Một trận mưa xuân qua đi, nông trang của Ba Mươi Sáu Quận bắt đầu gieo trồng diện tích lớn bạch lan. Hiện giờ chiếm đại bộ phận thị trường là loại Bạch Lan số 2, Ba Mươi Sáu Quận chủ yếu cũng trồng loại lan này. Nhưng một phần tư diện tích lại thử gieo trồng loại Bạch Lan số 3 do Từ Viện — sư tỷ của Lâm Bồi mới lai tạo.
Bạch Lan có giá trị kinh tế rất cao, hoa có thể dùng để lấy tinh dầu hoặc ướp hương trà, cũng có thể tinh chế thành thuốc cao trị bệnh. Lá cây có thể dùng làm dầu vừng, vỏ và rễ cây cũng có thể làm thuốc. Mà giống Bạch Lan số 3 sau khi được lai tạo, đóa hoa to hơn, cánh hoa cũng đầy đặn hơn, mà hương thơm của loại này cao gấp mười lần giống Bạch Lan số 2.
“Thật là tốt.” Lâm Bồi chỉ khu vực nhỏ trồng riêng giống Bạch Lan số 3 tiếc hận nói: “Đáng tiếc hiện này chưa thể đổi toàn bộ thành giống Bạch Lan số 3.”
“Ba năm?” Trọng Nham hỏi anh: “Có thể cho thời hạn chính xác không?”
Lâm Bồi đắc chí ngập trời nói: “Lúc đầu chúng ta dự tính nghiên cứu trong khoảng thời gian từ ba đến năm năm, hiện tại xem ra, chỉ cần ba năm là đủ.”
Trọng Nham vừa lòng: “Vậy là tốt rồi.”
Lâm Bồi nói thêm: “Còn việc xuất khẩu tinh dầu, hiện nay chúng ta chưa hợp tác với nước ngoài, phải tìm đối tác đáng tin cậy để ký kết. Sau đó cũng có một đống chuyện…”
Trọng Nham an ủi nói: “Em đã quyết định tương lai sẽ học đại học ngoại thương, chờ tới khi chúng ta đổi toàn bộ giống Bạch Lan số 2 thành Bạch Lan số 3, mọi chuyện sau đó cứ giao toàn bộ cho em làm là được. Yên tâm đi.”
Lâm Bồi nhìn cậu, lắc đầu cười: “Có đôi khi anh thật sự quên mất em vẫn còn là học sinh trung học.”
Trọng Nham phiền muộn nói: “Em cũng vậy.”
Thời gian là một thứ rất kỳ quái, có đôi khi cảm thấy nó trôi qua rất nhanh, cả một đời người chỉ trong nháy mắt liền đi qua. Có đôi khi lại thấy như trôi quá chậm. Hơn nữa, trong hai năm này đã xảy ra rất nhiều chuyện, khiến cậu cảm thấy khoảng thời gian đó còn dài hơn rất nhiều năm trong kiếp trước cộng lại. Không hiểu là đạo lý gì.
Lâm Bồi vỗ vai cậu, mắt nhìn xa xăm, không chút để ý mà an ủi: “Em cứ tập trung học hành đi, chuyện bên này em không cần quan tâm. Bọn anh đều đang chờ em dùng tri thức chuyên ngành kiếm thật nhiều lợi nhuận về cho công ty mình.”
Trọng Nham theo tầm mắt anh nhìn lại, thấy Lâm Quyền đang khiêng một bó cây non đi ngang qua bờ ruộng, phía sau cũng có vài công nhân khiêng cây non đi theo, trong lòng khẽ động: “Anh và anh ấy sớm chiều ở chung, sao không thấy lửa gần rơm lâu ngày cũng bén? Em thấy hai người rất không tồi.”
Lâm Bồi cười cười, thân mật xoa xoa đầu Trọng Nham: “Em cho là ai cũng được may mắn như em sao?”
Trọng Nham liếm liếm môi, cậu không ngờ mình cư nhiên cũng có ngày trở thành đối tượng được người khác hâm mộ.
“Con người Lâm Quyền không tồi, tính cách cởi mở, phóng khoáng, làm việc kiên định nhưng không cứng nhắc.” Lâm Bồi thấp giọng: “Ấn tượng của anh về anh ấy cũng không tệ lắm. Nhưng chỉ là không tồi thôi, còn phương diện khác… có chút hơi sớm.”
Trọng Nham nhắc nhở anh: “Anh cũng phải tự mình vận động đi, đừng để bỏ lỡ rồi lại hối hận.”
Lâm Bồi cười cười: “Thuận theo tự nhiên đi, loại chuyện này, không thể cưỡng cầu.”
“Thật sự già rồi.” Trọng Nham cảm thấy thời gian gần đây cậu thường xuyên nghe được câu “thuận theo tự nhiên”, mà có lẽ là do tâm hồn cậu đã già nên khi nghe những lời này đặc biệt có cảm xúc. Lúc còn trẻ vẫn luôn cho rằng trả giá sẽ có hồi báo, nhưng đến khi trưởng thành mới hiểu được có những thứ không thuộc về mình thì cho dù có đánh vỡ đầu cũng không thể nào chiếm được, quá mức chấp niệm chính là hại mình hại người, thuận theo tự nhiên ngược lại là biện pháp thỏa đáng nhất.
Lâm Bồi dở khóc dở cười cốc đầu cậu một cái: “Được rồi, khỏi cần bùi ngùi. Làm việc đi, chỉ có lao động mới khiến linh hồn chúng ta thăng hoa — đây là do danh nhân nói. Đi thôi.”
Trọng Nham nhận một cái cuốc từ trong tay Lâm Bồi, kích động chạy xuống bờ ruộng.
Không khí đầu xuân thanh mát trong veo, còn có chút se lạnh, cộng thêm bầu không khí sau mưa đặc biệt ẩm ướt ôn hòa, hít thở cũng khiến lục phủ ngũ tạng đều hết sức thoải mái. Không khí tràn đầy khí tức tươi mới của bùn đất hoa cỏ. Hương vị thiên nhiên mùa xuân tràn đầy hy vọng khiến con người ta cảm thấy năng lượng sung sức. Trọng Nham đi trên bờ ruộng, cảm thấy mình giống như đang bước trong đất bùn, như đang được hòa mình vào nơi đây, trở thành một phần của thiên nhiên.
Mỗi lần tới đây, lòng hận thù phẫn nộ trong cậu giống như bị tan biến, chỉ còn giữ lại sự bình tĩnh, lòng nhiệt huyết tràn đầy cùng sự hy vọng, vui vẻ, hoạt bát của một thiếu niên mười tám tuổi.
Hết thảy mọi thứ đều tốt đẹp.
Hết thảy chỉ vừa mới bắt đầu.
Tại một chỗ khác trong thành thị, một góc sân vườn, đồng dạng vài cành bạch lan đang nở bừng khoe sắc, treo trên giàn mới dựng. Người làm vườn kéo một vòi nước thật dài tưới nước cho mấy cây hoa lài mới trồng. Xa hơn một chút, dưới tán ô che nắng trên mặt cỏ, có đặt một bộ bàn ghế gỗ, trên bàn để vài đĩa trà bánh, Lý lão phu nhân ngồi dưới bóng râm, trong tay cầm một tách hồng trà vẫn còn bốc khói, híp mắt nhìn mấy nam nhân trong nhà vui vẻ làm vườn.
Nhóm người già trong Lý gia rất thích làm vườn, mỗi khi tới thanh minh ai nấy đều dẫn theo đám con cháu tới cùng sửa sang lại hoa viên. Bình thường người già người trẻ trong nhà đều bận rộn, nên hoạt động chung như vậy có thể làm mọi người trong gia đình gần gũi nhau hơn, gia tăng tình cảm thân thích. Coi như đây là một trong những truyền thống tốt đẹp của Lý gia đi.
Mấy năm trước đây Lý lão phu nhân còn có thể xắn tay áo lên cùng bọn họ trồng cây nhổ cỏ gì đó, nhưng hai năm gần đây bà thường bị đau cột sống chân cũng không khỏe, xách xô nước đi lại đến tối sẽ cảm thấy đau thắt lưng, nên chỉ có thể ngồi một bên xem náo nhiệt, thỉnh thoảng giục phòng bếp làm chút điểm cho bồi dưỡng cho lũ nhỏ. Tựa như lúc này, bình thường Trình Du sẽ ngồi bên cạnh uống trà tâm sự cùng bà. Trình Du thích sạch sẽ, không thích để y phục mình dính bùn đất, nhưng vì là hoạt động chung của gia đình nên không thể không tham gia, vì thế chỉ còn cách ngồi cùng Lý lão phu nhân, coi như gia tăng tình cảm với mẹ chồng.
Lý lão phu nhân quét mắt hai vòng quanh sân vườn, rốt cuộc thấy trong nhà thiếu mất một người. Ngay cả Lý Duyên Kỳ vừa xuất viện cũng đang từ từ tản bộ quanh vườn, vậy Trình Du đã chạy đi đâu rồi? Bình thường có việc bận rộn thì không nói làm gì, nhưng hôm nay là ngày gia đình tụ hội, cô ta không tới thì thôi, ngay cả một câu cũng không nói, điều này thật sự quá thất lễ.
Lý lão phu nhân không cao hứng, vẫy vẫy tay gọi Lý Thừa Vận tới cạnh mình, hỏi thẳng vào vấn đề: “Vợ anh đâu?”
Lý Thừa Vận cũng không chú ý Trình Du không có mặt, thấy mẹ hỏi, tầm mắt theo bản năng quét quanh tìm kiếm: “Sao ạ? Cô ta ra ngoài?”
Lý lão phu nhân hừ một tiếng: “Vợ anh dạo này cao quý quá đấy, ngay cả chào hỏi cũng không nói, người liền không thấy đâu.”
Lý Thừa Vận ngồi xuống cạnh bà, mặt không đổi sắc: “Con dâu Lý gia không phải do mẹ tự chọn sao? Sao, giờ lại cảm thấy không vừa lòng?”
Lý lão phu nhân tà liếc Lý Thừa Vận một cái, biểu tình mang thao chút trào phúng: “Không chọn cô ta, chẳng lẽ chọn trong đám hồ ly tinh câu tam đáp tứ của anh sao?”
Lý Thừa Vận nhíu nhíu mày. Ông vẫn luôn cảm thấy quan hệ của mình và mẹ trước kia không thế này, nhưng rốt cuộc mối quan hệ của cả hai đã thay đổi từ lúc nào, ông không tài nào nhớ ra được. Hình như bắt đầu từ khi quyết định hỏi cưới Trình gia, lại hình như sớm hơn một chút, khi ông muốn xuất ngoại du học, bà không chịu để ông đi đã bắt đầu thay đổi. Rất nhiều chuyện Lý Thừa Vận không thể nào nhớ hết được, dù sao đến khi ông chú ý tới, quan hệ giữa bọn họ đã trở thành như vậy.
Bọn nhỏ đều đang ở đây, Lý Thừa Vận cũng không muốn tranh cãi gì với bà, chỉ qua loa nói một câu: “Chờ cô ta trở về, con sẽ nói chuyện với cô ta.”
Lý lão phu nhân từ chối cho ý kiến chỉ hừ một tiếng, đặt chén trà trong tay xuống, từ trong túi xách lấy một tờ giấy ra đưa tới: “Này, anh xem đi. Nếu không có ý kiến gì, chọn thời gian, ký một hợp đồng chính thức với bọn họ.”
Lý Thừa Vận kỳ quái cầm lấy xem, hóa ra là một bản hiệp nghị. Tập đoàn RON hứa hẹn sẽ giúp đỡ Lý thị mở rộng thị trường ra Châu Mỹ, nhưng chỉ lấy một phần hoa hồng cực thấp.
Qua vài giây đồng hồ Lý Thừa Vận mới kịp phản ứng lại, tập đoàn RON chính là tập đoàn kinh doanh của Trương Uyên, trong lòng nhất thời vừa sợ vừa giận. Tức giận bùng phát, cả khuôn mặt đều trở nên cứng ngắc, thần sắc nhìn qua lại giống như rất thản nhiên. Lý Thừa Vận vo vún bản hiệp nghị, ném xuống bàn: “Chú Trương không phải đã nói vô luận Trương Hách làm gì, ông ta cũng không bao che cho con ông ta sao? Sao mới vài ngày đã thay đổi vậy? Hiện giờ Trương Hách bị bắt tại trận, nhân chứng vật chứng đều đầy đủ.”
Lý lão phu nhân nghiêng người vươn tay vỗ vỗ lưng con trai: “Con trai, làm việc gì cũng nên để cho người ta một con đường sống. Trương Hách cũng đã nói, nó kỳ thật cũng không muốn hại người, hơn nữa về sau sẽ không bao giờ về nước…”
“Hắn ta nói?!” Lý Thừa Vận cười lạnh: “Vết đạn trên bụng A Kỳ còn chưa lành hẳn đâu. Bác sỹ nói nếu chậm trễ, sẽ không thể cứu chữa được đấy!”
Lý lão phu nhân vội nói: “Mẹ biết. Nhưng đây cũng là chuyện trong nhà chúng ta, hà tất phải xé to gây ồn ào huyên náo, nếu để người ngoài biết được sẽ thế nào? Con có yêu cầu gì cứ ghi ra, A Uyên bên kia…”
Lý Thừa Vận đánh gãy lời mẹ mình: “Giao tình giữa mẹ và Trương Uyên thế nào con không xen vào. Nhưng con và ông ta không quen không biết, con ông ta lại suýt hại chết các con của con, bảo con buông tha cho con ông ta, quả thực si tâm vọng tưởng.”
Lý lão phu nhân có chút đau đầu nhìn con trai: “Mẹ biết… con hãy nghe mẹ nói…”
“Không có gì để nói hết!” Lý Thừa Vận xé nát bản hiệp nghị ngay trước mặt Ly lão phu nhân, cười lạnh nói: “Trương Hách và cả lời thú tội của hắn ta đều đã được giao cho cảnh sát. Mẹ về nói cho Trương Uyên biết, bảo ông ta chuẩn bị vào tù đưa cơm cho thằng súc sinh nhà ông ta đi.”
Lý lão phu nhân chấn động: “Con đã giao người cho cảnh sát rồi?!”
Lý Thừa Vận xa xa nhìn Lý Duyên Kỳ và Lý Duyên Lân đang nói chuyện dưới tàng cây sơn trà, nhìn gương mặt hai đứa con trai lộ ra nét tươi cười, nghĩ thầm: Chúng đều là những đứa con ngoan, còn có Trọng Nham và Lý Ngạn Thanh, suýt nữa thì mất chúng nó… sao có thể nhẹ nhàng bâng quơ buông tha cho hung thủ đã tổn thương tới chúng?
Ông quay đầu nhìn Lý lão phu nhân, thấy bà còn muốn lên tiếng, trong lòng càng tức giận, ngữ khí cũng trở nên chua ngoa hơn: “Mẹ, mẹ đừng quên, con tin bị bắt cóc suýt nữa không còn mạng trở về chính là cháu ruột của mẹ đấy. Có phải mẹ cảm thấy mấy câu cầu tình của thanh mai trúc mãi so với tính mạng của đám cháu trai càng quan trọng hơn phải không?”
Sắc mặt Lý lão phu nhân cứng đờ: “Anh đang nói bậy bạ cái gì đó?!”
Lý Thừa Vận hừ lạnh một tiếng.
Lý lão phu nhân hít sâu vài hơi, tận lực làm cho sắc mặt mình thoạt nhìn trông dịu đi một chút: “Con trai, người sống bằng tuổi ta đây, chỉ cầu người thân bạn bè có thể sống bình an, lúc nào gặp nhau cũng không thiếu ai. Con của chú ấy làm chuyện hồ đồ, nhưng nói cho cùng gia đình chú ấy cũng không phải người ngoài. Một người dù có phát triển thế nào cũng không thể thoát khỏi được gia tộc nâng đỡ. Trương Hách bị buộc tội, tập đoàn RON nhiều năm tâm tâm khổ khổ gây dựng ở Mỹ cũng hoàn toàn bị phá hủy. Chỉ có Trương gia ở bên đó mới có thể trợ giúp Lý thị vươn xa.”
“Con không cần bọn họ giúp.” Lý Thừa Vận ngạo nghễ nói: “Con có bốn con trai, cũng đủ để mở rộng giang sơn Lý thị.”
Lý lão phu nhân nhìn chăm chú con trai một khắc, trên mặt lộ ra thần sắc bi thương: “Mẹ và A Uyên đã có vài thập niên giao tình…”
“Mẹ thật hồ đồ…” Lý Thừa Vận thực không khách khí: “Lúc con trai ông ta xuống ta với mấy đứa cháu của mẹ thì giao tình giữa hai người cũng đã xong đời.”
Lý lão phu nhân sợ run một chút, ánh mắt lộ ra nét suy sụp: “Năm đó A Uyên có ân với mẹ, mẹ chú ấy vẫn luôn chiếu cố bà ngoại và mẹ. Hơn nữa đồ cưới của mẹ nếu không nhờ chú ấy trông coi giúp, chỉ sợ đã sớm không còn…”
“Cho dù có thế thì mẹ cũng không thể dùng tính mạng các cháu trai để đi báo ân.” Lý Thừa Vận không còn kiên nhẫn: “Chẳng lẽ đồ vật còn quan trọng hơn tính mạng con người?”
Lý lão phu nhân thở dài, có chút mệt mỏi khoát tay với Lý Thừa Vận: “Người cũng đã giao nộp cho cảnh sát, giờ có nói gì cũng đã muộn. Thôi, anh muốn làm thế nào thì tùy.”
Lý Thừa Vận không thèm hé răng, lúc đứng dậy rời đi nhịn không được khẽ cười lạnh. Có ân thì sao? Có ân thì có thể dẫm một cước lên mặt lão tử, lão tử còn phải để cho hắn ta lau đế giày nữa sao? Hiệp ân báo đáp, cũng phải nhìn xem lão tử đồng ý hay không nữa kìa. Chúng là con ruột của lão tử! Lấy con trai đổi lấy đống đồ vô tri, vậy lão tử sẽ thành cái hạng người gì?
Lý Thừa Vận đi tới góc sân, gọi điện cho phó cục trưởng cảnh sát mình quen biết: “Vương cục… Là tôi… đúng, khi thẩm vấn Trương Hách đừng quên án mạng của Trương Minh Nghiên… đó chính là địa bàn của hắn ta, cô ta chết ở đó sao có thể không liên quan tới hắn ta… đúng, đúng…phiền ngài hao tổn tâm trí… được rồi, hôm nào tôi mời ngài một bữa.”
Cúp điện thoại, thấy Lý lão gia tử ý vị sâu xa nhìn mình, Lý Thừa Vận gãi gãi sống mũi: “Sao cha lại ở đây?”
Lý lão gia tử lắc đầu: “Mẹ anh cũng có tuổi rồi, người cao tuổi thường nhớ bạn cũ. Cho dù mình ăn khổ cũng không muốn để ân nhân năm đó khó xử. Anh cũng phải hiểu cho bà ấy.”
Lý Thừa Vận gật đầu: “Con biết rồi.” biết thì biết, nhưng vô pháp tiếp thu suy nghĩ của bà.
Lý lão gia tử còn nói thêm: “Anh cũng đã lớn rồi, làm việc không cần chúng ta phải khoa tay múa chân chỉ đạo nữa, nên làm thế nào thì cứ thế mà làm đi.”
Lý Thừa Vận đi qua giúp ông xách nước, có chút ngạc nhiên hỏi ông: “Bức Ly Sơn Yên Vũ Đồ rốt cuộc có bí mật gì? Con đã tìm người giám định, bức tranh là thật, cũng rất đáng giá. Nhưng so với những món đồ khác cũng không thấy có gì tốt hơn, sao Trương Hách lại…”
“Anh thì biết cái gì.” Lý lão gia tử khinh thường liếc nhìn con trai một cái: “Bộ tranh Ly Sơn Xuất Hành Đồ tổng cộng có 4 bức: Yên Vũ Đồ, Yến Nhạc Đồ, Hành Liệp Đồ, Đạp Tuyết Đồ, phân biệt vẽ cảnh sắc bốn mùa khác nhau trên núi Ly Sơn. Đỗ Vân là họa sỹ cung đình, chuyên vẽ các cảnh sinh hoạt của vương công quý tộc mỗi khi du ngoạn tới hành cung trên núi Ly Sơn. Trừ bỏ Yên Vũ Đồ ra, ba bức tranh còn lại đều nằm trong tay lão John, một chuyên gia sưu tập đồ cổ tư nhân. Nghe nói ông ta vì muốn có trọn vẹn bốn bức trong bộ Ly Sơn Xuất Hành Đồ, không tiếc ra giá cao…” (Ly Sơn xuất hành đồ: chuyến du hành trên núi Ly Sơn; Yên Vũ Đồ: bức mưa bụi mùa xuân trên núi Ly Sơn; Yến Nhạc Đồ: tiệc rượu vui vẻ mùa hè trên núi Ly Sơn; Hành Liệp Đồ: chuyến đi săn mùa thu trên núi Ly Sơn; Đạp Tuyết Đồ: bước trên nền tuyết mùa đông trên núi Ly Sơn)
“Bao nhiêu?” Lý Thừa Vận vẫn cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Lần đầu tiên ông nghe tới bức Ly Sơn Yên Vũ Đồ còn có huynh đệ tỷ muội.
Lão gia tử hỏi lại: “Đường vận tải biển nối từ vịnh Ba Tư thông tới Tây Âu, có đủ cao không?”
Lý Thừa Vận sửng sốt: “Thiệt hay giả?”
“Không quan tâm thiệt hay giả, đều không cho phép bán!” Lão gia tử trừng mắt: “Ba bức Ly Sơn Xuất Hành Đồ kia đều do liên quân tám quốc gia khi đánh vào kinh thành, lén trộm mang ra từ trong Hoàng Cung. Hừ, quỷ Tây dương không học vấn, rắm gì cũng không biết, đến trộm tranh cũng không biết trộm cả bộ… Hiện tại chúng ta còn chưa đủ điều kiện thu hồi lại ba bức tranh kia, từ từ sẽ lấy lại hết. Sớm hay muộn cũng có ngày đó, trọng yếu vẫn nên lấy lại mới được. Chúng đều là bảo bối chân chính tổ tông chúng ta lưu lại.”
Lý Thừa Vận trong lòng chấn động: “Con nhất định cố gắng.”
Lý lão gia tử quét mắt nhìn Lý Thừa Vận: “Được rồi, trước giúp ta đem giỏ bạch lan kia tới đây!”
Hết
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...