Đã bao lần tự hứa không buồn nữa...
* Nhưng....
• Cảm giác này sao chẳng thể.....bước qua....
• Hai hàng nước mắt vô thức lặng lẽ rơi.....
• Không muốn khóc nhưng có lẽ....
• Nó đã trở thành thói quen mỗi khi nhớ về 1 người...
* Có khi nào....
• Bạn hiểu được cảm giác...
• Nhớ một người...
• Thật sự rất nhớ...
• Nhớ nhiều lắm...
• Nhưng chỉ biết nhớ thôi...
• Không thể nào đến bên để ôm thật chặt......
• Vì... có một khoảng cách còn xa lắm...
_Em thấy Gia Huy, cậu ấy như thế nào? _anh bất chợt hỏi bâng quơ
_Gia Huy ah _ nó hơi nhíu mày, nhưng chỉ trong giây phút_ Hắn ta rất rất đáng ghét, hay bắt nạt em nà, nhưng cũng có lúc hắn rất đáng yêu, hắn đối xử với em rất tốt, hắn lo lắng cho em, em chẳng biết đâu là con người thật của hắn nữa_ nó mỉm cười
Nhìn biểu cảm tên khuôn mặt nó Gia Huy biết nó đã có cảm tình với GH rồi, anh cũng mỉm cười. Hết giờ nó lại lết về nhà, nó đã đói meo mở tủ lạnh thì chẳng còn gì ăn nó đành lấy mì ra ăn tạm, nhưng lại hết sạch tương ớt, nên nó để bát mì đó và chạy thật nhanh ra ngoài mua tương ớt. Về tới nhà thì bát mì của nó đang bị ai kia chén sạch một cách ngon lành, thấy nó cầm lọ tương hắn vẫy vẫy
_Sao em biết tôi cần mà mua vậy, mau, mau đưa cho tôi
Ngồi nhìn bát mì bị hắn ăn sạch mà nó ấm ức, cái bụng nó réo lên nãy giờ, hắn ăn xong xuôi mới ngó tới vẻ mặt tức tối của nó
_Em sao thế, tiếc bát mì hử
_Tên đáng ghét anh muốn ăn thì làm mà ăn, sao ăn mì của tui
_Nhưng tủ hết mì rồi
_Giờ tui ăn bằng gì, anh đi chết đi, tui bắt đền anh đó, đền cho tui đi, anh là cái đồ đầu heo, đồ chết bầm, đồ khốn kiếp, đáng ghét….
_Dừng tui đền em là được chứ gì
_Anh định đền như thế nào
_Đi ra ngoài ăn được chưa
_Oh year!_ nó chạy ngay lên phòng thay đồ. Nhìn nó mà hắn bật cười, hắn cố tình ăn bát mì của nó, mấy hôm nay nó buồn bỏ ăn, giờ ăn mì thì đâu đảm bảo sức khỏe, nếu mời nó ra ngoài ăn thì hắn ngại nên đành dùng cách này, và hắn đã đúng
_Chúng ta đi thôi_hắn nói
Hắn chở nó tới nhà hàng sang trọng, hai tên tiếp tân chạy ra mở của xe cho hắn và nó, phục vụ dưa nó và hắn tới một căn phòng đã chuẩn bị sẵn, nó đói nên chẳng thèm để ý xung quanh, gọi đồ rồi ngồi ăn ngon lành, còn hắn thì ngôi nhìn nó ăn. Khi no bụng rồi nó mới quay sang hắn
_Anh không ăn hử?
_Tôi ăn mì của em no rồi đâu như em, heo, mình em ăn hết bao nhiêu nè
Nó nhìn qua bãi chiến trường, cũng nhiều thật nhưng hắn đã hứa là đền bù nên hắn phải chịu. Trả tiền xóng nó cùng hắn đi về, tâm trạng nó hôm nay cực kì vui vẻ. Về nhà nhanh chóng về phòng mở của sổ ngắm trăng. Bóng đêm đang dần bao phủ khắp mọi nơi,làn gió mát rượi thổi qua tóc nó, lần đầu tiên nó thấy bầu trời đêm thật đẹp,. Nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ thật sâu. Ai kia lén vào phòng nó, nhìn ngắm nó ngủ, nhẹ vuốt mái tóc nó hắn thì thầm:
_Ngủ ngoan nhé cô bé của anh, anh yêu em
Rồi hắn đi ra ngoài, hắn đã thay đổi hắn đã trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều hắn đã biết nói những lời yêu thương, hắn biết quan tâm người khác. Hắn đã biết nở nụ cười có phải khi yêu ai rồi cũng khác hay không????
Chuyện tình của hai người rồi sẽ đi về đâu, liệu hạnh phúc có đến với họ hay lại là một lần đau khổ????
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...