Tớ sẽ đứng ở đây...
Ngay sau lưng cậu
Sẽ im lặng...dõi theo từng bước chân cậu đi.
Sẽ im lặng......lắng nghe những lúc cậu buồn
Vui lên cậu nhé
Lúc nào chông chênh và mệt mỏi quá... Thì...
Hãy tìm đến với tớ...
Chỉ cần cậu nhớ rằng.....đằng sau cậu....còn có tớ...
Tớ yêu cậu....
Nó nhìn vẻ mặt của nó, tim nó thấy đau, nhìn hắn vì lo cho nó mà mệt mỏi như vậy thực sự nó không nỡ.
_Anh nên đi ngủ một lát đi
_Anh không sao mà, em đang ốm em nghỉ đi
_Tôi khỏe rồi, anh nên ngủ đi
_Không sao mà
Nói qua nói lại một lúc cuối cùng hắn cũng chịu nghe lời nó trở về phòng ngủ một lát. Hắn đi về phòng mình rồi nó cũng dậy luôn, nó xuống bếp nấu cho hắn chút đồ ăn, lát hắn tỉnh thì hắn ăn. Cặm cụi dưới bếp 30’ cuối cùng nó cũng hoàn thành, nó mang lên phòng cho hắn, nhẹ nhàng mở cửa để không đánh thức hắn dậy. Đây có lẽ là lần thứ hai nó vào phòng hắn, hắn đang ngủ trên giường, trông hắn lúc này thật đẹp. Khuôn mặt anh tuấn, cái mũi cao, đôi mắt khép chặt khiến nó ngắm nhìn mãi. Nhưng nó lại tự cốc đầu mình, không được nhìn. Nó để đồ ăn trên bàn cho hắn rồi sau đó đứng dậy đi ra ngoài. Hắn tỉnh dậy thấy khay đồ ăn để trên bàn, hắn biết nó đã chuẩn bị cho hắn, nhanh chóng vscn sau đó hắn vui vẻ ăn phần đồ ăn mà nó chuẩn bị cho hắn. Ăn xong hắn sang phòng nó thì chẳng thấy nó đâu, hắn đi ra ngoài tiện tay cầm áo khoác cho nó, trời sắp sang đông nên se lạnh, nó lại đang ốm nữa. Hắn tìm thấy nó ở bên xích đu trong vườn, nhẹ nhàng đi từ phía sau khoác chiếc áo lên cho nó, rồi ôm lấy nó. Nó giật mình quay lại:
_Như thế này nhé, một lát thôi_ hắn nói
Nó đành ngồi im để hắn ôm, hắn càng làm vậy thì lòng nó càng tan nát, hắn đang làm nó yêu hắn ngày càng nhiều hơn.
_Các người đang làm gì vậy hả?
QC hét lên, hắn và nó cùng quay lại tay hắn vẫn ôm chạt nó, khuôn mặt nó nhợt nhạt ( do ốm chứ không phải sợ nhé bà con) còn hắn vẫn vậy, mặt lạnh băng không một chút cảm xúc
_Làm gì là làm gì_ hắn thờ ơ trả lời
_Tại sao các người dám lén lút sau lưng tôi
_Lén lút ư? Chúng tôi lén lút bao giờ
_Vùa nãy đó
_Chúng tôi quang minh chính đại, cô là đồ phá đám
_Gì chứ, tôi là vợ chưa cưới của anh đó
_Vợ chưa cưới ư, tôi có nói là sẽ lấy cô sao_ rồi hắn kéo nó đi,
_Anh, được rồi, tôi sẽ cho anh biết chọc giận tôi hậu quả sẽ như thế nào. Nhỏ lấy máy ra gọi cho bố hắn, khóc lóc, kể lể một hồi.
_Anh sao anh làm vậy với QC_nó hỏi hắn
_Anh làm sao
_Cô ấy là
_Không là gì cả, em nhớ cho rõ, anh và cô ta không có bất kì quan hệ gì hết._ hắn đang nói chuyện thì có điện thoại
_A lo, chuyện gì vậy
_Mày về ngay nhà cho tao
_Có gì nói luôn đi cũng được
_Về ngay
Hắn cúp máy, đưa nó lên phòng sau đó lấy xe máy và rời đi, hắn trở về nhà hắn, ba hắn đang rất tức giận. thấy hắn ông quát lên
_Mày đang làm cái trò gì vậy hả
Hắn vẫn điềm tĩnh, ngồi xuống nghe ông nói
_Làm gì là làm gì
_Sao mày dám, dẫn đứa con gái khác về nhà trước mặt QC,
_Vậy thì đã sao
_Mày, nó là vợ mày hiểu chưa
_Vợ, tôi cưới cô ta lúc nào thế, hứa hôn là chuyện của mấy người, còn tôi tôi không bao giờ cưới cô ta, ông hãy nhớ lấy, đừng bao giờ ép buộc tôi làm điều mình không thích, đừng bao giờ nói với tôi về chuyện này nữa_ rồi hắn bỏ đi
Hoàng lão gia bị hắn chọc cho tức điên, đứa con này của ông thật là bất trị, chẳng bao giờ chịu nghe lời cả.
Hắn nhanh chóng đi về nhà, vào phòng nó, nó đang học bài. Hắn nhẹ nhàng đến bên ôm nó thật chặt rồi nói:
_Ở bên cạnh anh, dù cho chuyện gì sảy ra cũng không được phép rời xa anh, em biết chưa
_Hôm nay anh bị gì thế?_ nó nơ ngác hỏi hắn, không để tâm đến câu hỏi của nó,hắn hôn nhẹ lên má nó rồi nói
_Ngủ sớm đi nhé yêu em_ rồi hắn rời đi
“Tên điên, đến rồi đi cứ như gió vậy” nó mặc kệ hắn tiếp tục làm bài tập.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...