Editor: Snowflake HD
Ngô A Mạn đưa trang phục cho cô gái sau lưng Ngọc Bạch Y, cô không nhịn được nhìn thêm vài lần, khuôn mặt cô gái kia đặc biệt sắc sảo, không có trang điểm, nhưng khuôn mặt đã vô cùng xinh đẹp, khóe mắt hơi hơi hướng lên trên, lông mi rất dài, đôi mắt như làn nước, cực giống hồ ly tinh, xinh đẹp hút hồn người.
Thế nhưng ánh mắt cô gái ấy rất trong sáng, vẻ mặt thờ ơ, bộ dáng cao quý lạnh lùng, cô nhận lấy quần áo, vô cùng lễ phép nói cảm ơn: “Cảm ơn, làm phiền rồi.”
Giọng nói có phần giống trẻ con, hơi ngọt ngào, một xíu nhỏ, nhưng lại rất bình thản, một loại đối lập, cực kì đặc biệt.
Từ trên người cô, Ngô A Mạn hiểu cái gì gọi là ‘Thanh khiết lại quyến rũ, lạnh nhạt lại ngây thơ’---- lăn lộn bấy lâu, cũng gặp không ít người xinh đẹp đủ kiểu, nhưng khí chất đặc biệt thế này mới khiến người ta ấn tượng mà khắc sâu trong lòng.
Bất luận là nam nhân mặc đồ trắng diễn vai Tiên Tôn, hay là cô trợ lý Diệp Đàn trước mặt, đều sở hữu dung mạo làm người khác không thể quên.
Ngô A Mạn nhanh chóng nở nụ cười: “Đừng khách sao, đi thẳng phía trước rồi quẹo phải, là phòng thay đồ, thay xong cứ ra đây tìm tôi, để tôi suy nghĩ một chút xem phải trang điểm như thế nào.”
Diệp Đàn gật đầu, ôm quần áo Ngọc Bạch Y đến phòng thay đồ, thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Trước kia cô còn cho rằng Ngọc Bạch Y thử vai sẽ khó khăn lắm chứ, kết quả đạo diễn vừa nhìn thoáng qua, lập tức bảo hóa trang rồi. Cửa ải này không thành vấn đề, còn phần về sau trách bọn họ thôi a! Ngọc Bạch Y đọc lời thoại, trên mặt không bao giờ có biểu cảm nha! Hắn có biết vai nam chính là gì không! Biết thích ứng với ống kính không! Biết đối phó với truyền thông không!
Mị cũng không biết! Huống chi là Ngọc Bạch Y!
Nhưng chứng minh nhân dân của Ngọc Bạch Y vẫn nằm ở chỗ chị dâu, người ta đã nói rõ ràng ký hợp đồng xong mới đưa CMND cho.
Diệp Đàn đau khổ thở dài, đưa quần áo cho Ngọc Bạch Y: “Tự anh mặc vào đi, tôi ở ngoài đợi.”
Ngọc Bạch Y mặc áo bào màu trắng chạm đất, Diệp Đàn nhìn mấy lần, cô nhìn thấy Ngọc Bạch Y mặc quần áo thế này cũng quen rồi, cảm thấy không có vấn đề gì lớn, sau đó dắt Ngọc Bạch Y tới phòng hóa trên, vừa hay đạo diễn đang ở đó.
Kết quả đạo diễn cùng Ngô A Mạn và một đám nhân viên đến xem náo nhiệt đều đồng loạt sửng sốt.
Nam nhân trước mặt bọn họ, mỗi bước đi không nhanh cũng không chậm, trường bào màu trắng cọ trên mặt đất, mỗi bước đi của hắn đều trang nghiêm giống như đang đi trong cung điện, hắn hơi cúi đầu, ánh mắt nhàn nhạt liếc qua từng người, sau đó thu về, hai mắt sâu thẳm lạnh nhạt nhìn chằm chằm Ngô Đạo.
Trường bào buộc nhẹ, tay áo bay phất phơ.
Gió thổi vi vu vi vu, tiếng kêu êm dịu.
Rõ ràng hắn không thừa bất kì động tác nào, chẳng qua là im lặng đứng ở đó, nhưng làm cho người ta cảm thấy hắn đang đứng trên trời cao đưa mắt nhìn xuống chúng sanh trên trần gian.
Trong khoảnh khắc đó phòng hóa trang yên ắng đến lạ thường.
Trong nháy mắt sau đó cảnh tượng náo nhiệt lại bùng nổ.
Ngô Đạo hét to: “Canh những người xung quanh, người kia cậu kia, cất di động đi, không cho phép chụp ảnh, tôi không nói cậu, ừ ừ cậu kia kìa!”
Ngô A Mạn kìm nén hưng phấn nhanh chóng căn dặn trợ lý của mình: “Tiểu Vu, gỡ hết ngọc bội treo trên quần áo Tiên Tôn đi, tìm một cái thắt lưng màu xanh… Được rồi để tôi tự làm.”
“Hóa trang…. Ôi mẹ ơi khuôn mặt Trích Tiên đằng kia thật hại dân hại nước!”
Ngô Đạo: “Này, Lâm Nguyệt hả? Cô đến cửa rồi hả? Được được được, ký hợp đồng đi.”
Bạch Uyển Thư: “Thần tiên ca ca của tôi, soái thủng trời đất, đẹp quá nha.”
Nhân viên xung quanh líu ríu: “Mừng quá, rốt cuộc đạo diễn không giày vò Vô Lượng tiên tôn mà mời đi ăn cơm!”
Đầu Diệp Đàn đầy hắc tuyến: “Bạch Uyển Thư cậu tới đây từ lúc nào?”
Bạch Uyển Thư ngồi trên ghế sa lon, ăn mặc đơn giản, áo khoác màu cafe cùng với quần jean, mái tóc xoăn chạm vai, cười híp mắt nhìn Diệp Đàn với Ngọc Bạch Y.
“Để mình xem nào.” Bạch Uyển Thư chống cằm quan sát, “Ơ, hai người rất xứng đôi nha.”
Diệp Đàn đứng bên cạnh Ngọc Bạch Y, nắm tay áo hắn, nhỏ giọng bảo hắn: “Đi thay quần áo đi, tôi nói chuyện với bạn một lát.”
Bạch Uyển Thư vẫy tay gọi Diệp Đàn tới ngồi cùng, tay cô để tùy ý, khuôn mặt xinh xắn, nhưng giơ tay nhấc chân đều chứa đầy phong độ đàn ông.
“Nói thật….” Bạch Uyển Thư đưa tay khoác lên vai Diệp Đàn, “Bạn thân này, nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, ký hợp đồng với mình được rồi.”
Diệp Đàn từ chối: “Dẹp đi, nếu không phải chị dâu mình, mình tuyệt đối không để hắn lăn lộn trong ngành giải trí, diễn xong bộ phim này sẽ ngưng.”
“Được rồi.” Bạch Uyển Thư giơ bàn tay ra nói, “Nếu ngày nào đó có suy nghĩ lại, nhớ kí hợp đồng với mình.”
Cô dừng chốc lát, suy nghĩ một hồi rồi hơi ngạc nhiên, không nhịn được thở dài: “Ài, lại không dụ được một ngôi sao mới vào tay, thật đáng tiếc.”
Diệp Đàn định mở miệng, đã bị chị dâu nhảy nhào về người.
“Diệp Đàn! Vô Lượng tiên tôn của chị đâu?!”
Khuôn mặt Diệp Đàn đỏ bừng: “Buông, buông ra! Siết chặt chết người rồi!”
Lâm Nguyệt xấu hổ đứng lên, sau đó làm nũng: “Ừ ~ Tiên tôn đâu?”
Diệp Đàn chỉ vào người đàn ông đang nói chuyện với đạo diễn, dùng giọng cứng ngắt nói: “Chị dâu, anh trai em vẫn còn ở đây nha.”
Diệp Ôn chỉ qua chào hỏi đạo diễn qua loa, sau đó đi đến chỗ này, rất tự nhiên ôm lấy Lâm Nguyệt, nhẹ nhàng hỏi bên tai cô: “Đang nói cái gì vậy?”
Diệp Đàn nhìn anh trai mặc bộ âu phục màu xám đậm, người đàn ông cao to một mét chín cúi người ôm chị dâu nhỏ nhắn xinh xắn, cảm thấy đôi mắt sắp bị mù luôn rồi.
Người thấp hơn ba mươi phân, anh trai đứng không thấy mệt sao.
Lâm Nguyệt ở trong ngực Diệp Ôn ngoan ngoãn trả lời: “Không có gì, đang chào hỏi em dâu Diệp Tử thôi.”
… Gỉa bộ… Chị dâu chị cứ tiếp tục giả vờ không có gì đi! Chị dâu giả ngốc trước mặt anh trai cô rất giỏi nha!
Diệp Ôn dịu dàng nhìn sang Diệp Đàn, sau đó cau mày: “Em mặc quần áo gì thế? Con gái mà mặc đơn giản như vậy, từ nhỏ đến lớn anh dạy em thế nào.”
Diệp Đàn cúi đầu nhìn bản thân mặc một bồ đồ đơn giản màu đen, ngẩng đầu giải thích: “Em cảm thấy mặc như vậy rất ổn.”
“Diệp Tiểu Đàn.” Diệp Ôn tiếp tục cau mày, “Em chưa ăn cơm phải không, ốm thành bạch cốt tinh thì rất đẹp à.”
Diệp Đàn: -_-|| Đại ca à mị mập thêm mấy cân thì đẹp sao.
Lúc Ngọc Bạch Y thay quần áo xong rồi quay lại đứng bên cạnh Diệp Đàn, hắn mặc áo vải màu trắng, tóc dài ngang eo được buộc cẩn thận lên cao.
Ánh mắt Diệp Ôn lạnh lùng nhìn sang người mới đến Ngọc Bạch Y, anh ta rất tự nhiên nói Diệp Đàn: “A, em gái yêu quý, em không giới thiệu một chút sao?”
Ngọc Bạch Y không cao bằng anh trai cô, nhưng khi hai người đàn ông này đứng đối mặt nhau, Diệp Đàn đột nhiên cảm thấy… Cô nhanh chóng nắm lấy cổ tay anh trai, có phần hơi yếu…
Diệp Đàn còn chưa trả lời, Ngọc Bạch Y đã rất bình tĩnh nhìn Diệp Ôn, câu đầu tiên khi mở miệng là nói người kia: “Cậu nhóc, có thể trực tiếp hỏi tôi.”
Tiếng nói kia rất nhẹ lại vững vàng, là cách nói thường ngày của Ngọc Bạch Y, hắn cho là bản thân đã rất khiêm tốn rồi.
Cậu nhóc Diệp Ôn: “…. Ha ha.”
Diệp Đàn không dám nhìn thẳng: Thật ra ba mị thuộc hàng cháu chắt của hắn thì anh trai mị là cậu nhóc cũng không sai mà.
Chỉ có khuôn mặt Lâm Nguyệt tràn đầy vẻ háo sắc: “Ôi mẹ ơi! Tiên tôn đẹp trai chào anh!”
Cầu xin anh trai đừng oán hận trong lòng.
Vẻ mặt Diệp Ôn càng thêm lạnh lùng, giọng nói trầm xuống, hắn nhìn nam nhân áo trắng không vừa mắt, “Thật xin lỗi, tôi không có chuyện gì muốn hỏi anh cả.”
Sau đó anh trai cô bị chị dâu chọc tức gần chết, Lâm Nguyệt đẩy Diệp Ôn ra ngoài cửa, một bên nói: “Không phải anh bảo có cuộc họp sao, đi nhanh đi! Nơi này có em dâu Diệp Tử là đủ rồi, anh đi lẹ lẹ đi!”
Diệp Ôn: “Nguyệt Nguyệt.”
Lâm Nguyệt: “Mau đi đi.”
Kẻ đoạt vợ với em gái không đáng để tha thứ!!!
Diệp Ôn chậm rãi chỉnh lại tây phục, ánh mắt dịu dàng nhìn Lâm Nguyệt và Diệp Đàn.
“Anh đi họp trước.” Diệp Ôn xoa đầu nhỏ của Lâm Nguyệt, “Ở chỗ này ngoan ngoãn một chút, đợi anh trở lại sẽ tính sổ.”
Lúc hắn nói ‘Đợi anh trở lại sẽ tính sổ’, là nhìn thẳng vào Ngọc Bạch Y, nói xong quay người rời đi.
Bạch Uyển Thư xem trò vui đủ rồi, cười híp mắt đứng dậy, “Ơ, không tệ lắm, chị dâu nhỏ Nguyệt Nguyệt à chị nhất định phải kiềm chế, hiếm khi thấy kiên quyết như vậy nha, Yo” Bạch Uyển Thư vỗ bả vai Lâm Nguyệt, “Các người cố gắng lên, xem rất vui đấy! Em về đi làm đây, hẹn gặp lại.”
Hiệu suất làm việc của Lâm Nguyệt vô cùng cao, cô giúp Diệp Đàn cùng Ngọc Bạch Y kí hợp đồng xong, mới nói vẫn chưa làm được giấy CMND, rồi Lâm Nguyệt dẫn bọn họ đi bổ sung thêm giấy chứng nhận cho Ngọc Bạch Y.
Đến khi cầm được vật đó trên tay, Diệp Đàn mới đưa Ngọc Bạch Y về nhà, rãnh rỗi xem qua thử kịch bản Sinh sát.
Không! Đợi một chút….
Diệp Đàn xem đi xem lại nội dung cốt truyện, lập tức trợn mắt há mồm.
Không phải nhân vật Vô Lượng tiên tôn vừa lạnh lùng vừa thần bí không có tình cảm sao!! Vì sao trong kịch bản lại có hôn đùa giỡn!!!!! Tại sao lại là hôn, em gái ngươi a a a a a a a a!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...