Trọng Nham lại một lần nữa xuất hiện trước mặt Tần gia huynh đệ, bất động thanh sắc cùng bọn họ nói lời khách sáo: “Nghe nói Tần gia hai năm gần đây tương đối coi trọng việc khai phá ứng dụng của thảo dược?”
“Đúng vậy.” Tần đại thiếu vẻ mặt thản nhiên: “Dù sao đó cũng là tri thức tổ tiên chúng tôi truyền lại. Dược liệu của nước mình còn nghiên cứu không ra, chạy sang lấy đồ của nước ngoài tính là cái gì?”
Trọng Nham không còn lời nào nhìn anh ta, thật sự nói dối không chớp mắt, Tần gia rõ ràng chủ yếu điều chế thuốc tây không phải sao? mệt cậu trước đó còn cảm thấy hai anh em nhà này là người thành thực.
“Các người cũng có vườn thuốc của mình chứ?” Trọng Nham giữ vững tinh thần tiếp tục nói lời khách sáo, chủ yếu là do cậu lần đầu gặp mặt hai người này, tùy tiện hỏi chuyện riêng nhà người ta ai sẽ nói cho biết chứ.
“Nếu nói đến vườn thuốc…” Tần nhị thiếu cười nói: “Cũng cách không xa cánh đồng hoa của các cậu mấy đâu, ở cạnh Ngưu Đầu thôn, khi nào rảnh sẽ dẫn cậu qua thăm quan.”
Trọng Nham không để ý, ngắt lời anh: “Rất nhiều loại hoa cũng có thể làm thuốc đúng không? Về sau nói không chừng chúng ta có thể hợp tác đấy.”
Tần gia huynh đệ liếc nhìn nhau, đồng thời bật cười: “Rốt cuộc cậu muốn nói gì?”
Cư nhiên không sai một chữ! Trọng Nham kinh ngạc nhìn bọn họ, cảm thấy anh em sinh đôi thật sự quá thần kỳ.
“Là thế này…” người ta cũng đã trực tiếp hỏi tới, Trọng Nham cũng không vòng vo nữa: “Vừa rồi nghe được hai người nói Đông Nhạc đại ca nằm viện, đã xảy ra chuyện gì? sao tôi không nghe Tiểu An nói.”
“Nói cho cậu biết cũng không phải không được.” Tần nhị thiếu nhìn cậu: “Nhưng cậu không thể nói cho Tiểu An.”
Tần đại thiếu nghiêm túc bổ sung: “Tuyệt đối không thể nói.”
Trọng Nham biểu tình dại ra một chút: “Rốt cuộc đã có chuyện gì?”
Tần đại thiếu nói: “Chính là cậu ấy đang nằm viện.”
Trọng Nham cảm thấy vẻ mặt mình lúc này nhất định là 囧. Chỉ hai chữ nằm viện cũng tính là giải thích sao? té gãy chân cũng nằm viện, phụ nữ sinh con cũng nằm viện, mà thoi thóp sắp chết cũng nằm viện không phải sao?
“Cậu ấy bị thương.” Tần nhị thiếu đại khái cảm thấy bộ dạng Trọng Nham trợn trừng mắt chơi rất vui, vươn tay xoa xoa đầu cậu một chút: “Sợ rồi sao? cậu có biết cậu ấy đang làm gì không?”
Trọng Nham đờ đẫn gật đầu: “Làm nhiệm vụ bị thương?”
Hai huynh đệ liếc nhìn nhau, đồng thời gật đầu, lại đồng thời dặn dò: “Đừng nói cho Tiểu An!”
Trọng Nham: “…”
Không thể nói cho Tần Đông An vậy cũng có nghĩa là Đường di cũng không biết chuyện này. Tần Đông Nhạc thật đáng thương, bị thương nằm viện lại không có người nhà tới chăm sóc. Trọng Nham thoáng có chút khó xử, chuyện này cậu không biết thì không nói, nhưng nếu đã biết rồi thì cũng không thể giả bộ như không biết được.
“Tôi có thể đi thăm anh ấy không?” Trọng Nham hỏi bọn họ. thân phận Tần Đông Nhạc tương đối phức tạp, tùy tiện chạy tới bệnh viện nói không chừng ngay cả cửa phòng cũng sờ không tới.
Tần đại thiếu nói: “Để tôi hỏi lão Tam đã, nếu không có việc gì thì để cậu ấy gọi điện lại cho cậu.”
Trọng Nham cảm thấy như vậy là tốt nhất, nếu không được tới thăm bệnh, mình không đến cũng không tính là thất lễ.
Xế chiều Trọng Nham nhận được điện thoại của Tần Đông Nhạc, khi đó cậu cũng vừa về tới nhà, đang ngồi trên bàn ăn chờ cơm. Dì giúp việc cảm thấy cậu gần đây khá bận rộn, cố ý bổ sung nhiều dinh dưỡng cho cậu một chút, chẳng những làm bốn món còn làm thêm một bát canh sườn ninh củ sen. Bên này bát canh vừa được đặt lên bàn, điện thoại của Tần Đông Nhạc cũng liền gọi tới. Trọng Nham nhìn cái tên nhấp nháy trên màn hình di động, tâm nói cái tên này không phải là ngửi được mùi canh sườn nên mới gọi tới đấy chứ?
“Tần đại ca?”
“Trọng Nham, đã lâu không gặp.” giọng Tần Đông Nhạc mang theo sự cởi mở trước sau như một: “Nghe nói danh tiếng nhóc gần đây thực vang dội.”
Trọng Nham trong lòng thoáng có chút đắc ý: “Cặp song sinh nhà anh tới thăm anh rồi?”
“Mời vừa đi xong.” Tần Đông Nhạc cười nói: “Ấn tượng của bọn họ về nhóc rất không tồi, còn nói nhóc tuổi còn nhỏ nhưng đặc biệt hiểu chuyện.”
Trọng Nham cân nhắc một chút rốt cuộc hiểu chuyện là có ý tứ gì.
Tần Đông Nhạc còn nói: “Anh cả ngày nhàm chán, lát nữa anh nhắn tin địa chỉ bệnh viện và số phòng cho nhóc, nếu nhóc có thời gian thì tới đây trò chuyện với anh. nhưng mà không được để người nhà anh biết đâu đấy, nhóc ngàn vạn lần không được nói cho Tiểu An biết, nghe không?!”
“Vậy ai chăm sóc anh?”
“Có ý tá rồi.” Tần Đông Nhạc cũng không còn là trẻ con mà cần người chăm sóc: “Hơn nữa, anh nằm viện nửa tháng, giờ đã có thể tự xuống đất, không cần người khác hầu hạ, chỉ cần nhờ người mua cơm hay mua mấy thứ lặt vặt là đủ.”
“Anh ăn cơm bệnh viện à?”
Tần Đông Nhạc cười nói: “Đừng nghe tin đồn linh tinh, cơm bệnh viện cũng không đến nỗi tệ, rau thịt đầy đủ, vừa dinh dưỡng lại khoa học.”
Trọng Nham cảm thấy anh cũng thực đáng thương, nằm viện ngay cả cơm nhà cũng không có mà ăn: “Tối nay anh ăn cái gì?”
“Y tá đang đi mua cơm, còn chưa trở lại.” Tần Đông Nhạc nói: “Vừa rồi anh nghe y tá nói hôm nay có cơm sườn.”
Trọng Nham nhìn lướt qua bát canh vẫn còn bốc khói nghi ngút trên bàn.
Tần Đông Nhạc thuận miệng hỏi: “Nhóc đang ở nhà à? Ăn tối chưa?”
Trọng Nham trong lòng bỗng nảy ra ý xấu: “Đang ăn nè, hôm nay dì làm tôm rang hạt điều, cà ri xào bò, rau chân vịt bát bảo, gà hầm trứng cút, còn có canh sườn củ sen.”
Tần Đông Nhạc: “…”
Trọng Nham bỗng nhiên muốn cười.
Một lúc lâu sau, Tần Đông Nhạc hình như có chút bất đắc dĩ hỏi cậu: “Cố ý?”
Trọng Nham cười to: “Đương nhiên không phải, là thật, muốn ăn không?”
Tần Đông Nhạc hừ một tiếng.
Trọng Nham trong lòng vừa động, một ý niệm thình lỉnh nảy ra trong đầu: “Nếu anh muốn ăn vậy anh cố nhịn một chút, tôi sẽ mang tới cho anh.”
Tần Đông Nhạc không coi là thật, lười biếng nói: “Vậy anh cám ơn nhóc trước.”
“Tôi nói thật.” Trọng Nham dặn dò thêm: “Chờ tôi chút.”
Tần Đông Nhạc: “…A?”
Trọng Nham cúp điện thoại, từ phòng bếp lôi ra mấy cái cặp lồng giữ nhiệt, tẩy rửa sạch sẽ rồi cho đồ ăn trên bàn vào, bát canh không còn chỗ, cậu đơn giản đậy nắm trực tiếp xách đi. chờ tới khi cậu chạy tới bệnh viện đã là chuyện của một giờ sau, vẫn chưa qua giờ cơm chiều, trong hành lang bệnh viện đâu đâu cũng bay ra mùi đồ ăn.
Tần Đông Nhạc tựa mình vào đầu giường, nhàm chán muốn chết nên lôi ipad ra nghịch, giờ đang giữa hè, trên người anh chỉ mặc mỗi cái quần bệnh nhân, nửa người trên quấn đầy băng vải, từ ngực bọc kín xuống bụng, chân trái còn bó thạch cao.
Trọng Nham đứng ở cửa phòng bệnh, nhìn thấy vậy trợn tròn mắt: “… thế này là thế nào?!”
Tần Đông Nhạc ngẩng đầu, hơi nhướn mày lộ ra thần sắc ngoài ý muốn: “Ah, thật sự mang tới?”
Trọng Nham nhìn anh, có chút không hiểu ý: “Anh đã ăn rồi?”
“Không có.” Tần Đông Nhạc mặt mày giãn ra tươi cười: “Y tá đi muộn, cơm sườn đã bán hết rồi, nên đành mua một phần cơm xào rau… anh nghĩ đợi lát nữa đói bụng làm một bát mì gói cũng được.”
“Vậy vừa lúc.” Trọng Nham âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tâm nói chạy một chuyến từ xa tới đây cũng mệt lắm á. Cậu bỏ túi đồ trong tay xuống, đánh giá bài trí trong phòng bệnh: “Vừa hay trong phòng anh có lò vi sóng, để tôi hâm nóng lên rồi ăn cơm. Tay nghề dì giúp việc nhà tôi đặc biệt tốt, Tiểu An rất thích món tôm của dì ấy, đến bây giờ vẫn nhớ mãi không quên. Đúng rồi, anh có thể ăn tôm chứ?” hình như từng nghe ai nói người dưỡng thương không được ăn tôm cá thì phải.
Tần Đông Nhạc cười nói: “Sao lại không được ăn, không việc gì.”
Tần Đông Nhạc ở phòng đơn, diện tích không lớn lắm, có buồng vệ sinh riêng. Trên bàn nước cạnh cửa sổ có để một cái lò vi sóng, phía dưới gầm bàn có một cái tủ lạnh nhỏ, thiết bị coi như đầy đủ. Trên bệ cửa sổ có để hai chậu hoa lan, nhìn rất thanh tĩnh.
Căn phòng bị anh bày bừa trông có chút loạn, chăn bị vo thành một đống đạp xuống tít cuối giường, thanh chắn cửa sổ treo một đống khăn mặt lộn xa lộn xộn, vỏ chai nước cùng hộp xốp đồ ăn nhanh còn chưa kịp ném. Dây nạp điện thoại bị ném lung tung dưới gối, sợi cáp mạng lòng thà lòng thòng dưới đất, kéo lê trên sàn nhà.
Trọng Nham thu dọn đống đồ lộn xộn trên tủ đầu giường gọn gàng một chút, lúc này đồ ăn cũng đã hâm nóng xong, đem đồ ăn tới giường, bày hết mọi thứ ra.
“Uống canh trước đi.” Trọng Nham đẩy bát canh tới trước mặt anh: “Nếm thử xem.” (Jeremy: ẻm damdang v~)
Tần Đông Nhạc uống hai ngụm, cười gật đầu: “Quả nhiên có tay nghề.”
Chắc là do đói bụng, nên vừa bưng bát cơm lên, Tần Đông Nhạc bắt đầu lang thôn hổ yết giải quyết đống đồ ăn. Trọng Nham cảm thấy anh thật sự đáng thương, đến nằm viện cũng không được một bữa cơm ra hồn. cậu không tin đống đồ ăn trong bệnh viện dĩnh dưỡng lại mỹ vị như lời anh nói, trong ấn tượng của cậu, đồ ăn trong căn tin căn bản không thể nào tồn tại cái gọi là mỹ vị được.
“Hình như anh bị thương rất nghiêm trọng.” Trọng Nham nhìn đống băng vải trên người anh: “Bao lâu thì tháo băng?”
“Cũng sớm được tháo thôi.” Tần Đông Nhạc tựa hồ không để ý thương tích trên người mình: “Không trúng chỗ hiểm.”
Da đầu Trọng Nham tê rần: “…bị bắn?”
Tần Đông Nhạc cũng không ngẩng đàu lên mà ừ một tiếng nhẹ hẫng.
Trọng Nham vô pháp tưởng tượng khi đó sẽ có cảm giác gì: “…Đau không?”
Tần Đông Nhạc nhìn cậu, trong mắt chậm rãi hiện ra nụ cười: “Đau, sao có thể không đau, nhưng có đau mấy anh cũng không khóc.”
Trọng Nham nhìn lướt qua khối thạch cao trên chân anh: “Chân cũng bị gãy?”
Tần Đông Nhạc lại múc cho mình thêm một bát canh sườn nữa, không chút để ý nói: “Chân mà không gãy thì sao có thể để cho người ta bắn trúng… canh sườn này rất ngon. Anh nằm viện nửa tháng đây là bữa ăn ngon nhất anh được ăn, cám ơn nhóc.” Tần Đông Nhạc không muốn cùng một đứa nhỏ nói chuyện mình bị trúng đạn, nghe qua cứ như cố ý hù dọa người ta vậy.
Trọng Nham biết công tác của anh không thể tùy tiện hỏi tới, nhưng giả dụ thương gân động cốt một trăm ngày, anh ta cũng tính toán gạt người nhà lâu như vậy sao?
“Không sao đâu.” Tần Đông Nhạc lại cười, ánh mắt ôn hòa: “Mau ăn cơm đi, ông cụ non, nhóc nghĩ nhiều vậy làm gì. dì giúp việc nhà em tay nghề không tồi đâu. Lần sau nếu dì ấy có làm đồ ăn ngon nữa, nhóc nhớ mang tới cho anh một ít nhé.”
Trọng Nham giúp anh gắp thức ăn, thăm dò hỏi: “Công việc này, anh vẫn muốn làm nữa sao?”
Đôi đũa trong tay Tần Đông Nhạc dừng lại một chút, qua loa nói: “Mỗi thời đều có việc khác nhau mình muốn làm, cũng có thể về sau anh sẽ chuyển sang làm thương nhân.”
Trọng Nham cảm thấy biểu tình khi Tần Đông Nhạc nói lời này có vẻ thực nhẹ nhàng, điều này khiến cậu cho rằng lời anh nói không thật, anh ta chỉ đang muốn đùa giỡn cậu: “…Muốn kinh doanh cái gì?”
Tần Đông Nhạc gắp một hạt điều cho vào miệng nhai rôm rốp, nghe cậu hỏi như vậy, nhướn mày cười nói: “Còn chưa nghĩ ra, nếu không để anh làm vệ sỹ cho nhóc đi. nhóc hiện tại không phải là đại lão bản sao?”
Trọng Nham tức giận nhìn anh, cậu rõ ràng đang thực nghiêm túc bàn chuyện có biết không: “Ai cần người què như anh làm vệ sỹ chứ!”
Tần Đông Nhạc bật cười, cũng có thể do anh nằm viện lâu ngày nên làn da có chút tái nhợt, không được khỏe mạnh sáng bóng như trước, hai má cũng hóp lại, xương gò má và cằm càng hiện ra rõ ràng. Trọng Nham cảm thấy Tần Đông Nhạc trước đây chính là một thanh đao đã ra khỏi vỏ, hiện tại loại cảm giác này ngày càng chính xác. Cậu nhớ tới Tần Đông An từng thực kiêu ngạo nói anh trai cậu ta là cấm quân giáo đầu, giờ nghĩ lại trong lòng bỗng có chút khổ sở.
Tần Đông Nhạc vươn tay ra khẽ xoa xoa đầu cậu một phen: “Sao vậy?”
Trọng Nham lắc đầu: “Không có gì, khi nào thì anh xuất viện?”
Tần Đông Nhạc nghĩ nghĩ: “Nhiều nhất cũng khoảng 1 tuần nữa.”
Trọng Nham đối với câu nói này tỏ vẻ vô cùng hoài nghi.
“Thật mà.” Trọng Nham nở nụ cười: “Giờ chỉ cần tĩnh dưỡng. nằm ở đâu tĩnh dưỡng cũng như nhau.”
“Về nhà tĩnh dưỡng?”
Tần Đông Nhạc lắc đầu: “Anh ở bên ngoài cũng có nhà riêng. Thuê người tới dọn dẹp nấu cơm là được rồi.”
Trọng Nham cảm thấy dưỡng thương như vậy cũng quá đối phó rồi: “Vậy anh tính khi nào mới về nhà?”
“Dưỡng thương xong.” Tần Đông Nhạc nghĩ nghĩ: “Tốt nhất là đem công tác an bài xong xuôi đã. Anh không muốn bọn họ lo lắng.”
Tim Trọng Nham nhảy dựng, ân ẩn cảm thấy việc Tần Đông Nhạc ám chỉ muốn đổi công việc là sự thật.
“Không được cho bọn họ biết.” Tần Đông Nhạc bày ra biểu tình nghiêm túc: “Này, Trọng Tiểu Nham, đây là bí mật hai ta, không cho phép em để lộ ra ngoài.”
“Cặp đôi song sinh kia cũng biết.” Trọng Nham cảm thấy anh ta đã cảnh cáo sai người: “Anh không sợ bọn họ sẽ để lộ ra sao?”
“Bọn họ sẽ không.” Tần Đông Nhạc kiên nhẫn giải thích: “Sở dĩ anh đem chuyện này nói cho bọn họ biết là bởi vì anh có một chút việc riêng muốn nhờ bọn họ làm hộ.”
Tần Đông Nhạc đã nói là việc riêng, nên Trọng Nham tự nhiên cũng không tiện hỏi.
“Nhưng không có người chăm sóc vẫn không được ổn lắm.” Trọng Nham cảm thấy anh ta sợ người nhà biết được như vậy, khi dưỡng thương cũng sẽ không thường xuyên ra ngoài, vẫn luôn ru rú ở nhà thì có ích gì, còn không bằng nằm viện còn có người ra người vào.
“Không sao.” Tần Đông Nhạc nói tiếp: “Khoảng nửa tháng nữa là có thể gỡ thạch cao.”
Trọng Nham tính tính thời gian xuất viện của anh: “Khi anh xuất viện, tôi tới đón anh.”
Tần Đông Nhạc cười nói: “Không cần, nhóc cứ làm việc của mình đi, anh biết giờ nhóc rất bận.”
Thời gian kế tiếp quả thật Trọng Nham rất bận rộn, cậu phải về Lâm Hải một chuyến, còn phải tới Vân Nam, Trình Úy đã giúp cậu đánh tiếng với mợ ngoại làm kinh doanh hoa xuất nhập khẩu, vô luận thế nào cậu cũng phải tự mình đi. sau đó còn phải tới Ngưu Đầu thôn, khu nhà vườn và khu nhà xưởng cũng cần thường xuyên phải để mắt tới, mặt khác khu đất ở sau thôn cậu cũng đã thuê rồi, một số công tác nền móng cũng đã bắt đầu làm.
Trọng Nham lộ ra biểu tình đau đầu.
Tần Đông Nhạc lại hỏi: “Khi nào thì nhóc bắt đầu học hè? Thành tích thi cuối kỳ đã có chưa? Bài tập hè đã làm hết chưa hở?”
Trọng Nham: “…”
Đúng là vạch áo cho người xem lưng, về sau vẫn không cần đồng tình với anh ta!
Hết
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...