Khi cô chuẩn bị tan sở vào thứ sáu, Josie đến nhắc nhở Thẩm Thiên Thiên đừng quên bữa tiệc tối, cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc và rời công ty sớm để thử váy và trang điểm.
Thẩm Thiên Thiên trước kia đã từng cùng Thẩm Mỹ Đình tham dự mấy bữa tiệc tương tự và cô cảm thấy nó hơi nhàm chán.
Có lẽ lúc đó cô ấy vẫn còn non trẻ nên không thể hiểu được một số điều.
Sau khi Thẩm Thiên Thiên chọn lễ phục, stylist đã tạo kiểu cho cô.
Lúc thay quần áo, Thẩm Thiên Thiên cúi đầu nhìn vết sẹo trên cánh tay, lặng lẽ thở dài.
Sau khi cánh tay của cô bị thương, cô toàn phải chọn lễ phục có tay.
Trong xe, Josie đã nói cho Thẩm Thiên Thiên tất cả thông tin về người tổ chức bữa tiệc.
Nghe nói có công ty tài chính nước ngoài muốn phát triển thị trường nội địa nên mời một số công ty nổi tiếng trong nước đến dự đại tiệc này.
Nói là kết thân làm quen, nhưng thực chất là đang tìm kiếm đối tác.
"Thẩm tổng, đây là tư liệu." Josie đưa máy tính bảng cho Thẩm Thiên Thiên, trên đó là toàn bộ thông tin của một người phụ nữ.
Liễu Nhã, tên tiếng Anh là Elaine, từng là giám đốc điều hành tại trụ sở tài chính FLOW, hiện được chuyển về nước để trở thành chủ tịch khu vực Trung Quốc.
"Nữ CEO trẻ tuổi!" Thẩm Thiên Thiên thốt lên: "Thật không tầm thường!" So với việc thừa kế công việc kinh doanh của gia đình, nữ CEO tên Liễu Nhã này thực sự rất ghê gớm.
Chưa tới 30 tuổi mà đã trở thành chủ tịch khu vực Trung Quốc.
Nhìn nhận xem xét, Thẩm Thiên Thiên ngay lập tức có một mục tiêu để phấn đấu.
Yến tiệc được tổ chức ở một khách sạn cao cấp, xem ra còn đặt bao hết khách sạn, muốn vào thì phải có thư mời.
Xe dừng trước cửa khách sạn, ngay giữa thảm đỏ, Thẩm Thiên Thiên mở cửa bước xuống xe, cô ưu nhã vén váy bước lên thảm đỏ.
Có một người phục vụ ở cửa đón tiếp cô, sau khi nhìn thấy thư mời của Thẩm Thiên Thiên, anh ta hộ tống Thẩm Thiên Thiên đến địa điểm.
Đã có rất nhiều người tại địa điểm tổ chức tiệc, Thẩm Thiên Thiên nhìn xung quanh nhưng không có ai là cô quen biết.
Chỉ tại ba năm nay cô rất ít ra ngoài, cho dù có cơ hội tham dự yến tiệc như vậy cô cũng thường từ chối.
Nguyên nhân chính là trước đây trong một lần Thẩm Thiên Thiên đi dự tiệc cùng Thịnh Lạc, nhưng giữa bữa tiệc xảy ra một sự cố ngoài ý muốn, Thẩm Thiên Thiên suýt chút nữa là bị kịch bản gi.ết ch.ết.
Sau này khi có bữa tiệc khác, Thẩm Thiên Thiên sẽ trực tiếp giả bệnh, kể từ đó mỗi lần Thịnh Lạc tham dự bữa tiệc, anh ta tự động bỏ qua Thẩm Thiên Thiên mà mang thư ký của mình đến.
Vì vậy, vào thời điểm đó, các phương tiện truyền thông ba láp ba xàm thường nói rằng Thịnh Lạc ngoại tình với thư ký.
"Tôi có thể mời quý cô đây một ly được không, quý cô xinh đẹp?"
Một ly rượu được đưa đến trước mắt Thẩm Thiên Thiên, cô nhìn theo ly rượu, bắt gặp một khuôn mặt đang nở nụ cười bóng bẩy dầu mỡ.
Cô đưa tay cụng ly với người đàn ông: "Xin chào."
Người đàn ông ngẩng đầu lên, uống cạn ly rượu đỏ trong tay: "Điện tử Hồng Thịnh, Lâm Phi Hồng, xin hỏi quý danh của tiểu thư?"
"Thẩm thị, Thẩm Thiên Thiên."
Khi người đàn ông nghe thấy tên của Thẩm Thiên Thiên, anh ta giả vờ ngạc nhiên: "Hóa ra là Thẩm tiểu thư.
Nghe danh đã lâu, biểu hiện của Thẩm tiểu thư trong buổi họp báo lần trước quả thực khiến tôi thán phục kính nể."
Thẩm Thiên Thiên: "..." Đã biết cô tổ chức họp báo nhưng vẫn hỏi tên cô, người này thoạt nhìn thấy kém thông minh sao í.
Nhưng Thẩm Thiên Thiên vẫn không vạch trần, cô cười khiêm tốn nói: "Ở đâu?"
"Không biết tôi có đủ may mắn để có được phương thức liên lạc của Thẩm tiểu thư không?"
Thẩm Thiên Thiên cực kì thiếu kiên nhẫn với những mối quan hệ cá nhân như vậy, nhưng cô đành phải mỉm cười, dù sao thì trên thương trường có thêm một người bạn vẫn tốt hơn là có thêm một kẻ thù.
Cô tốt bụng lấy trong túi ra một tấm danh thiếp đưa cho anh ta: "Tất nhiên rồi."
Lâm Phi Hồng đưa tay nhận lấy tấm danh thiếp mà cô đưa cho, còn đặt lên môi anh hôn một cái, dầu mỡ nói: "Tôi nhất định sẽ trân trọng nó thật tốt."
Chời ơi, cú toi cú toi! Thấy buồn nôn thật!
Số lượng khách xung quanh dần dần tăng lên, cái tên Lâm Phi Hồng này đột nhiên đưa tay ra, nắm lấy tay Thẩm Thiên Thiên và cười nói: "Thẩm tiểu thư, sao chúng ta không qua bên đó ngồi xuống trò chuyện cho vui nhỉ?"
Thẩm Thiên Thiên cảm thấy mỗi tế bào trong cơ thể cô đang dựng đứng lên kháng cự lại sự đụng chạm của tên đàn ông này, khuôn mặt cô nhanh chóng trở nên lạnh lùng: "Ngài Lâm, xin hãy tự trọng."
"Thẩm tiểu thư, đừng như vậy..." Hắn còn chưa nói hết lời, một bàn tay từ đâu xuất hiện, thô bạo nắm lấy cổ tay của hắn.
"Buông ra." Giọng nam nghe sao quen quen thế.
"Bác sĩ Giang?!" Thẩm Thiên Thiên kinh ngạc nhìn Giang Lâm đột nhiên xuất hiện, như anh hùng cứu mỹ nhân.
Khác với vẻ ngoài thân thiện và dễ gần mà cô thấy trước đây, Giang Lâm lúc này đang mặc một bộ âu phục được cắt may cẩn thận, trên sống mũi đeo chiếc kính gọng vàng khiến anh trông cực kỳ tao nhã, đúng là hình tượng của một quý tộc.
Lâm Phi Hồng sắc mặt đột nhiên thay đổi, hắn vội vàng buông cổ tay Thẩm Thiên Thiên ra, Giang Lâm cũng buông hắn ra.
Anh quay đầu nhìn Thẩm Thiên Thiên, vẻ mặt trở lại dịu dàng: "Cô không sao chứ?"
Thẩm Thiên Thiên lắc đầu: "Không sao."
"Ngài Lâm, nhân dịp như vậy động thủ chạm vào con gái người ta không phải là rất mất lịch sự sao?" Giang Lâm nhàn nhạt cảnh cáo nói: "Tự quản đầu óc của anh đi."
Lâm Phi Hồng nắm chặt cổ tay, hiển nhiên là có chút sợ hãi kiêng dè Giang Lâm, vẻ mặt xấu hổ đi ra ngoài.
Thẩm Thiên Thiên cười hỏi: "Tại sao không phải tự quản bàn tay mà là tự quản đầu óc?"
"Không có gì." Giang Lâm chậm rãi nói: "Không nghĩ tới được gặp cô ở chỗ này."
"Tôi mới là người không ngờ." Thẩm Thiên Thiên kinh ngạc nhìn anh: "Không ngờ nhà bác sĩ Giang cũng có làm ăn."
Giang Lâm cười nói: "Ba tôi làm buôn bán kinh doanh nhỏ thôi, tôi hôm nay bị ông đẩy tới đây."
Có thể tham gia vào bữa tiệc này mà nói doanh nghiệp nhỏ ai mà tin được.
Thẩm Thiên Thiên tự biết rõ nên cũng không truy hỏi gì nữa mà tán gẫu với Giang Lâm: "Nếu sớm biết bác sĩ Giang sẽ đến thì tôi đã đi cùng anh rồi."
Giang Lâm trong mắt hiện lên một tia ý cười, trong lòng đột nhiên mừng rỡ, hôm nay anh tới đây thay cho ba.
Chủ bữa tiệc Liễu Nhã đã đến bữa tiệc ngay đúng giờ, Thẩm Thiên Thiên nhìn sang và thì thầm: "Cô ấy ở ngoài còn đẹp hơn trong ảnh."
Liễu Nhã mặc một chiếc váy đỏ rực rỡ và trở thành tâm điểm của khán giả ngay khi cô bước ra.
Tuy nhiên, khi Thẩm Thiên Thiên nhìn người đàn ông đi cùng Liễu Nhã, cô hình như cảm thấy rất quen thuộc, như thể cô đã nhìn thấy anh ta ở đâu đó.
Liễu Nhã tự giới thiệu bản thân một chút, sau đó cầm một ly đi đến uống cùng với mọi người.
Cả bữa tiệc dường như lấy cô ấy làm trung tâm, đi đến đâu cũng có người vây quanh.
Thẩm Thiên Thiên và Giang Lâm ngồi ở một bên, hai người đưa mắt nhìn xem, cô hỏi anh: "Tại sao anh không ló mặt ra rồi uống với cô ấy một ly?"
Giang Lâm đưa tay sờ sờ mũi, nói: "Nói thật tôi không thích những dịp như này."
"Thật trùng hợp, tôi cũng vậy." Thẩm Thiên Thiên cười xòe hai tay ra.
Cô biết rằng nếu việc hợp tác với FLOW thành công thì các lĩnh vực kinh doanh khác của Thẩm thị sẽ có thể mở rộng cửa ra thị trường quốc tế, đây là tâm nguyện của ông Thẩm cũng là mục tiêu mà Trương Nhất Chu đã nỗ lực nhưng đã chưa đạt được.
Ngay khi Thẩm Thiên Thiên đang suy nghĩ về việc có nên đi ra đó uống một ly hay không thì không ngờ Liễu Nhã lại chủ động đến.
"Xin chào, Thẩm tiểu thư." Ánh mắt Lưu Nhã rơi vào người Thẩm Thiên Thiên, trên mặt mang theo nụ cười: "Trước khi đến Trung Quốc, tôi may mắn xem được buổi họp báo trước đó của Thẩm tiểu thư."
Thẩm Thiên Thiên đứng lên, khẽ cười nói: "Liễu tiểu thư."
Liễu Nhã đưa ly rượu cho Thẩm Thiên Thiên: "Tôi kính cô, rất là đáng gờm đấy."
Thẩm Thiên Thiên nâng ly: "Rất vui được gặp cô."
Sau khi uống hết rượu trong ly, ánh mắt của Lưu Nhã rơi vào Giang Lâm bên cạnh Thẩm Thiên Thiên, cô cười hỏi: "Vị này là bạn trai của cô sao?"
"Đây là Giang Lâm, bạn của tôi, cũng là khách mời." Thẩm Thiên Thiên cảm thấy có chút kỳ quái, nhìn cách ăn mặc của Giang Lâm không hề giống bạn đồng hành của cô một chút nào, sao cô ấy lại có thể đoán như vậy?
Giang Lâm cũng tự giới thiệu: "Tập đoàn Lợi Hồng, Giang Lâm."
"Thì ra là vậy, Giang tiên sinh, xin chào."
Thẩm Thiên Thiên thực sự bị sốc, siêu thị Thời Đại trực thuộc Tập đoàn Lợi Hồng là một chuỗi cửa hàng toàn quốc, hóa ra Giang Lâm là công tử của một gia đình giàu có!
Ũa rồi kinh doanh nhỏ dữ chưa? Sao từ đầu hong nói zậy đi.
Lúc này, người đàn ông trước đó đi cùng Liễu Nhã cũng đi tới, anh ta ôm eo Liễu Nhã, nhìn Thẩm Thiên Thiên và Giang Lâm.
Đến gần hơn, Thẩm Thiên Thiên đột nhiên nhớ ra tại sao người đàn ông này trông rất quen thuộc, đó không phải là người bạn tên La Tuấn lần trước xuất hiện trên điện thoại của Phó Từ Hành sao?
"Thẩm tiểu thư cao quý hay quên quá, tôi nghĩ cô ấy không nhớ chúng ta đâu." Nụ cười của La Tuấn mang theo chút châm chọc.
Nghe anh nói vậy, Thẩm Thiên Thiên mím môi nói: "Tôi không dám tự nhận mình cao quý, nhưng đúng là tôi hay quên thật." Mặc dù cô không hiểu tại sao bạn bè của Phó Từ Hành lại ác cảm với cô như vậy.
Nhưng trong một dịp như vậy này lại trực tiếp thể hiện điều đó thì đúng là...
"FLOW phải cẩn thận khi chọn đối tác.
Một đối tác không có trí nhớ tốt không phải là điều tốt." La Tuấn chỉ ra.
Liễu Nhã nhẹ gật đầu: "Được." Đây rõ ràng là sau này cô ấy sẽ không hợp tác với Thẩm thị.
Cuộc trò chuyện này cũng được rất nhiều người nghe thấy, ai nấy đều hả hê nghĩ thầm, không biết Thẩm Thiên Thiên đã đắc tội với người FLOW từ khi nào.
Sau khi Liễu Nhã và La Tuấn rời đi, Thẩm Thiên Thiên sắc mặt dần trầm xuống, Giang Lâm do dự: "Mọi người...!có khúc mắc sao?"
Thẩm Thiên Thiên cười cười: "Có chút chuyện riêng."
Yến tiệc vẫn đang tiếp tục, Thẩm Thiên Thiên đặt ly rượu xuống nói: "Tôi đi vệ sinh."
Giang Lâm gật đầu: "Được."
Rời khỏi địa điểm có chút ồn ào, hít thở không khí trong lành bên ngoài, Thẩm Thiên Thiên giơ tay ấn đầu, đứng bên cửa sổ một lúc, cảm thấy khó chịu không hiểu nổi.
"Ba năm kể từ khi cô biến mất, Elaine đã chăm sóc cho A Hành." Giọng nói của La Tuấn vang lên sau lưng cô.
Vừa rồi anh ta nhìn thấy Thẩm Thiên Thiên đi ra nên đã đi theo.
Thẩm Thiên Thiên quay lại nhìn anh ta và nhướng mày: "Rồi sao?" Hóa ra Liễu Nhã và Phó Từ Hành cũng biết nhau.
Nhận ra điều này, tâm tình của Thẩm Thiên Thiên càng trở nên bế tắc.
"A Hành nói rằng cô mất trí nhớ và cô đã quên cậu ấy, nhưng tôi thì không tin." La Tuấn nói: "Làm sao một người mất trí nhớ mà chỉ quên một người? Cô nghĩ đây là phim truyền hình tiểu thuyết sao? Đây rõ ràng là một cái cớ."
"Anh không tin thì tùy, nhưng anh ấy thì có." Thẩm Thiên Thiên nhướng mày, cười nói: "Anh ấy không chỉ nguyện ý tin tôi, mà còn thổ lộ tình cảm với tôi.
Sao nào, tức mình chưa?"
La Tuấn: "..." Người phụ nữ này thực không thay đổi chút nào!
Anh nghiến răng nói: "Thẩm Thiên Thiên, cô có thể buông tha cho cậu ấy được không?"
______.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...