Sau hai ngày một đêm ăn mừng ở khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, Lê Khinh Chu tính toán thời gian ngày thi đại học sắp tới gần.
Cậu đã đồng ý với em gái Lê Hạm Ngữ sẽ cố gắng trở về Tây Thành để đi cùng cô bé.
Vết thương trên chân Hứa Mộng Ngưng cũng không quá nghiêm trọng.
Bởi vậy, sau khi băng bó, xử lý miệng vết thương ở khu nghỉ dưỡng suối nước nóng xong, cô ta tạm thời nghỉ ngơi ở đây với đám người Liễu Hạ Huy mãi đến khi kết thúc buổi chúc mừng mới rời đi.
Trước khi đi, bầu không khí giữa Hứa Mộng Ngưng và Liễu Hạ Huy rất vi diệu, có lẽ là giống tình tiết cốt truyện trong nguyên tác, quan hệ hai người có một chút tiến triển! !.
.
Khi chào tạm biệt Lê Khinh Chu, Hứa Mộng Ngưng muốn nói lại thôi, có vẻ cô ta có chuyện muốn nói.
Nhưng Lê Khinh Chu giả vờ như không nhìn thấy, đưa em trai Lê Húc Sanh lên xe.
Rời xa nam nữ chính! Rời xa cốt truyện! Chuyên tâm làm nhiệm vụ!
Quan hệ giữa cậu và Hứa Mộng Ngưng chỉ nên giới hạn ở mức bạn bè bình thường thôi, không thể nào tiến thêm bước nữa.
Chỉ cần hơi thân thiết một chút, cậu sợ sẽ bị nam chính nguyên tác Liễu Hạ Huy nhắm vào.
Dù sao "Tầm quan trọng của vai ác trong việc thúc đẩy cốt truyện" không phải là nói đùa.
Đi mau, đi mau, về nhà thôi.
Bé con tí hon trong bong bóng kéo hành lý chạy nhanh như chớp về phía trước, đằng sau còn có cả bụi đất bay vù vù chỉ xuất hiện trong truyện tranh.
Liễu Bạc Hoài thu hết những hình ảnh này vào mắt, ánh mắt không dấu vết đảo qua Hứa Mộng Ngưng, vẻ mặt hơi tối tăm, ngay sau đó cũng bước lên xe rời đi.
Đầu tháng sáu.
Liễu Bạc Hoài dành thời gian quay về Tây Thành, trước khi bắt đầu kỳ thi đại học cổ vũ cho Lê Hạm Ngữ.
Lê Hạm Ngữ tràn đầy tin tưởng tiến vào trường thi.
Ba ngày sau, kỳ thi đại học kết thúc, Liễu Bạc Hoài chào tạm biệt Lê lão gia, trước tiên trở lại Yến Kinh, mà Lê Hạm Ngữ ở lại Tây Thành chờ có kết quả.
Việc thành lập thành phố ô tô gần như hoàn tất.
Ở giai đoạn cuối cùng, Phương Tây Ngạn đến kiểm tra tiến độ, lại mang về một tin tức.
"Quản đốc ăn bớt xén nguyên vật liệu?"
Lê Khinh Chu nhíu mày: "Người đó động tay động chân ở bộ phận nào?"
Việc xây dựng thành phố ô tô đã tiến vào giai đoạn kết thúc, nếu vi phạm lớn, bắt buộc phải phá đi để xây dựng lại, công ty cũng sẽ chịu ảnh hưởng! ! !
Phương Tây Ngạn nói: “Lê tổng yên tâm, phạm vi cũng không quá lớn, chỉ là ở lối vào thành phố ô tô, sau khi phá đi xây lại, hoàn toàn có thể hoàn lại tổn thất.
"Tôi đã kêu người bắt đầu xây dựng lại một lần nữa rồi.
"
Lê Khinh Chu nghe vậy gật gật đầu, yên tâm hơn.
Ngay sau đó cậu hỏi quản đốc rốt cuộc chuyện là sao.
Trước đó khi liên hệ công ty kiến trúc, đã xác nhận công ty này đó trung thực và nghiêm túc, rất có tiếng trong ngành mới quyết định.
Nào có nghĩ tới đã trong giai đoạn kết thúc mà còn xảy ra loại chuyện như thế này! ! !
Phương Tây Ngạn nói: "Hôm nay tôi cũng là tình cờ mới phát hiện ra.
"
"Tên quản đốc kia đã bị người khác hối lộ, cho nên ăn bớt cắt xén nguyên vật liệu trong giai đoạn cuối, mục đích là tạo ra tai họa ngầm cho thành phố ô tô.
"
"Như vậy, đến khi ô tô chính thức bán ra, qua một thời gian sau chắc chắn sẽ có vấn đề! ! ! "
Mà một khi xuất hiện vấn đề ví dụ như sập tường, nhân viên bị thương! !.
Bất kể là thành phố ô tô hay là công ty đều sẽ chịu ảnh hưởng lớn.
May mà hôm nay anh ta tới thành phố ô tô kiểm tra, đúng lúc chú ý tới chỗ không thích hợp, nếu không thì sau này sẽ thật sự xảy ra chuyện.
Nghĩ đến đây, Phương Tây Ngạn không khỏi cảm thấy may mắn.
Lê Khinh Chu hỏi: "Quản đốc kia xử lí như thế nào? Là ai hối lộ anh ta?"
Phương Tây Ngạn: "Ngay khi chuyện bị phát hiện tôi đã báo cảnh sát trước tiên, cảnh sát mang quản đốc đó đi nhưng chỉ hỏi ra được số điện thoại anh ta từng liên lạc trước đó, thông tin chuyển tiền, v.
v!.
.
"Người hối hộ anh ta đối phó với chúng ta chưa từng lộ mặt! !.
"
Mà lần tìm theo số điện thoại và thông tin chuyển tiền đã sớm không còn bất cứ manh mối nào.
Lê Khinh Chu ừ một tiếng, như có điều suy tư.
Theo lý thuyết, Công ty TNHH Khoa học Công nghệ thông minh Khinh Chu bước đầu cắm rễ ở Yến Kinh, hẳn là chưa hề kết thù với công ty nhà nào mới phải, cũng chẳng cản đường ai! !.
.
Cho nên, rốt cuộc là kẻ nào đang nhắm về phía họ?
Lê Khinh Chu đột nhiên nghĩ đến một khả năng.
Cậu hỏi: "Tây Ngạn, có phải trước đó nhà họ Thôi ở Yến Kinh tìm công ty chúng ta gây chuyện không?"
Phương Tây Ngạn sững sờ, ngay sau đó gật đầu nói: “Không sai, từng có một chút xung đột nhỏ! !.
Lê tổng, chẳng lẽ cậu nghi ngờ chuyện này là do nhà họ Thôi âm thầm làm?"
Nhưng mà, chủ tịch Thôi Canh Kiến nhà họ thôi vẫn ngại quan hệ hợp tác giữa Lê Khinh Chu và tập đoàn Liễu thị nên chưa dám có hành động gì quá lớn.
Trước đây chỉ gây chút chuyện nhỏ, cười cho qua là thôi.
Hơn nữa, tập đoàn Thôi thị chủ yếu kinh doanh trung tâm mua sắm lớn, lẽ ra không hề xung đột với công ty khoa học kỹ thuật Khinh Châu mới phải! !.
.
Lê Khinh Chu chống tay lên bàn, cười mỉa mai nói: "Anh cho rằng vì sao lúc trước tập đoàn Thôi thị lại muốn kiếm chuyện với chúng ta?"
Bởi vì trong bữa tiệc mừng thọ lần thứ 80 của ông cụ Hạ, cậu khiến cho hai anh em Thôi Mậu và Thôi Đình mang tiếng xấu, gần như trở thành câu chuyện cười trong giới ở Yến Kinh,
Theo như cách đối nhân xử thế của Thôi Canh Kiến, đương nhiên sẽ không muốn thấy một người kinh doanh mới chân ướt chân ráo tới Yến Kinh như cậu.
Mà bản thân tính cách của Thôi Mậu, lại càng là có thù tất báo.
Về điểm này, Lê Khinh Chu khá rõ cốt truyện trong nguyên tác, còn hiểu sâu sắc.
Thôi Mậu có thể vì em gái Thôi Đình của hắn ta mà không tiếc đắc tội Liễu Hạ Huy, cũng cho người bắt cóc nữ chính Hứa Mộng Ngưng! !
Phương Tây Ngạn đương nhiên biết nguyên nhân.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...