—— Tiêu bọt khí giang chân cưỡi lên chú heo nhỏ, trong tay múa ma pháp bổng, hi hi ha ha chỉ vào Liễu Hạ Huy.
Lê Khinh Chu nhướng mày, đổi cái khác: “Cái này được rồi chứ.
”
Cái còn lại là tai hổ.
Biểu tình của Liễu Hạ Huy tốt hơn một chút, nhận lấy mang lên.
Mang lên rồi cậu ta mới phát giác hình như có chỗ nào đó không đúng —— cậu ta rõ ràng không muốn cái nào hết!
Hạ Dịch Quân vừa lòng, kéo quần Liễu Hạ Huy chạy về phía bập bênh: “Anh họ Hạ Huy nhanh lên, chúng ta cùng nhau chơi! Sanh Sanh đã chờ lâu rồi, anh mau đến đây đi!”
Lê Khinh Chu: “Cháu trai lớn hiểu chuyện một chút, đừng để các bạn nhỏ đợi lâu.
”
Mở miệng ra là cháu trai lớn, chiếm hết tiện nghi.
Liễu Hạ Huy đã chết lặng, cũng lười nói nhảm, vì thế liền bị Hạ Dịch Quân dùng sức kéo đi.
—— Chơi bập bênh với hai đứa trẻ.
Đường đường là một bá đạo tổng tài, lại bị "tra tấn" đến bộ dạng này !
Lê Khinh Chu vui vẻ vạn phần, trong lòng hi hi ha ha trở về bên cạnh Liễu Bạc Hoài.
Liễu Bạc Hoài ôm lấy cậu, đút cho cậu một ngụm nước trái cây: “Nóng không?”
Lê Khinh Chu lắc đầu nói không nóng, tay túm lấy hai cái tai mèo trên đầu, tiến đến trước mặt Liễu Bạc Hoài nghiêng đầu hỏi: “A Hoài, em mang cái này đẹp không?”
[ Hắc hắc hắc có phải là đặc biệt đáng yêu không, có muốn ôm ôm, hôn hôn không? Có muốn để tui mang cái tai mèo này lăn giường không?]
—— Tiểu bọt khí mở to mắt, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, bộ dáng nhỏ nhắn lại không có ý tốt.
Liễu Bạc Hoài muốn lấy món tráng miệng.
Lê Khinh Chu ánh mắt anh hơi thay đổi, trong lòng càng đắc ý.
Cậu chắc chắn rằng Liễu Bạc Hoài ở trước mặt trẻ con nên không dám làm gì, trong lòng càng không kiêng nể.
Nhưng trên mặt vẫn là vẻ vô tội.
[ Lần trước anh thu thập tui…… đều đừng nói tới, hừ hừ, xem tui trêu chọc anh thế nào.
]
—— Tiểu bọt khí khoanh tay trước ngực, ngẩng đầu lên một góc 45 độ, biểu tình khoe khoang.
“A Hoài, đẹp không?” Lê Khinh Chu chớp mắt, cúi người lại gần.
Liễu Bạc Hoài nghe vậy đặt đĩa tráng miệng xuống, tới gần bên tai Lê Khinh Chu nhẹ giọng nói: “Đẹp, cho nên anh muốn em ở trên giường ! "
Lời nói ra sau đó, không thể bị các bạn nhỏ nghe thấy, tóm lại chính là không thể nghe thấy.
Lê Khinh Chu thoáng chốc đỏ mặt, hai mắt ngân ngấn nước, trong lòng gào thét.
—— Tiểu bọt khí biến thành một con tôm nhỏ, cuộn tròn trong chăn, phồng lên một cục rất dễ thấy.
“Bảo bối, tối nay anh bồi em chơi.
”
[ Không được, không được! Tha cho tui đi!]
Lê Khinh Chu không đợi Liễu Bạc Hoài nói xong, gương mặt ửng hồng liền duỗi tay che miệng anh lại, trừng mắt nhìn anh nói: “Tối nay em không ở lại Liễu gia.
”
[ Hắc hắc, không thể ngờ tới đi.
]
Liễu Bạc Hoài nắm lấy tay cậu, bình tĩnh nói: “Không sao cả, khi nào em quay lại, thì chúng ta chơi.
”
“Chơi cái gì vậy anh?” Lê Húc Sanh chạy tới khó hiểu hỏi.
“Không có gì……” Lê Khinh Chu vội nói.
Lê Húc Sanh: “Sao mặt anh lại đỏ như vậy?”
“Trời nóng… Anh vào nhà chút cho mát.
”
Lê Khinh Chu vừa muốn đứng dậy, liền thấy lão quản gia đến đây nói: “Tiên sinh, bên ngoài có hai người nói đến tìm đại thiếu gia.
”
“Tìm tôi?”
Liễu Hạ Huy đi tới, nhíu mày hỏi: “Ai vậy?”
Lão quản gia: “Vu tiên sinh cùng phu nhân của ông ta.
”
Tác giả có lời muốn nói:
Bập bênh mới trang trí xong ——
Chu Chu: Muốn chơi muốn chơi muốn chơi muốn chơi…… Lặp lại N lần.
Hoài Hoài: Bảo bối, không cần chơi đồ của trẻ con, chúng ta chơi cái gì đó rắn chắc hơn được không?
Chu Chu: Được! Hắc hắc.
Canh một √, canh hai ở buổi tối, cảm ơn các tiểu khả ái đã quan tâm!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...