“Lý Ngạn Thanh được người ta phát hiện ở đó.” Triệu Sấm miệng ngậm điếu thuốc, cà lơ phất phơ chỉ chỉ một gốc cây cổ thụ cách đó không xa: “Lúc ấy cậu ta thần trí không rõ ràng, được hai người mở quán hoành thánh đưa đi bệnh viện rồi báo cảnh sát. Hiện tại vẫn chưa tỉnh, cho nên trông đợi vào cậu nhóc đó cung cấp manh mối… chậc chậc.”
Tần Đông Nhạc cách cửa sổ xe thản nhiên nhìn gốc hòe già kia, nghĩ thầm vì sao người trốn được lại là Lý Ngạn Thanh mà không phải là Trọng Nham nhà anh? Nếu là Trọng Nham nhà anh nhất định sẽ không vô dụng như vậy, có tin tức gì nếu chưa truyền ra ngoài thì chắc chắn sẽ không để mình nửa sống nửa chết như thế.
Triệu Sấm nói thêm: “Cảnh sát đã cử người canh giữ ở bệnh viện chờ Lý Ngạn Thanh tỉnh lại, mày gấp gáp như vậy, chúng ta không cần chờ nữa, để mấy con cảnh khuyển tìm thử xem. Nếu như có thể tìm được, vậy không gì tốt hơn.”
“Phải tìm được.” Tần Đông Nhạc nắm chặt tay lái.
Triệu Sấm vỗ vai thằng bạn: “Tao hiểu.” tạm dừng một chút, Triệu Sấm nghiêng đầu nhìn Tần Đông Nhạc, trên mặt lộ ra thần sắc hồ nghi: “Này, tao nói cái này chắc mày không thích nghe. Nhưng tiểu lão bản nhà mày nói cho cũng cũng chỉ là đồng nghiệp, đối tác làm ăn với mày, đáng giá khiến mày để bụng thế sao? Tao thấy mày còn sốt ruột hơn cả cha cậu nhóc đó ấy?!”
Tần Đông Nhạc nhìn chằm chằm chiếc xe trước mặt, đó là xe của thủ hạ Triệu Sấm, phía trước chiếc xe đó, có hai người dẫn theo cảnh khuyển đang dò đường, ý đồ muốn tìm ra chút mùi Lý Ngạn Thanh lưu lại.
Tần Đông Nhạc khẽ nhắm mắt lại, tâm nói cha em ấy tính là cái gì? Ông ta có 4 đứa con trai, thiếu một người ông ta cũng sẽ không quá đau lòng, còn anh chỉ có một mình Trọng Nham. Em ấy đối với anh mà nói, là độc nhất vô nhị.
Triệu Sấm tựa hồ hiểu được cái gì đó, hai mắt tròn xoe: “A? Mày không phải là… thật chứ?”
Tần Đông Nhạc gật gật đầu, lại không muốn mở miệng giải thích. Anh thích Trọng Nham, chỉ thích một mình Trọng Nham, hận không thể lấy tính mạng mình để đổi lấy tình cảnh lúc này của em ấy. Anh không hiểu loại tình cảm này có gì khiến cho người ta không thể thừa nhận.
Triệu Sấm không biết nên nói cái gì, vươn tay vỗ vỗ vai Tần Đông Nhạc: “Tao nói cho Đông Tử nhé?”
Tần Đông Nhạc gật đầu, anh, Triệu Sấm và Lưu Đông tình cảm bất đồng với những người khác, có chuyện gì cũng sẽ không gạt nhau. Tần Đông Nhạc nghĩ nghĩ nói: “Nếu không mày kêu Đông Tử đi theo xe hàng của Lý gia đi?!” nếu chỉ có người của cảnh sát, chỉ sợ bọn họ sẽ không dễ dàng lấy được tin tức gì hữu dụng. Nghe nói sáng sớm hôm nay Lý Thừa Vận đã nhận được điện thoại của bọn bắt cóc, xác định địa điểm tiền trao cháo múc với ông ta — Hiện tại còn cách thời gian giao nhận chưa tới 4 tiếng đồng hồ.
Triệu Sấm nghĩ nghĩ: “Để tao xem.” Nói xong lấy di động ra gọi điện cho Lưu Đông.
Tần Đông Nhạc đang lưu ý nghe cuộc nói chuyện của hai thằng bạn, chuông di động bỗng vang lên, là số điện thoại của Lâm Quyền, Tần Đông Nhạc vừa mới ấn nghe, chợt nghe thấy một giọng nam trong trẻo có chút quen tai chửi ầm lên: “Họ Tần kia, con mẹ nó anh là cái thá gì hả?! Trọng Nham xảy ra chuyện cư nhiên dám gạt lão tử, lão tử &%$&%&$&*$$**….”
Tần Đông Nhạc để chiếc di động ra xa một chút, anh nghe ra người nọ là Hải Thanh Thiên. Người này và Trọng Nham có mối quan hệ rất quỷ dị, rõ ràng không cùng chí hướng lại cố tình có quan hệ rất mật thiết.
Hải Thanh Thiên mắng đủ, thở hổn hển nói: “Chuyện này là ai làm? Trương Hách? Hay là Trương Hàng? Nếu không chắc là do bọn họ liên thủ đi? Trọng Nham bây giờ có tin tức gì không? Trương Hách đâu?”
“Đều không có tin tức.” Tần Đông Nhạc hít sâu một hơi: “Đang tìm.”
“Chỗ tôi có hai địa chỉ, anh phái người tới đó nhìn xem. Có lẽ có thể tìm ra được đầu mối gì đó.” Hải Thanh Thiên nói tiếp: “Đó là do trước đây tôi tìm người theo dõi Trương Hách phát hiện được. Hai khu đất này đều không đứng tên của hắn ta, nhưng bình thường trừ hắn ra cũng không có ai ở. Để tôi nhắn tin cho anh.”
Tần Đông Nhạc vội nói: “Được, cám ơn cậu.”
“Cám ơn bà nội nhà anh ấy!” Hải Thanh Thiên hầm hầm cúp điện thoại, sau đó một tin nhắn được gửi tới, trong đó có ghi hai địa chỉ. Tần Đông Nhạc trực tiếp chuyển tin nhắn này sang di động Triệu Sấm, kêu hắn phái người tới kiểm tra xem. Trước đây, có người từng suy đoán Trương Hách có thể đã rời thành phố trốn đi, nhưng Tần Đông Nhạc vẫn cảm thấy hắn ta dụng tâm lâu như vậy, ngay cả đống đồ cổ còn chưa tới tay, hắn ta sao có thể bỏ đi ngay lúc trọng yếu thế này được? còn về Trương Hàng, trong khoảng thời gian này gã luôn ở trong nhà, ngược lại có chút kỳ quái.
Một chàng trai thở hồng hộc chạy tới, Triệu Sấm vội vàng hạ cửa kính xe xuống: “Có chuyện gì?”
Chàng trai hai mắt sáng lên: “Cảnh khuyển có phát hiện, là đi thẳng vào trong núi. Tiếp tục không ạ?”
Triệu Sấm một tay vỗ đầu cậu ta một cái: “Đương nhiên phải tiếp tục!”
Tần Đông Nhạc nhất thời tinh thần hưng phấn, xuống xe chạy theo chàng trai.
Lại lần nữa nghe được câu “Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”, Lý Thừa Vận hận không để đập vỡ di động trong tay. Từ khi biết Lý Ngạn Thanh gặp nạn ông đã liên tục gọi điện cho Trương Minh Nghiên, đã gọi hơn nửa giờ đồng hồ, những vẫn không có người nghe, giờ thì tắt luôn điện thoại. Lý Thừa Vận thật sự không hiểu nổi, con trai bị người ta bắt đi, Trương Minh Nghiên là mẹ rốt cuộc đã chạy đi đâu?!
Lý Thừa Vận không còn cách nào, chỉ có thể kêu quản gia Lý Vinh dẫn người xuống bệnh viện ở trấn nhỏ đó xem tình hình của Lý Ngạn Thanh, nếu có thể, tốt nhất đón luôn nó lên bệnh viện thành phố kiểm tra. Lý Duyên Kỳ còn chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, hơn nữa cảnh sát còn cần ông phối hợp đưa tiền chuộc qua, ông tạm thời không thể đi được.
Lý Thừa Vận lại gọi lại lần nữa, di động của Trương Minh Nghiên vẫn tắt máy, điện thoại bàn trong nhà cũng không ai nghe.
“Mẹ nó.”
Lý Thừa Vận phiền muộn đi đi lại lại trong hành lang bệnh viện, di động lại đột nhiên vang lên, là Tiểu Phương – vị cảnh sát chịu trách nhiệm liên lạc với ông, Lý Thừa Vận nhìn thấy cái tên này, không hiểu sao, trong lòng lại dâng lên một loại dự cảm cực kỳ xấu. từ sau khi các con trai gặp chuyện, ông quả thực có chút sợ hãi tiếng chuông di động.
“Lý tiên sinh?” Âm điệu nói chuyện của cảnh sát Phương đều đều cứng ngắc, không chút phập phồng trầm bổng, Lý Thừa Vận ngay từ đầu thập phần không thích ứng với kiểu nói chuyện thế này, nhưng một lúc sau, lại cảm thấy như vậy cũng tốt, vô luận chuyện lớn chuyện nhỏ gì xảy ra qua miệng anh ta cũng đều như không có chuyện gì: “Có chuyện cần báo cho ngài, chúng tôi phát hiện thi thể của bà Trương Minh Nghiên ở khu dân cư gần tiểu khu Xuân Giang. Thời gian tử vong là vào rạng sáng nay.”
Di động trong tay Lý Thừa Vận trượt xuống, rầm một tiếng vỡ toang trên sàn hành lang bệnh viện.
Trọng Nham mơ mơ màng màng tựa đầu lên vai Lý Duyên Lân, cậu có cảm giác sức lực của mình đang từ từ bị xói mòn, thân thể càng ngày càng lạnh như băng. Cậu miễn cưỡng xốc mí mắt lên: “Bao lâu rồi?”
“Mười ba mười bốn giờ gì đó.” Lý Duyên Lân liếm liếm khóe miệng, nơi đó có một vết thương rất sâu, không biết là rách khi bị đánh hay là do ngã sấp xuống đất: “Nếu Lý Ngạn Thanh có thể thuận lợi chạy thoát, người tới cứu chúng ta hẳn là sắp tới rồi.”
Trong lòng Trọng Nham rõ ràng, Lý Ngạn Thanh có thể chạy thoát hay không còn rất khó nói. Nhưng hiện tại vẫn chưa bị đám Vương Tập bắt trở về đó cũng coi như là một tin tốt. Khả năng trốn thoát của nó tăng cao thêm một phần. Nếu không bọn bắt cóc cũng sẽ không vội vội vàng vàng dẫn theo hai con tin bọn họ đổi chỗ trốn.
“Cũng không biết đổi địa điểm, bọn họ có thể tìm được không.” Trọng Nham thở dài, trên thực tế điều cậu lo lắng chính là Lý Ngạn Thanh chạy trong đêm tối một đoạn đường xa như vậy, rốt cuộc có thể tìm được đường thoát ra được hay không, aiz, chỉ sợ là… nghĩ cũng không dám nghĩ, Lý Ngạn Thanh nhát gan như vậy, lúc chạy trốn khẳng định là chim sợ cành cong, trừ bỏ chạy thoát thân cái gì cũng không còn biết nữa.
“Tẫn nhân sự, nghe thiên mệnh*.” Trọng Nham lấy khuỷu tay chọc chọc Lý Duyên Lân: “Này, anh có tin không? Mệnh hai chúng ta đã định trước là sẽ không chết ở trong này.” (* tẫn nhân sự, nghe thiên mệnh: những chuyện con người không thể thay đổi được gì nữa thì đành tuân theo ý trời.)
Lý Duyên Lân suy yếu cười cười: “Làm sao em biết?”
“Tôi tự biết.” Trọng Nham thở dài: “Tôi hiện tại đặc biệt nhớ một người.”
“Người trong lòng?”
Trọng Nham không hé răng, cậu không biết Tần Đông Nhạc có tính là người trong lòng của cậu không, nhưng hiện tại cậu thật sự thật sự phi thường muốn gặp anh ấy. Bọn họ mới ở bên nhau không bao lâu, Trọng Nham thậm chí còn chưa kịp hảo hảo hôn người ta. Kỳ thật nếu muốn tìm một người hòa hợp cùng sống qua ngày, Tần Đông Nhạc thật sự là một lựa chọn không tồi. Trọng Nham không biết mình đối với người ta có phải là “yêu” hay không, nhưng chỉ cần anh ấy đồng ý tốn tâm tư quản chính mình, thúc giục chính mình hoàn thành những việc mình không thích làm, thế là đủ rồi. Tần Đông Nhạc ngay từ đầu đối với cậu là ôm một loại ý thức trách nhiệm mãnh liệt thì hiện tại mọi chuyện của mình đối với anh ấy mà nói đều là những chuyện cực kỳ trọng yếu.
Đôi mắt Lý Duyên Lân hơi phiếm hồng: “Anh ai cũng không muốn gặp, chỉ muốn gặp anh hai. Anh ấy bị trúng đạn không biết hiện tại thế nào rồi. Nếu anh ấy có làm sao, anh có sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa.”
Trọng Nham vỗ vỗ vai Lý Duyên Lân, trong lòng ân ẩn có chút hâm mộ: “Tình cảm của anh và anh trai anh tốt như vậy, còn muốn cùng sống cùng chết, về sau nếu có người yêu thì làm sao bây giờ?”
“Anh hai… anh hai chính là của anh…của anh….” Bả vai Lý Duyên Lân hơi phát run giống như dùng cực đại khí lực mới có thể đứt quãng nói ra những lời này.
Trọng Nham dại ra nhìn Lý Duyên Lân, có chút hoài nghi mình có phải đã nghe lầm cái gì rồi không. Nhưng mà ông anh đáng thương này cũng đã run rẩy đến sắp rút gân, hẳn chính là đang muốn lý giải ý tứ kia…
Trọng Nham đỡ trán. Trong nháy mắt, cậu không ngờ hai người bọn họ là tình cảm anh em cấm – kỵ, mà kiếp trước lúc Lý lão gia tử nhìn hai anh em Lý Duyên Kỳ Lý Duyên Lân đều luôn bày ra ánh mắt hung ác, phẫn nộ cùng không cam lòng. Cậu rốt cuộc đã hiểu được vì sao Lý lão gia tử muốn đón thằng con riêng hơn mười năm không quan tâm là cậu về Lý gia rồi. Không phải muốn coi trọng huyết mạch Lý gia gì đó, cho tới giờ trong quan niệm của Lý lão gia tử hoàn toàn không có loại nhận thức này. Chỉ sợ cho tới giờ ông ta chưa từng chân chính muốn thay thế Lý Duyên Kỳ – người kế nhiệm được gia tộc tỉ mỉ đào tạo, ông ta chỉ muốn tạo áp lực cho Lý Duyên Kỳ, dùng thân phận của Trọng Nham tạo uy hiếp với anh ta, bắt Lý Duyên Kỳ nghe lời trưởng bối trong gia tộc đi theo chính đạo mới là trọng yếu.
Trọng Nham than nhẹ, thì ra là thế.
Kiếp trước cậu chưa từng nghĩ tới loại khả năng này, cho nên cũng chưa từng lưu ý tới chi tiết đó, tự nhiên cũng không biết hai huynh đệ này rốt cuộc ra sao, Trọng Nham có chút tiếc nuối thầm nghĩ.
Lúc này, Lý Duyên Lân không hiểu tại sao mình lại kể chuyện này với Trọng Nham, hoặc có lẽ là do một đường sinh tử gắn bó khiến anh sinh ra một loại tin cậy khó hiểu đối với Trọng Nham.
Trọng Nham phục hồi tinh thần lại, vỗ vỗ bả vai anh: “Tâm tình của người trong cuộc, người ngoài không thể nào lĩnh hội, anh cũng không cần bận tâm tôi sẽ làm gì ảnh hưởng đối với chuyện của hai người. Chỉ cần hai người cảm thấy đáng giá là được rồi.” tạm dừng một chút, lại thở dài nói: “Con người chỉ sống được vài thập niên ngắn ngủi, nói không chừng một ngày nào đó sẽ không còn thở được nữa, đến tính mạng cũng không còn thì nói cái rắm gì tới chuyện đạo nghĩa trách nhiệm.”
Lý Duyên Lân lắc đầu cười: “Em tốt với anh như vậy, trước kia sao anh lại có thể hận em được nhỉ?”
Trọng Nham cũng bật cười theo, kết quả nụ cười lại ảnh hưởng tới vết thương trước ngực, đau tới khó thở: “Trước kia tôi cũng hận anh… mẹ nó, sao lại đau như vậy, nói không chừng đã đá lão tử tới nội thương rồi.”
Lý Duyên Lân nghe được hai chữ ‘nội thương’, có chút khẩn trương: “Còn có thể kiên trì không?”
Trọng Nham cắn răng nói: “Có thể.”
Lý Duyên Lân nhìn quanh bốn phía, trong mắt dần sinh ra vài phần tuyệt vọng: “Bọn khốn này rõ ràng không thèm quản sống chết của chúng ta.”
Tối hôm qua, từ lúc Lý Ngạn Thanh bỏ trốn, bọn họ đã bị trói lên xe, suốt đêm chạy liên tục hơn hai giờ liền. Dọc đường đi đều bị che mắt, thẳng tới khi bị đẩy mạnh vào một căn phòng tối om mới được tháo khăn che mắt ra. Căn phòng không có cửa sổ, trên đỉnh đầu chỉ có một chiếc đèn cỏn con mờ nhạt. Căn phòng rộng khoảng 14, 15 mét vuông, nhìn qua giống hầm chứa. Vách tường cùng sàn nhà đều là bê tông xi măng, ở góc tường kê một tấm ván gỗ làm giường, trên tấm ván có hai cái chăn, không biết qua bao lâu, xung quanh ngày càng trở nên ẩm ướt, một mùi hôi thối khẽ bốc lên.
Trọng Nham bọc kín chiếc chăn mỏng quanh người mình, run run nói: “Tôi ngủ một lúc.”
Lý Duyên Lân biết cậu đang vô cùng đau đớn, vội nói: “Đừng ngủ!”
Trên mặt Trọng Nham không chút huyết sắc, ở dưới ánh đèn mờ nhạt trông càng trắng bệch, Lý Duyên Lân nhìn Trọng Nham toát mồ hôi lạnh, anh sợ vô cùng, sợ Trọng Nham sẽ vô thanh vô tức cứ như vậy mà ngủ mãi mãi.
“Đừng ngủ.” giọng Lý Duyên Lân bất giác mang theo tiếng khóc nức nở, vừa nói vừa lay lay người Trọng Nham: “Con mẹ nó, em không được ngủ, em nghe xem bên ngoài có động tĩnh, có người đến cứu hai chúng ta kìa! Thật đó, không lừa em. Đừng ngủ…”
Trọng Nham mặt mày trắng bệch, suy yếu cười cười.
Giây tiếp theo, sắc mặt cả hai đồng thời đều thay đổi. Bởi vì quả thật có một loạt tiếng động ồn ào từ bên ngoài truyền tới, tựa như có người đi lại, lại giống như có cái gì đó bị xô đẩy, còn có những tiếng nổ lớn.
“Là tiếng súng.” Trọng Nham nhãn tình sáng bừng lên.
Tim Lý Duyên Lân đập thình thịch: “Là cảnh sát tới cứu chúng ta, chúng ta được cứu rồi! Trọng Nham? Trọng Nham?!!!!”
Trọng Nham rất muốn cố gắng mở mắt ra nhìn xem có phải thật sự có người tới cứu bọn họ không, nhưng vùng ngực nơi cậu bị đá rất đau, đau đến không gượng dậy nổi, trước mắt cũng chỉ lờ mờ trắng xóa một mảnh, ngay cả mặt Lý Duyên Lân cũng không còn nhìn rõ.
Có người đẩy Lý Duyên Lân ra, ôm lấy cậu.
Trọng Nham ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, là mùi khói thuốc thản nhiên, không phải mùi thuốc lá nồng nặc đến gay mũi của bọn bắt cóc mà là một loại hương vị nhẹ nhàng, hòa quyện với mùi bạc hà thơm mát.
“ Đông… Đông Nhạc?”
Trọng Nham cảm thấy mình như đang nằm mơ, mơ thấy Tần Đông Nhạc ôm mình giống như hi thế trân bảo, thật cẩn thận bế cậu lên. Cậu thấy gương mặt Tần Đông Nhạc qua ánh đèn mờ nhạt, chiếu lên mặt anh lại tỏa sáng rực rỡ.
Sau đó cậu nghe thấy một giọng nói trầm ấm nghẹn ngào: “Là anh.”
Trọng Nham cảm thấy thư thái, nếu hiện tại cậu thật sự đang nằm mơ, vậy cũng coi như một giấc mộng có kết cục hoàn mỹ.
“Thật tốt…”
“Chúng ta lập tức tới bệnh viện.” giọng Tần Đông Nhạc ghé sát lỗ tai cậu áp lực thở dốc: “Em sẽ không có việc gì. Trọng Nham, em nhất định không có việc gì.”
Hết
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...