Trọng Nham không biết Ôn Hạo giải thích thế nào với ND, cậu cũng lười phí tâm. Cậu cảm thấy con người Ôn Hạo vẫn ngầm có chút thủ đoạn. hoặc là ND cũng không thèm để ý tiểu cổ đông bọn họ rốt cuộc là ai, dù tiểu cổ đông bọn họ có là ai thì cổ phần công ty bọn họ vẫn chiếm lớn nhất như hợp đồng ban đầu đã ký. Vì thế, vài ngày sau, trong tài khoản của Trọng Nham đã tăng thêm 7 trăm vạn, tuy rằng so với con số ước lượng ban đầu của cậu có thấp hơn một ít, nhưng không còn cách nào khác, người ta cũng biết cách cò kè mặc cả, lại thêm cả chi phí làm thủ tục nữa. Nói tóm lại, Trọng Nham cảm thấy chính mình cũng không chịu thiệt, vừa cho người ta nhân tình vừa kiếm được tiền — hơn nữa tiền này vẫn là moi được từ trong tay Trình Du. Điều này có thể sánh với một cước đá văng bà ta, khiến cậu bỗng có cảm giác thành công.
Nhắc tới chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách Ôn Hạo, Trọng Nham ngay từ đầu chính là có tâm tư muốn lợi dụng hắn ta, hiện tại quay đầu bị người ta lợi dụng lại, cũng chỉ có thể trách mình đạo hạnh không đủ, không thể oán hận hắn ta không trượng nghĩa. Loại mầm mống khuyết thiếu thành ý sao có thể trông cậy nó thật sự nảy mầm mọc rễ mà đâm hoa kết quả được? hiện tại kết quả này rất tốt, mặc kệ cho Ôn Hạo, Lý Ngạn Thanh và Trình Du cắn xé nhau đi. Trọng Nham có chút vui sướng khi người gặp họa, chuyện này thấy thế nào cũng giống như cậu đã hao tâm tổn trí thiết lập một cái hố sau đó đều đẩy hết bọn họ rơi vào bên trong.
Chó ngáp phải ruồi.
Kỳ thật ông trời có mắt, Trọng Nham vui tươi hớn hở nghĩ thầm, những người tự cho là mình thông minh, rồi một ngày nào đó cũng sẽ bị cái khôn vặt của mình hại sụp hố đi.
Người ngồi đối diện cậu gõ gõ mặt bàn, dở khóc dở cười nói: “Nghĩ cái gì vậy? cười thực… cổ quái? Ta nói con rốt cuộc có nghe không?”
“A? ông nói gì? Sao ông lại rảnh rỗi tới tìm tôi vậy?” Trọng Nham cầm tách trà lên sát mặt mình, híp mắt nhè nhẹ ngửi hương trà. Nghe nói đây là Trà Thiếu Quan Âm cực phẩm, nhưng mà Trọng Nham cũng không quan tâm nó nổi tiếng thế nào, mọi loại trà qua miệng cậu đều có một hương vị giống nhau, đắng, chát, chỉ có hương trà thơm ngát khiến tinh thần trầm tĩnh.
Lý Thừa Vận khẽ nhấp một ngụm trà, trên mặt lộ ra biểu tình bất đắc dĩ: “Ôn Hạo và con…Dì con làm chuyện này, ta đều biết.” ông trước khi ra khỏi cửa còn cãi nhau một trận với Trình Du, ông mắng Trình Du chiếm tiệm nghi con trai ông, Trình Du lại một mực chắc chắn cô ta là đang giúp thằng con hoang suy xét vấn đề tiền đồ tương lai, nói gì mà Lý Ngạn Thanh không giống Lý Duyên Kỳ, Lý Duyên Lân, từ khi sinh ra đã có một phần cổ phiếu tập đoàn Lý thị, trẻ con đứa nào chả muốn có tiền tiêu vặt. Lý Thừa Vận nhìn rõ chút tiểu tâm này của Trình Du, cũng lười xé rách mặt nạ cô ta. Nhưng % cổ phần đó Lý Thừa Vận sẽ không để cô ta quản lý, kêu chó giữ xương, còn không phải là trò cười sao?
Trọng Nham chân tâm rất muốn cười: “Không sao, tôi cũng không thiệt, nếu bọn họ đã đồng lòng vậy để bọn họ tự hợp tác với nhau đi.” Cậu thật sự muốn nhìn xem đồng lòng của bọn họ sẽ đi được bao xa.
Ôn Hạo tầm nhìn hạn hẹp, điểm này từ khi hắn ta đề xuất ý tưởng bắt đầu từ công ty mỹ phẩm kia là có thể nhìn ra, Trình Du là người ích kỷ tư tưởng cực đoan, Trọng Nham cảm thấy nếu công việc làm ăn giữa bọn họ thuận lợi được thì tốt, còn vạn nhất xảy ra vấn đề gì, chắc chắn chuyện đầu tiên làm tuyệt đối không phải là nghĩ cách giải quyết, xử lý giảm thiếu tổn thất nhỏ nhất mà là đổi lỗi cho nhau, sợ bản thân sẽ phải gánh vác hậu quả của người kia.
Trọng Nham rất kiên nhẫn, cậu không chút nghi ngờ trong tương lai sẽ được tận mắt chứng kiến cảnh tượng đầy kỳ vọng này.
Lý Thừa Vận đưa cho Trọng Nham một cái thẻ ngân hàng: “Bên trong có hai trăm vạn.”
Trọng Nham cười: “Tiền riêng của ông?”
Lý Thừa Vận trừng mắt lườm cậu một cái, không lên tiếng.
Trọng Nham vui tươi hớn hở nhận lấy cái thẻ. Tức cười, đây chính là phí tổn bồi thường tổn thất tinh thần của Lý gia cho cậu, không có món hời nào danh chính ngôn thuận hợp lý để nhận hơn cái này. Hơn nữa cộng thêm số tiền lúc trước Ôn Hạo chuyển cho cậu, hiện trong tay cậu đã có khoảng một ngàn vạn, đã đủ để kiến thiết cơ sở vật chất ở sau thôn. Chờ tới cuối năm, lợi nhuận đầu tư tương lai cũng thu về được tầm này, đến lúc đó vô luận cậu muốn làm gì cũng không thiếu tiền. hiện tại cậu phải bắt kịp vụ hoa mùa xuân sang năm. Trọng Nham nghĩ thầm, lúc này đã tới lúc tìm đối tác kinh doanh đứng đắn, tuyệt đối không thể tìm người hai mặt không đáng tin như Ôn Hạo.
Lý Thừa Vận thấy cậu thống thống khoái khoái nhận tiền, trên mặt hiện ra chút tươi cười: “Không phải con nói muốn làm kinh doanh hoa cỏ gì đó sao? Đã làm tới đâu rồi?”
Trọng Nham vội nói: “Mới vừa thuê được địa điểm, nhưng thủ tục tôi không biết làm thế nào.” Chuyện thủ tục mở công ty lần trước đều là do Ôn Hạo đi làm, còn có công ty ND đứng ra phụ trách giải quyết, cậu không phải lo, nên lúc này đây một mình cậu không biết phải làm thế nào.
Lý Thừa Vận lần đầu thấy Trọng Nham lộ ra ánh mắt kiểu như bức thiết đối với mình, nhất thời có chút mềm lòng: “Được rồi, để ta làm cho con.” Đứa nhỏ này mới vừa bị đứa em trai và bà vợ không coi ai ra gì cho vào hố… lời này nghe qua sao cứ thấy kỳ quái nhỉ? Lý Thừa Vận cân nhắc trong chốc lát, nhưng cũng đem suy nghĩ này ném sang một bên: “Chủ yếu kinh doanh cái gì?”
Trọng Nham nói: “Trồng hoa, tiêu thụ, xuất nhập khẩu. công ty đứng tên tôi, đăng ký tài chính một ngàn vạn.”
Lý Thừa Vận kinh hãi một chút: “Con ở đâu ra có nhiều tiền vậy?”
Trọng Nham cũng không gạt ông ta: “Một phần là lãi đầu tư tương lai, một phần là tiền bán cổ phần công ty, còn lại một phần là ông cho tôi.”
Lý Thừa Vận: “…”
Lý Thừa Vận vốn tưởng Trọng Nham chịu ủy khuất, tự mình đem tiền tới an ủi cậu, khiến ấn tượng của Trọng Nham về ông có thể thay đổi dù chỉ một chút. Nhưng ai ngờ…
Trọng Nham thầm nghĩ từ nay về sau nếu có việc gì thì có thể tới tìm Lý Thừa Vận kêu ông ta ra mặt giúp cậu, hiện tại tự nhiên sẽ không giấu diếm gì. Lý Thừa Vận thật sự muốn điều tra thì cũng không có gì không tra được, dù sao Trình Du, Ôn Hạo sẽ tính kế cậu, hoặc Lý lão gia sẽ tính kế cậu, nhưng Lý Thừa Vận thì không. Ông ta tuy rằng hỗn đản, nhưng dù sao cũng là thế gia công tử, ông ta khinh thường chuyện đi tính kế lấy đồ của tiểu bối.
Lý Thừa Vận ngồi nửa ngày cũng không biết nên nói cái gì, cuối cùng chỉ biết thở dài: “Được rồi, ta làm giúp con, đặt tên công ty là gì?”
Trọng Nham không thường đặt tên gì đó, suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Cứ đặt là Ba Mươi Sáu Quận đi.”
Lý Thừa Vận sợ run một chút, chậm rãi nở nụ cười: “Tần vương 26 năm thu phục lục quốc nhất thống thiên hạ tạo nước Tần. Bãi bỏ chư hầu, lập thủ úy, chia thiên hạ thành 36 quận. Trọng Nham, dã tâm không nhỏ.”
Trọng Nham giả mù sa mưa cùng ông khách khí: “Quá khen, quá khen.”
“Được rồi, ta xem con nhất thống thiên hạ thế nào.” Lý Thừa Vận cười ha ha: “Nếu không cho ta góp vốn với?”
“Không cho!” Trọng Nham một hơi từ chối ngay, đùa giỡn cái gì vậy, sao có thể cùng té ngã cùng trong một hố chứ, quá dọa người rồi!
“Không cho thì thôi, gay gắt làm gì?!” Lý Thừa Vận cách cái bàn trà xoa xoa đầu Trọng Nham một phen, trong giọng nói vô ý lộ ra tia thân mật: “Ta sẽ sai người đi làm thủ tục giúp con. Còn con? Giờ con định làm gì?”
Trọng Nham không kiên nhẫn gạt tay ông ra: “Tôi muốn nhất thống thiên hạ, đương nhiên phải đi tìm Lý Tư của tôi trước.”
Lý Thừa Vận một lần nữa cười phun.
Hải Thanh Thiên lại một lần nữa phát huy công năng cường đại của bản thân: đi tìm người. Thủ tục công ty Lý Thừa Vận còn chưa làm xong, mà tư liệu người kia toàn bộ đã được đóng gói gửi vào mail của Trọng Nham. Trọng Nham đọc toàn bộ thông tin từ đầu tới cuối hai lần, ngay cả ảnh chụp cũng xem qua từng cái, càng nhìn càng hoài nghi.
Hải Thanh Thiên trong điện thoại hỏi cậu: “Có phải người đó không?”
Trọng Nham cảm thấy không phải, nhưng thời gian cũng cách khá lâu rồi, cậu lúc trước cũng không đặc biệt chú ý tới phương diện này, thật sự không quá chắc chắn: “Người này, anh xác định anh ta là người tạo ra “Thịnh An Tố”?”
“Thịnh An Tố” là một gốc lan đạt được huy chương vàng trong cuộc thi hoa lan mở rộng năm nay, các chuyên gia đã bình phẩm nó: Đây là loài sen lan có nguồn gốc hoang dã ở lưu vực sông Trường Giang. Cánh hoa sen, tâm màu trắng, ba cánh bên ngoài hơi giống hình túi. Đài cứng tựa vỏ trai, khép lại thành hình bán nguyệt lưỡi liềm, trong sạch như ngọc, nâng đỡ toàn bộ cánh và nhụy hoa. Người tạo ra nó là Triệu Thịnh An, vốn là một chuyên viên nghiên cứu thực vật bình thường, bởi vì “Thịnh An Tố” được giải thưởng lớn mà thanh danh truyền xa. (Jeremy: thực ra cái chỗ tả hoa tớ cũng không hiểu lắm đâu ọ.ọ)
“Không sai, chính là anh ta.” Hải Thanh Thiên trong điện thoại chậc chậc hai tiếng: “Cậu cũng thấy ảnh chụp ‘Thịnh An Tố” rồi đúng không? Cậu nói xem, cái cây hoa đó đẹp thì cũng đẹp thật nhưng cũng không đến mức được tung hô như vậy đi, gì mà chỉ có mấy cái lá với mấy bông hoa cũng có giá hơn mười vạn? đúng là so với cướp ngân hàng còn lời hơn!”
Chính Trọng Nham cũng không hiểu vấn đề này lắm. nói thật, cậu cũng không biết mấy bông hoa đó đáng giá ở chỗ nào, cho dù có đẹp thì cũng chả đến mức đẹp tới mù mắt, sao lại có thể đắt đỏ đến vậy? kỳ thật trong mắt Trọng Nham hoa hoa cỏ cỏ đều không khác nhau là mấy, tựa như cậu thích uống trà, nhưng lại không thể phân biệt được đâu là trà ngon đâu là trà phổ thông.
Trọng Nham thì thào tự nói: “Hình như người năm đó đoạt giải mang họ Lâm…”
“Họ Lâm?” Hải Thanh Thiên bên kia không biết lại lật lật cái gì: “Trong tư liêu của tôi cũng có ghi, anh ta có một người đồng nghiệp họ Lâm, tên Lâm Bồi. hai người này có quan hệ rất tốt, Lâm Bồi là bạn đại học với anh ta, sau khi ra trường đồng thời cùng ở chung một phòng trọ.”
Trọng Nham đấm một quyền xuống bàn: “Đúng! Chính là Lâm Bồi!”
Hải Thanh Thiên hồ đồ: “Nhưng cậu kêu tôi điều tra người đạt huy chương vàng trong giải hoa lan năm nay mà…đạt giải là ‘Thịnh An Tố’, người sáng tạo ra là Triệu Thịnh An, thông tin này không sai.”
Kiếp trước Trọng Nham đã có ý định đầu tư kinh doanh hoa cỏ, khi đó được người giới thiệu quen biết với chuyên gia trồng hoa lan nổi tiếng với biệt danh “Hoa Lan Vương” Lâm Bồi. cậu và Lâm Bồi đã gặp mặt mấy lần, đối với tài năng của anh ta cũng có hiểu biết, nghe nói lúc đầu anh ta chỉ là một chuyên viên nghiên cứu bình thường không có tiếng tăm gì, hơn mười năm trước trong một cuộc thi sáng tạo hoa lan mới đã tạo ra một giống hoa Mặc Lan tinh xảo thể hiện tài năng của mình, bồn Mặc Lan này chính là loài hoa được yêu thích và đắt đỏ nhất lúc đó, mỗi một chậu cũng có giá hơn trăm vạn.
Chẳng lẽ lúc này Lâm Bồi còn chưa tạo ra loài Mặc Lan có giá trên trời đó? Trọng Nham cau mày đánh giá hình ảnh chậu “Thịnh An Tố” trên màn hình máy tính. Cậu kỳ thật không thể nào tin được mánh khóe một phát từ chim sẻ biến thành phượng hoàng này, một người nếu thật sự có tài, dù không có cơ hội thi triển thì cũng không thể không có khả năng một chút cũng không lộ ra như vậy. Thành công là cả một quá trình tìm tòi khám phá, không ngừng tích lũy qua năm tháng, tuyệt đối không giống như bắn pháo hoa, chỉ một thanh âm vang lên, sau đó tỏa sáng cả bầu trời.
Trọng Nham vẫn chăm chú nhìn ảnh chụp Triệu Thịnh An. Bỗng nhiên toát ra một suy nghĩ quỷ dị: có thể nào bồn “Thịnh An Tố” này thật ra là do Lâm Bồi tạo ra hay không? Bọn họ chẳng những làm cùng một chỗ, sau khi tan việc cũng ở cùng một nhà, Triệu Thịnh An muốn trộm thành quả lao động của anh ta cũng không phải khó khăn gì.
Sở dĩ Trọng Nham hoài nghi như vậy cũng vì còn có một nguyên nhân trọng yếu khác: Trọng Nham khi đó vì quen biết Lâm Bồi, nên cũng biết không ít chuyên gia nổi tiếng trong việc chế tạo giống lan mới, cũng tiếp xúc không ít người trồng hoa chuyên nghiệp, nhưng cho tới giờ cậu cũng chưa từng nghe nói tới người tên Triệu Thịnh An này. Nếu gã thật sự có tài tạo ra loại hoa nổi tiếng như “Thịnh An Tố”, vậy vì sao những năm sau không hề thấy anh ta xuất hiện, lại biến mất vô thanh vô tức như thế?
Trọng Nham vốn tính nghi ngờ khá cao, trong lòng có phỏng đoán như vậy, liền lập tức gọi điện cho Hải Thanh Thiên, nhờ anh ta theo dõi Lâm Bồi, điều tra kỹ càng triệt để về người này chút.
Từ lúc cậu tính toán thuê khu đất ở sau Ngưu Đầu thôn để bắt đầu trồng hoa, Trọng Nham liền cân nhắc, nếu muốn kinh doanh hoa, tối quan trọng chính là tổ chức đội ngũ nghiên cứu của riêng mình, có thể tạo ra những giống hoa mới độc nhất vô nhị. Chỉ có không ngừng tạo ra loài hoa mới, cộng thêm kỹ thuật phát triển mới kéo theo nghiệp vụ đi lên, nếu chỉ bán những loài hoa thông thường hiện đã có đầy rẫy trên thị trường, vậy cậu lấy cái gì để cạnh tranh với những cửa hàng lâu năm? Làm không tốt rất nhanh sẽ bị đào thải.
Trọng Nham kiếp trước đã tận mắt thấy được thành tựu của Lâm Bồi, nếu như có thể mời một chuyên gia thực vật nổi tiếng tài năng trời cho về làm việc cho mình… thì thật sự cậu nằm mơ cũng phải cười tỉnh.
Hải Thanh Thiên vẫn không rõ ý tứ của cậu lắm, nắm chặt điện thoại truy vấn: “Cậu kêu tôi tra phương diện nào? Công việc hay đời sống riêng tư?”
“Đều tra hết.” Trọng Nham nói: “tôi hoài nghi ‘Thịnh An Tố’ là do Lâm Bồi tạo ra.”
“Mẹ nó!” Hải Thanh Thiên lắp bắp kinh hãi: “ không phải là cậu có thông tin nội gián gì đấy chứ?”
“Chỉ đang hoài nghi, cho nên mới phiền anh đi tìm chứng cớ.”
Hải Thanh Thiên đau đầu: “Chứng cớ này cũng không dễ tìm, cho dù có tìm ra báo cáo chi tiết để so sánh… tôi xem cũng không hiểu gì.”
“Cũng không cần phiền toái như vậy, đâu có bảo anh đi làm gián điệp thương mại.” Trọng Nham nghĩ nghĩ nói: “Anh chỉ cần theo dõi hai người kia, nếu như thật sự là Triệu Thịnh An trộm thành quả nghiên cứu của Lâm Bồi, vậy thì giữa bọn họ sẽ không còn hòa khí như trước nữa. sẽ nhìn ra manh mối.”
Hải Thanh Thiên đáp: “Vậy thì không thành vấn đề.”
Trọng Nham dặn thêm: “Nếu có tình huống gì nhớ báo ngay cho tôi.”
“Ok.”
Trọng Nham trong lòng thầm nghĩ, nếu có thể ở thời khắc Lâm Bồi cần giúp đỡ nhất xuất hiện trước mặt anh ta, hắc hắc, vậy thì thật sự là ông trời đang giúp mình rồi.
Hết
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...