Editor: Snowflake HD
Diệp Đàn đứng ở cửa nhìn vào, tuy trên đầu gối hắn đặt sách, nhưng mắt lại nhìn chăm chú vào màn hình laptop, ngón tay đặt trên con chuột, tư thế cực kì chuẩn.
Đợi lúc Diệp Đàn tới gần, cô cúi đầu nhìn thử mới phát hiện máy tính không có mở, còn quyển sách kia là lịch sử phát triển của máy vi tính… màu sắc của bức tranh…
Diệp Đàn thật muốn quỳ xuống lạy Ngọc Bạch Y.
Cô ngồi xuống cạnh hắn, tò mò quan sát hắn, Ngọc Bạch Y rất bình tĩnh đưa con chuột cho Diệp Đàn, ý tứ rõ ràng, muốn Diệp Đàn dạy.
Diệp Đàn đột nhiên cảm thấy, tại sao hồi trước mị cho rằng người anh em này lại là người ngoài hành tinh chứ, hắn rõ ràng là một người xuyên không nha!
Cũng do hắn quá mức yên lặng, hơn nữa trường bào màu trắng là trang phục cổ đại, từ cổ đại đến nay con người không nên ngạc nhiên với chuyện vung tay múa chân mới phải?
Diệp Đàn vẫn cho rằng bản thân nhặt được một thú vật ╰_╯.
Diệp Đàn chỉ Ngọc Bạch Y cách mở máy tính một lần, đánh mật khẩu vào, rồi trả con chuột cho hắn. Nam nhân im lặng quan sát, nét mặt lạnh nhạt.
“Anh muốn học sử dụng thứ này?”
Diệp Đàn biểu lộ “Ngươi chưa học đi mà muốn tập chạy”.
Ngọc Bạch Y mở quyển sách trong tay ra, chỉ vào chữ ‘Laptop’ rồi nhìn cô, Diệp Đàn suy nghĩ, chậm rãi nhấn mạnh: “Laptop.”
Hắn nhỏ giọng lập lại một lần.
Diệp Đàn hăng hái chợt đứng lên.
“Tới đây.” Diệp Đàn lục lọi một đống sách bên người, tìm quyển giáo dục trẻ em, tràn đầy thích thú nói, “Tôi dạy anh nói chuyện, dạy anh ghép vần, dạy anh biết chữ, anh mau gọi tôi là mẹ đi!”
Diệp Đàn cười híp mắt, trời sinh cô xinh đẹp, nụ cười này khiến cho không ít người rung động, nhưng nhìn qua sự thờ ơ của Ngọc Bạch Y, cô cũng có chút kinh sợ.
Diệp Đàn để sách trên sàn nhà, chỉ vào từng âm đọc: “Đây là ‘A’ miệng há thật lớn, giống như tôi vậy, A -----“
Ngọc Bạch Y nhìn cô chăm chú, biểu hiện của tiểu cô nương có vẻ rất nghiêm túc, theo lý hắn nên “A”, cúi đầu nhìn mẫu tự, rất hợp tác khẽ nói, “A.”
Sau đó Diệp Đàn cười.
Cô giơ ngón tay cái lên trước mặt Ngọc Bạch Y khẳng định: “Đúng, a.”
Ngọc Bạch Y hơi mím môi, Diệp Đàn cảm thấy hắn không quá hào hứng, nên cô không nói nữa, vì thế hắn biết hắn đã làm sai lập tức nói xin lỗi: “Thật xin lỗi.” Cô cố gắng nhịn cười, “Chúng ta tiếp tục nào.”
“Khụ, khụ, kế tiếp, ‘O’ miệng há tròn, nhớ ‘Ờ’.” Diệp Đàn nghiêm chỉnh chỉ vào chữ cái, “Chậm rãi, ‘Ờ’.”
Ngọc Bạch Y: “Ờ.”
… Một nam nhân cao cao tại thượng phong thái thần tiên lại học cách nói chuyện với mình đúng là chuyện hết sức buồn cười, phải làm sao bây giờ?
Diệp Đàn tận sức kìm chế, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, phì cái bật cười.
Năng lực nhận biết của Ngọc Bạch Y rất tốt, chưa tới giờ ăn trưa hắn đã có thể ghép được âm rồi đọc rõ ràng.
Diệp Đàn đổi cho hắn một quyển sách khác dạy nhiều chữ hơn, sau đó cô đi chuẩn bị cơm chưa, kết quả lại thấy Bạch Uyển Thư gọi điện tới.
Diệp Đàn rất tức giận: “Đại tiểu thư, tại sao cứ giờ cơm thì cô lại gọi, không muốn để người ta ăn cơm hả.”
Bạch Uyển Thư ngáp một tiếng nói: “Tiếc là tớ chỉ rảnh giờ cơm để tám chuyện, ngày thường vô cùng bận nha.”
“… Cậu bận như vậy còn có thời gian hóng hớt… Thật là…” Diệp Đàn dừng một chút, kịp phản ứng, “Không đúng, hóng hớt thì tìm tớ làm gì!”
“Chuyện hôm qua tớ nói với cậu, cậu không nghĩ là nói giỡn chứ?” Bạch Uyển Thư cười hả hê, “Em gái à, cậu cực kì thành công rồi a~ thử nghĩ đi, Uông Phong muốn lên trang nhất cũng rất khó khăn đó.”
Diệp Đàn: “…”
Lừa bịp… thiếu chút nữa thì cô quên mất chuyện này.
“Thật ra, đứng trang đầu cũng không có gì lớn.” Bạch Uyển Thư chậm rãi nói, “Tuấn nam mỹ nữ, thời điểm hot nhất cũng đã qua, nhưng tin tức xấu là, vừa nãy tớ mới gặp chị dâu cậu, chị ấy muốn người đàn ông thần bí của cậu diễn vai Vô Lượng Tiên Tôn, sao hả có phải hơi xúc động rồi không?”
Diệp Đàn nghe đến đó vẫn rất bình tĩnh: “Mặc dù chị dâu tớ là tác giả, nhưng đạo diễn dễ gì cho chị ấy làm bừa? Chọn ai cũng không đến lượt chị dâu tớ quản.”
“Nhưng mà…” Bạch Uyển Thư cười tủm tỉm bổ sung thêm, “Anh trai cậu là nhà đầu tư nha!”
…. Con bà nóa khốn khổ! Anh trai mị có thể phá tiền của như vậy sao!!! Bộ dáng đưa tiền cho mỹ nhân cười có nhìn được không chứ?!!! Đầu tư một bộ phim truyền hình! Thật! Là! Được! Lắm!
“Hơn nữa, đạo diễn cảm thấy chồng của cậu cũng không tệ lắm, vì vậy nhất quyết đòi tới xem mặt một lần, có chút vui vẻ rồi phải không?”
Diệp Đàn thật muốn đập đầu vào tường.
Cái tên Ngọc Bạch Y bị gián đoạn văn hóa, có thể hiểu cái gì là phim truyền hình không! Hắn nhìn câu thoại là biết không hiểu rồi!
“Này? Cậu còn nghe máy không vậy?” Bạch Uyển Thư lo lắng, “Tớ còn chưa báo chị dâu cậu đã đi qua nhà cậu rồi đó.”
Diệp Đàn: “!!!!!”
Bạch Uyển Thư: “Không phải sợ, theo như lộ trình, cậu còn khoảng hai mươi ba phút để sắp xếp hiện trường phạm tội ha ha ha ha.”
“Cúp máy đây.” Diệp Đàn nâng trán, “Bạn bè như cậu, toàn lừa đảo.”
Cất điện thoại Diệp Đàn lập tức chạy tới sân thượng gom toàn bộ đồ đạc xuống, sau đó lấy đồ lót cùng một bộ đồ sơ mi quần tây ném cho Ngọc Bạch Y vẫn đang ngồi đọc sách: “Nhanh lên! Lập tức! Thay đồ!”
Ngọc Bạch Y im lặng ngẩng đầu nhìn Diệp Đàn.
Diệp Đàn: “Đừng nói với tôi anh không chịu mặc, tôi sẽ nổi điên đó.”
Ngọc Bạch Y gấp sách lại, đưa tay cầm áo sơ mi trắng, Diệp Đàn kéo hắn, hối thúc: “Đừng nhìn đừng nhìn, mau thay đồ đi.”
Sau đó Ngọc Bạch Y đã bị Diệp Đàn mạnh mẽ đẩy vào phòng vệ sinh.
Diệp Đàn vội vàng thu dọn mấy quyển sách nằm tứ tung, đợi bảy tám phút, chưa thấy Ngọc Bạch Y đi ra, cô không kiên nhẫn nữa liền gõ cửa gọi hắn.
“Anh có bị gì không vậy?”
Bên trong rất yên tĩnh, một lúc sau, Ngọc Bạch Y mở cửa đi ra.
Diệp Đàn quả thực muốn té ngửa: “Tại sao không thay!”
Cô thò đầu nhìn bên trong, Ngọc Bạch Y xếp quần áo lộn xộn để trong giỏ đặt trên bồn rửa tay.
…. Kể cả năm sáu cái quần lót.
Diệp Đàn nhìn vẻ mặt không cảm xúc của Ngọc Bạch Y đột nhiên cảm thấy tấm lòng hiền lành của cô không giữ vững được nữa.
Diệp Đàn lấy điện thoại ra, tìm trên mạng hai bức ảnh, một tấm nam giới mặc đồ lót, một tấm là mặc quần tây áo sơ mi.
Cô giơ lên trước mặt Ngọc Bạch Y: “Mặc giống như vậy, hiểu chưa?”
Sau đó cô đẩy mạnh Ngọc Bạch Y vào trong cửa, tốt bụng đóng cửa giùm hắn, tiếp theo xoay người lại sắp xếp cái bàn chứa đầy sách giáo dục trẻ em.
Đến khi Ngọc Bạch Y mở cửa đi ra lần nữa.
Cô vô thức quay đầu nhìn hắn.
Hắn đứng ngay cửa phòng vệ sinh, bình tĩnh nhìn cô. Diệp Đàn để ý thấy, mái tóc hắn buông dài xuống eo, cả người đầy sự lộng lẫy, hắn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản thôi, cũng khiến người khác cảm thấy hít thở không thông, vừa kì lạ lại đẹp đến mức huyền bí, ánh mắt của hắn trầm tĩnh, khuôn mặt lạnh nhạt, tuy nhiên Diệp Đàn vừa nhìn đã biết, hắn đang chào cô đấy, lười biếng như vậy… lại là một người đàn ông cao lớn.
Diệp Đàn nhìn đến ngây ngốc.
… Không, người vừa nghiêm trang chững chạc, sao có thể để tóc tai bù xù! Tên tiểu yêu tinh này nha!
Lúc Diệp Đàn thấy Ngọc Bạch Y mặc quần.
Sau đó… (*--)=3
Quên mua dây nịch rồi. Người anh em bắt anh cầm theo quần thật cực khổ.
Sắc mặt Ngọc Bạch Y hết sức bình tĩnh, hiện tại hắn không biết làm thế nào đành dùng một tay giữ chặt quần. Diệp Đàn nín cười, đi đến gần, nhìn ngón tay trắng muốt thon dài của Ngọc Bạch Y rõ ràng đối lập với chiếc quần tây đen.
“Ừ, cực phẩm nhân gian.” Cô ngẩng đầu nhìn thái độ bình thản của Ngọc Bạch Y, lại nói thêm một câu, “Cực kì hấp dẫn nha.”
Vẻ mặt Ngọc Bạch Y hơi trầm xuống, định đẩy Diệp Đàn ra xa hắn một chút, Diệp Đàn đột nhiên cao hứng, né cánh tay Ngọc Bạch Y, sau đó bản thân đứng chặn ở cửa.
Cô chêu chọc hắn: “Cho tôi cảm thụ hơi lạnh của bức tường một chút ~! Gia ~ Cười cho little girl coi một cái nào!”
Ngọc Bạch Y im lặng, lần đầu tiên thấy hắn thở dài, vẻ mặt hắn bình tĩnh như thường, nhưng trong mắt có chút bất đắc dĩ.
Hiếm thấy đấy, rất đáng để mị thưởng thức.
Diệp Đàn ngây người lần nữa.
Sau đó nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau: “Chị đến… không đúng lúc à?”
Diệp Đàn lập tức quay đầu lại.
Chị dâu giả vờ ho vài tiếng, nghiêm túc nói: “Hai người cứ tiếp tục, lát chị lại đến.”
Diệp Đàn chưa kịp lấy lại tinh thần, đứng nhìn chị dâu đóng cửa rời đi, cô mới giật mình.
Khốn khổ!!!!!! Chị dâu mau quay lại đây!!!! Chuyện này chỉ là hiểu lầm a a a a a!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...