Năm 2052.
Khoa chỉnh hình bệnh viện tuyến đầu cả nước, căn phòng bệnh rộng rãi xa hoa, đầy đủ tiện nghi giờ phút này lại chen chúc đông người.
Trong phòng chỉ có duy nhất một giường bệnh, người thăm nom cứ đứng xung quanh thành từng vòng, nỗi bi thương lan tràn, những tiếng khóc nghẹn ngào, âm thanh nức nở trộn lẫn vào nhau…
Lê Khinh Chu yếu ớt nằm trên giường bệnh, hợp tiêu chuẩn một bệnh nhân trong cơn nguy kịch– tái nhợt, gầy yếu, hơi thở mong manh.
Hết sức nguy cấp.
Cậu ý nhờ bác sĩ tháo mặt nạ dưỡng khí xuống, tầm mắt sớm mơ hồ không rõ, nhìn về phía người thân đang khóc không thành tiếng, bạn bè tốt rưng rưng nước mắt …
Lê Khinh Chu gắng sức cười thật tươi với họ, như thường lệ muốn an ủi.
“ Con không sao cả, một chút cũng không đau.’’
“ Đừng lo cho con, không cần quá thương tâm.”
………………………………………………...!
Cuối cùng, nói lời từ biệt.
Đừng vì con rời đi mà ngã quỵ, con yêu, yêu tất cả mọi người…
Đời này, con sống thực tốt, rất hạnh phúc.
Lê Khinh Chu chậm rãi nhắm mắt, điện tâm đồ liên tiếp phát ra tiếng kêu tít tít chói tai.
Trong phòng bệnh, áp lực đè nèn rốt cục vỡ òa thành tiếng khóc.
Một lúc lâu sau, tận đến khi một hàng người mặc quân phục nhẹ nhàng gõ cửa đi vào, tiếng khóc mới ngưng dần.
Nhìn thấy bọn họ, ngoại trừ thân nhân ruột thịt của Lê Khinh Chu, mọi người đều yên lặng rời đi, không quên đóng cửa phòng lại.
Đứng đầu là một sĩ quan trung niên, ngả mũ đặt trước ngực, thấp giọng nói: “ Lê tiên sinh, Lê phu nhân, xin hãy nén bi thương…”
Mẹ của Lê Khinh Chu ngồi trước giường bệnh, gương mặt đẫm nước mắt chẳng màng để ý, chỉ lặng lẽ lau bàn tay đã gầy trơ xương của đứa con.
Bà đứng lên lùi về sau cha, anh và em trai của Lê Khinh Chu.
Cha Lê nói giọng khàn khàn: “Đứa nhỏ… Tư liệu nghiên cứu dịch chữa trị tủy sống đều ở dưới giường, mấy người lấy đi đi.”
Ông biết lý do những người này có mặt.
Dịch chữa trị tủy sống là hạng mục nghiên cứu con trai muốn hoàn thành nhất.
Đáng tiếc… nghiên cứu tiến hành được một nửa, đứa nhỏ trụ không nổi, đã rời khỏi nhân thế….
“Thật lòng xin lỗi…”
Sĩ quan trung niên khó lòng không biết nên giải thích thế nào.
Dịch chữa trị tủy sống là thành phẩm khoa học kĩ thuật sinh vật trọng yếu do phòng thí nghiệm của Khinh Chu nghiên cứu, cậu trực tiếp chỉ đạo, phụ trách.
Nếu hạng mục này thành công, nền y học của đất nước sẽ có bước vọt to lớn, vươn lên dẫn đầu toàn thế giới.
Quốc gia thế lớn mạnh là lẽ tất nhiên.
Nhưng hạng mục ẩn giấu không ít nguy cơ.
Để tránh kẻ gian thừa cơ làm loạn, lấy cắp tư liệu, sĩ quan trung niên đành dẫn người đến bệnh viện trước, lấy một số tài liệu nghiên cứu mới nhất của Lê Khinh Chu tiên sinh.
Thời điểm nhạy cảm này họ chỉ có thể bày tỏ xin lỗi với người nhà Lê tiên sinh.
Cha Lê nói: “Chúng tôi đều hiểu.”
Ở dưới giường bệnh, anh của Lê Khinh Chu bê ra một cái hộp, đặt trên bàn, mở khóa: “Tài liệu đều ở bên trong.”
Anh cả nâng tay lau lau khóe mắt đã phiếm hồng ẩm ướt nói: “Tôi hy vọng quốc gia có thể tiếp nhận phòng thí nghiệm sinh học của Khinh Chu, không nên cô phụ tâm huyết của nó.”
“Nguyện vọng lớn nhất của nó là trị liệu được thân thể bệnh tật, có thể chạy nhảy nô đùa giống như bao người bình thường khác…’
Anh cả rốt cuộc không thể bình tĩnh, giọng nói nghẹn ngào.
Sĩ quan trung niên trịnh trọng cam kết với người Lê gia, mong bọn họ yên tâm.
Sau đó ông cùng các quân nhân khác hướng Lê Khinh Chu thủ một lễ.
Em trai Lê Khinh Chu thút thít nói: “Tư, tư liệu đều nằm ở trên cùng,hức, phía dưới là bảo bối của anh hai, còn đang xem dở…”
“Con phải đốt hết cho anh ấy huhu.”
Bảo bối?
Sĩ quan trung niên có chút nghi hoặc, đi tới cầm hộp tư liệu lên xem, ánh mắt sửng sốt: “Đây là…”
Anh cả trầm giọng nói:“Truyện tranh phát hành bản mới nhất, tiểu thuyết, đĩa CD.”
“CD có phim hoạt hình, phim truyền hình, kịch nói, số lượng không nhiều, đều là thứ Khinh Chu thích.”
Em trai khóc òa lên: “Anh hai, anh hai nói, sống có nó mới không nhàm chán, hhuhu mỗi năm con đều phải đốt cho anh…”
……………………………………………..
Ba ngày sau, lễ tang Lê Khinh Chu tiến hành, cả nước xót thương.
Tòa nhà trung tâm thành phố đưa tin mới nhất.
“Ngày XX Tháng XX Năm 2052, nhà khoa học, doanh nhân nổi tiếng - Lê Khinh Chu trải qua cơn nguy kịch lần thứ hai đã không qua khỏi, hưởng dương 33 tuổi…”
“Cuộc đời Lê Khinh Chu tiên sinh tuy ngắn ngủi nhưng phong quang rực rỡ.”.
Tiên Hiệp Hay
“Là người đã mở đầu kĩ nguyên công nghệ thực tế ảo, phát minh AI, phi hành khí…vào những năm cuối đời Lê Khinh Chu tiên sinh với phòng thí nghiệm sinh học tích hợp công nghệ trí năng đã nghiên cứu thành công máy hô hấp nhân tạo, khung xương trợ lực, là hai thành tựu trọng đại, cống hiến to lớn cho quốc gia…”
“Nhân dân cả nước vô cùng thương tiếc, mong Lê Khinh Chu tiên sinh ra đi một đường bình an.”
Editor: Đọc mấy cái thành tựu for fun thôi các nàng:)))
Trung Quốc, năm 2010
Một vụ tai nạn giao thông xảy ra tại trục đường quốc lộ vùng ngoại ô Bắc Kinh, hai chiếc ô tô sang trọng dừng ở lề đường bên phải, thân xe chịu tổn hại nghiêm trọng.
Nguyên nhân gây ra do một xe vận tải đột nhiên mất khống chế, vạ lây Maybach màu đen đang bon bon trên đường (lần đầu tường thuật còn bỡ ngỡ:>).
Xe Maybach né tránh, lại trùng hợp quệt phải một con ô tô màu bạc khác…Sau đó vì Maybach chặn đầu, xe màu bạc quay tay lái, đâm vào vành đai bảo hộ, đầu xe bốc khói.
Một bên cửa Maybach bị đâm bẹp.
Tại lúc xe tải định lui lại muốn tông thêm phát nữa, phía xa truyền đến âm thanh bén nhọn hỗn tạp của còi xe cảnh sát, xe cứu thương.
Tài xế lái xe tải nhanh chóng quay đầu chạy trốn.
Bên trong chiếc xe ô tô màu bạc, Lê Khinh Chu nửa nằm trên ghế sau, nhắm mắt, mí mắt run rẩy.
Đầu cậu bị chấn thương, máu tươi chảy dọc xuống mắt, hai má… chóp mũi toàn mùi màu tanh, ý thức rơi vào hôn mê, mơ hồ nghe thấy có tiếng tài xế xuống xe cầu cứu.
Bấy giờ, từng âm thanh máy móc vang lên bên tai cậu.
[Ký chủ, cốt truyện đã nạp xong, trí não nhân tạo cậu cần cũng được nhập vào hệ thống, mời tự mình tìm hiểu…]
[Hệ thống may mắn 033 phải rời đi, cuối cùng hi vọng cậu sẽ sống vui vẻ ở thế giới này, hoàn thành nhiệm vụ tốt đẹp.]
Bên trong xe, tựa hồ nhìn thấy một quả cầu ánh sáng màu lam, nhẹ nhàng cọ cọ vào má Lê Khinh Chu, như muốn nói lời tạm biệt.
Lê Khinh Chu thầm đáp trong lòng, hẹn gặp lại.
__Chết rồi, người ta sẽ đi đâu?
Lê Khinh Chu không biết.
Bởi vì sau khi chết đi, cậu gặp gỡ một quả cầu nhỏ màu lam tự xưng hệ thống may mắn 033, được nó đưa đến một thế giới khác.
Một chữ “Sách” hình thành cả thế giới.
Dựa theo lý giải của hệ thống 033, cậu đã tạo nên thời đại hoàn toàn mới lại vì ôm tiếc nuối chết đi, nên được lựa chọn, xuyên vào trong sách, tận hưởng nốt nhân sinh.
Lê Khinh Chu: Thời nay còn chuyện tốt thế à?
Cậu không tin, trên trời sao có thể tự dưng rớt xuống cái bánh bao nhân thịt.
Lam cầu nhỏ bất đắc dĩ trả lời: [Căn cứ theo quy tắc vũ trụ là không hề sai.
“Sách” là thế giới, một quyển sách siêu nổi tiếng sẽ tự mình hình thành một thế giới hoàn chỉnh.]
[Nhưng chính vì vậy đã sinh ra tác hại]
“Tác hại gì?”
[Thế giới sách trong giai đoạn vừa thành hình, trạng thái bất ổn, cần những nhánh thế giới hỗ trợ xây dựng, các nhánh thế giới là hóa thân của tuyến nhân vật quan trọng trong truyện.]
Lê Khinh Chu: “Nam chủ? Hoặc là nữ chủ?”
[Không cố định là vai nam nữ chủ.]
[Nếu độ nổi tiếng của vai phụ vượt qua vai chính, hòn đá cân bằng cho thế giới này là nhân vật nổi tiếng hơn.]
[Lấy ví dụ thế giới ký chủ sắp sống, vai phụ nhân khí cao nhất là chú ba của nam chủ Liễu Hạ Huy, Liễu Bạc Hoài.]
[Nhánh thế giới phát triển đến hồi kết theo đúng ý muốn của độc giả, thế giới sẽ càng ngày càng ổn định, cuối cùng hòa nhập vào vô vàn thế giới lớn khác]
Editor: tui hiểu theo mấy cái sơ đồ quy nạp...của văn học ấy các quý vị:>
[Ngược lại sự sụp đổ của nhánh phụ kéo theo sự tàn lụi của thế giới chính]
Lê Khinh Chu an tĩnh ngồi nghe lam cầu nhỏ lảm nhảm giải thích.
[Không phải bất kỳ thế giới sách nào có thể tồn tại tốt đẹp.]
[033 lấy thế giới này làm ví dụ- Nhân khí lớn nhất là chú ba của nam chủ - Liễu Bạc Hoài, kết cục trong sách của Liễu Bạc Hoài đã định là cô độc một mình, chưa từng kết hôn.]
[Nhưng nhóm độc giả mãnh liệt hy vọng tìm bạn đời cho Liễu Bạc Hoài, để hắn hạnh phúc viên mãn.]
[Kết cục và ý muốn xung đột, làm thế giới bất ổn, nó sẽ tự hủy theo thời gian, cuối cùng biến mất.]
[Ký chủ và vai ác Lê Khinh Chu điều kiện phù hợp, hệ thống may mắn 033 nắm bắt cảm xúc tiếc hận của ký chủ, tiến hành trói định.]
Điều tiếc nuối trước khi chết của Lê Khinh Chu là hạng mục dịch chữa trị tủy sống còn bỏ dở, và một khối thân thể khỏe mạnh.
Từ khi sinh ra cơ thể Lê Khinh Chu đã không tốt.
Đôi chân vô lực, không thể đứng lên đi lại, chỉ đành ngồi xe lăn, bệnh tật quấn thân quanh năm.
Tăng dần theo độ tuổi, khối u ác tính ở tủy sống của Lê Khinh Chu ngày càng trở thành mối tai họa.
Thân thể suy yếu, dù đã mời hết các chuyên gia trị liệu nổi tiếng trong ngoài nước, song tình huống vẫn không mấy khởi sắc.
Họa vô đơn chí.
Giai đoạn sau, Lê Khinh Chu lại bị ung thư xương.
Cuối cùng ở tuổi 33, cậu kết thúc sinh mệnh.
Nhưng cho cùng có câu nói rất đúng: Khi Thượng Đế đóng lại một cánh cửa, ngài sẽ mở ra một cánh cửa khác.
Lê Khinh Chu có trí tuệ dị thường, chỉ số thông minh cao kinh người, được sống trong vui vẻ hạnh phúc, nhận sự quan tâm chăm sóc từ người nhà, bạn hữu, cơm áo không lo, tiền tài đủ ăn chơi mấy đời.
Bản thân cậu cũng có ý chí, biết vươn lên từ nghịch cảnh, nhận được nhiều lời tán dương.
Chỉ có điều, ước mơ lớn nhất của Lê Khinh Chu là tự đứng lên, đi lại trên chính đôi chân của mình, như người bình thường chạy nhảy ngược xuôi.
Đến khi Lê Khinh Chu thông qua hệ thống 033 tìm hiểu sơ bối cảnh vị nhân vật phản diện trùng tên trùng họ với cậu, nháy mắt rơi lệ, khóc rống: “Không làm, còn lâu mới nhận!”
Vai ác này sao cũng lại hai chân có tật ngồi xe lăn, cậu bị PTSD!!!
(Chú thích:
PTSD: Hậu chấn tâm lý hay rối loạn căng thẳng sau sang chấn/chấn thương (tiếng Anh: Post traumatic Stress Disorder- PTSD) là một rối loạn tâm thần có thể phát triển sau khi một người tiếp xúc với một sự kiện đau buồn,hoặc các mối đe dọa trong cuộc sống _Theo Wikip)
Lam cầu nhỏ quơ quơ trước mặt cầu: [Ký chủ, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, hai chân cậu sẽ khỏi nha.]
Nhiệm vụ chính là tìm bạn đời cho chú của nam chủ - Liễu Bạc Hoài, giúp hắn không còn cô đơn suốt quãng đời còn lại.
Tìm bà mối giới thiệu đối tượng cho hắn, nghe có vẻ khả thi.
Lê Khinh Chu ngầm đồng ý.
Nhưng cậu có chút yêu cầu.
Cậu cần trí não đầu tiên do chính tay mình nghiên cứu chế tạo, cùng đầy đủ tư liệu lưu trữ trong đó.
033 nhẹ nhàng thở ra: [Không thành vấn đề, 033 có thể giúp ký chủ đem trí não của cậu tích hợp vào hệ thống, bên trong vẫn có đủ dữ liệu cậu cần.]
[033 đưa ký chủ tiến vào thế giới rồi sẽ đi ngay, chờ khi ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta sẽ gặp lại.]
[Nhắc nhở yêu thương: Giai đoạn trước khi kết thúc nhiệm vụ, mong ký chủ không cần thiết OOC.]
*OOC = Out of Character: làm trái thiết lập nhân vật sẵn có
Một màn tạm biệt trong chiếc xe màu bạc đã diễn ra như thế.
Lam cầu nhỏ không ai nhìn thấy từ trong xe chui ra bay lên không trung, đột nhiên dừng lại, như thể nhận ra cái gì, tại chỗ xoay vòng.
[ à đúng rồi, 033 còn một cái bàn tay vàng, tặng nốt cho ký chủ vậy.]
Lam cầu nhỏ tách ra một điểm sáng màu kim sắc có hình như ngón tay cái, nó chậm rì rì thổi đến ô tô màu bạc…
033 thấy thế xoay người rời đi.
Có điều ngay khi lam cầu nhỏ biến mất giữa không trung, cửa xe Maybach màu đen đột nhiên mở ra, một người đàn ông từ trong xe bước xuống.
Điểm sáng kim sắc dừng một chút, phảng phất như bị thứ gì hấp dẫn, bay loạn một vòng, thoáng chốc liền dung nhập vào trong thân thể người nọ.
Ở nơi hắn không nghe thấy, tiếng máy móc “ Phạm vi hoạt động của bàn tay vàng tâm lý xác nhận (áp dụng đối với người trong lòng, trong 10m nhìn thấu suy nghĩ, 3m nghe thấu tâm tư) cùng ký chủ trói định….Trói định sự cố…”
“Yêu cầu sửa chữa…Yêu cầu thất bại, yêu cầu lần hai……..Thất bại, không thể sửa chữa.”
Liễu Bạc Hoài cau mày, ấn ấn mi tâm.
Trợ lý Trâu Minh của hắn nói: “Tam gia, cánh tay anh bị thương, nên được băng bó kịp thời.”
Tay trái Liễu Bạc Hoài xác thực chịu đau do va chạm.
“Ừ.”
Liễu Bạc Hoài dõi theo người được nâng ra từ chiếc ô tô màu bạc, cũng đi cùng lên xe cứu thương.
__________________________________
Editor:
Tên truyện vốn là "Tôi trong ngoài không đồng nhất online liền lật xe"
Mà bảo bảo vẫn chưa biết nên edit lại thế nào cho sát ý????.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...