Nhà cũ nhà họ Liễu.
Hạ Giản Tầm rót một chén rượu rồi ngồi bên cạnh quầy bar.
Anh ta tạm thời chưa uống, chỉ lắc ly với người bên cạnh, cười nói: "Bạc Hoài, cậc nghĩ gì mà gọi tôi tới uống rượu đấy?"
"Bây giờ nói cho tôi đi, rốt cuộc cậu gặp phải chuyện gì phiền lòng?"
Nhưng mà Liễu Bạc Hoài nghe xong, cánh tay bưng chén rượu tạm dừng một chút, sau đó lại im lặng lắc đầu uống rượu như cũ, nhíu mày.
Rõ ràng có chuyện phiền lòng, nhưng không thể dễ dàng nói ra.
Hạ Giản Tầm liền buồn bực —— hiện giờ vẫn còn có chuyện khiến Liễu Bạc Hoài khó xử?!
Anh ta không khỏi càng thêm tò mò.
Nhưng Liễu Bạc Hoài không nói, anh ta cũng không có cách nào, chỉ có thể nhún nhún vai, tiếp tục uống rượu.
Trong phòng khách được lắp đặt một quầy bar nhỏ.
Đối diện là quầy rượu, tấm kính thủy tinh trong suốt phản chiếu thân ảnh hai người, có thể thấy được rõ ràng.
Liễu Bạc Hoài liếc nhìn, đối diện với bản thân trong mặt kính.
Ngay sau đó, hắn khép hờ mắt, bỗng chốc mở miệng, nhàn nhạt hỏi: "Tôi trông có đẹp không?"
"Phụt—— khụ khụ, cậu nói, khụ khụ…… Nói cái gì?!”
Hạ Giản Tầm thoáng chốc phun một ngụm rượu ra, đôi mắt trừng lớn, không dám tin nhìn về phía bạn tốt.
Lời này là lời Liễu tam gia có thể nói ra?!
Không thể nào…Có phải do anh ta bị ù tai, xuất hiện ảo giác không?
"Bạc, Bạc Hoài, vừa rồi cậu nói gì cơ?" Hạ Giản Tầm muốn xác nhận, hỏi lại lần nữa.
Ánh mắt Liễu Bạc Hoài lạnh lùng nhìn anh ta một cái, nói: "Không nghe thấy thì thôi, lau khô quầy bar đi.
"
Hạ Giản Tầm tìm một cái khăn giấy lau chỗ rượu vừa phun trên mặt bàn.
Anh ta vừa lau vừa lấy làm lạ nói: "Nghe thấy nghe thấy rồi, tôi không phải! khụ khụ, cậu là Liễu Bạc Hoài thật à? Không phải bị ai hoán đổi đấy chứ?"
Vừa dứt lời, Hạ Giản Tầm lại nhận được một ánh mắt lạnh lẽo.
—— xác nhận, đây đúng là bạn tốt khó thân cận của anh ta.
Hạ Giản Tầm ngồi lại ghế một lần nữa, ghé sát người vào, tận tình khuyên bảo hỏi: "Bạc Hoài, rốt cuộc cậu đã chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ gì vậy?"
"Sao mà cứ sai sai.
"
Đâu chỉ là sai sai, câu nói vừa rồi không hề giống như vấn đề mà bạn tốt có thể hỏi được.
Hạ Giản Tầm giơ ngón tay cái, cười khen hết sức: "Vẻ ngoài của cậu đương nhiên là không thể bắt bẻ, ngàn năm có một, chính tôi còn không thể so được, nhưng mà, rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Mau nói với tôi đi, cho tôi vui vẻ chút.
"
Liễu Bạc Hoài lạnh lùng buông chén rượu.
"Ha ha ha tôi nói đùa, nói đùa, là tham khảo tham khảo, biết đâu tôi còn có thể đưa ra lời khuyên cho cậu.
" Hạ Giản Tầm lập tức cười gượng nói.
Liễu Bạc Hoài nhíu mày, sau một lúc lâu hỏi: “Những cô gái cậu từng qua lại thích cậu ở điểm gì?"
Hạ Giản Tầm theo bản năng nhớ lại, vuốt cằm nói: “Có nhiều tiền này, vừa dịu dàng quý ông lại còn hào phóng này, đương nhiên quan trọng nhất là trông tôi đẹp trai ngời ngời, trẻ tuổi đã có vô số tài sản.
"
"Đã vậy còn không phải mấy ông già bảy tám chục tuổi, mấy cô ấy đi theo tôi chẳng lỗ tí nào.
"
"Vả lại cho dù chia tay, mấy cô ấy cũng đã lấy được không ít thứ tốt ở chỗ tôi, coi như phí chia tay ấy.
"
Nói tóm lại, yêu đương bình thường, chia tay hòa bình.
Đương nhiên, ngoại trừ một vài trường hợp cá biệt lì lợm la liếm.
Hạ Giản Tầm nghĩ đến đây, không khỏi ý thức được chuyện gì đó.
Anh a đột nhiên quay ra nhìn Liễu Bạc Hoài, vẻ mặt khϊếp sợ khó tin hỏi: "Sao cậu lại hỏi tôi vấn đề này?"
"Cậu đừng có nói với tôi, cậu! Có người phải lòng cậu, gần đây theo đuổi cậu không dứt đấy nhé?"
Liễu Bạc Hoài đang rót rượu, nghe vậy suýt nữa đổ rượu ra ngoài.
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt khó có thể miêu tả liếc qua Hạ Giản Tầm một cái.
Hạ Giản Tầm không hề phát hiện ra, tiếp tục suy đoán, hơn nữa càng ngẫm càng thấy có lý: "Kẻ nào lá gan lớn mà theo đuổi cậu thế? Có dũng khí quá rồi.
"
"Cô ấy chắc chắn là nữ trung hào kiệt, khâm phục!"
"Bạc Hoài, người theo đuổi cậu có phải là con gái bạn cũ dì Hạ không, cho nên cậu không thể từ chối trực tiếp quá?"
"Hay nói cách khác, dì Hạ cuối cùng đã nhớ tới phải giải quyết vấn đề độc thân nhiều năm của cậu? Bắt cậu đi xem mắt?"
Liễu Bạc Hoài: "! Cậu nghĩ nhiều rồi.
"
Hạ Giản Tầm: “Không, tôi cảm thấy tôi không hề nghĩ nhiều.
"
"Uống xong ly rượu này, cậu nhanh biến đi.
"
"Cậu lại đuổi tôi, tôi không đi!"
Liễu Bạc Hoài lắc đầu, nặng nề nhấp một ngụm rượu.
Hạ Giản Tầm nhìn bộ dạng của bạn tốt, cảm giác suy đoán của mình đã đúng tám chín phần mười, ước chừng chỉ cách sự thật một bước.
Anh ta thấy thế không truy hỏi nữa, ngồi uống rượu cùng Liễu Bạc Hoài.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...