Đừng thương tiếc gì
Khi ân tình xưa đã mãi xa tầm tay
Đừng níu kéo chi
Môi hờn ghen đã nhạt phai vì ai thay đổi!!!!
Cát Tường đã quyết định đi Mỹ sau khi sự việc sảy ra cô không còn mặt mũi nào để nhìn nó nữa. Ngày Cát Tường đi nó, Bích Ngọc, Gia Huy đều đi tiễn. Bích Ngọc đã khóc rất nhiều, Bảo Khánh không tới, anh dường như biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của nó. Nó nhớ anh, nhớ nhiều lắm, nhớ tới phát điên lên. Nó chỉ muốn chạy thật nhanh đến, ôm chặt anh, nói cho anh biết nó yêu anh đến nhường nào. Nhưng nó cũng nhận ra rằng, mọi thứ giữa anh và nó đã chấm hết, giờ chỉ là quá khứ mà thôi, nó phải tiếp tục sống tiếp, gạt bỏ anh ra khỏi tâm trí nó, dù nó có yêu anh, nhớ anh nhiều như thế nào thì anh cũng đâu có thể trở về bên nó nữa đâu, Anh bây giờ đã là của người ta mất rồi.
Hôm sau, nó đi học, nhưng vẫn là bộ mặt ủ rũ, bước chân vào cổng trường, nó thấy một hình bóng quen thuộc, hình bóng mà bao lâu nay nó vẫn nhớ nhung, vẫn trông ngóng. Là anh ấy, đúng rồi, chính là anh ấy, Bảo Khánh. Nhưng anh ấy đang đi bên ai kia, là người yêu mới của anh ấy sao. Tim nó nhói đau, thì ra là vậy, anh đã có người yêu mới rồi nên anh mới không thèm để ý tới nó nữa. Tan nát, nó không tin vào mắt mình nữa rồi, nhưng sao nó không khóc nhỉ, bước thật nhanh, cố gắng lấy lại nụ cười trên môi, nó bước đi thật nhanh, vờ như không nhìn thấy anh. Giây phút nó bước qua anh, ánh mắt anh dừng lại nới nó, anh nhìn bóng lưng nhỏ bé, bóng lưng của người con gái mà anh yêu, người con gái mà anh nhớ nhung bao ngày qua. Tia xót xa hằn lên nơi đáy mắt, đôi mắt hổ phách đẹp tuyệt của anh. Anh không thể bảo vệ được nó, không thể làm cho nó cười, có lẽ bên Gia Huy nó sẽ được hạnh phúc.
Đang trong bả thì Gia Huy nhận được một cuộc điện thoại quốc tế, số điện thoại xa lạ mà quen thuộc hiện lên.
_A lô, lâu rồi mới thấy cậu gọi điện cho tôi, có việc gì thế
_Bạn bè cũ gọi cho nhau chả nhẽ không được sao
_Được, được chứ _Tôi sẽ về Việt vào cuối tuần này, cậu và anh ấy ra đón tôi nhé.
_Cậu định trở về sao
_Đúng vậy, không được hả
_Ah không tôi hơi ngạc nhiên thôi haha
Kết thúc cuộc nói chuyện, ánh mắt Gia Huy trở nên trầm tư “ Cô ấy trỏ về sao, Bảo Khánh sẽ quyết định ra sao đây??” Vuitứ bỏ những suy nghĩ trong đầu, hắn lại tiếp tục quay về với cuộc vui dang dở.
Nó ngồi một mình trong bóng tối, nỗi nhớ về anh cứ trở đi trở lại trong trái tim nó, đúng ra nó phải quên anh đi chứ, nhưng vì sao nó càng cố quên thì lại càng nhớ. Trời bắt đầu trút những cơn mưa, ngày hôm nay nó không thấy hắn, ở rường không có, ở nhà cũng không, nó cũng chẳng quan tâm lắm, hắn là tên ăn chơi mà, hắn mà ở nhà giờ này mới là chuyện lạ đó.
Thời gian vẫn cứ thế trôi đi không ngừng nghỉ, nó vẫn đến trường, vẫn gặp anh cùng với mấy con nhỏ khác cười đùa, nó cũng dần quen, tim cũng bớt nhói khi thấy cảnh anh bên người khác.
_ Bảo Khánh, tôi có chuyện muốn nói với anh_ Gia Huy từ đâu xuất hiện
_Chuyện gì vậy?_ Bảo Khánh đứng dậy đi cùng Gia Huy tới phía sau trường, nơi có rất ít người qua lại.
_Anh có còn thình cảm với cô ấy?
_Cậu nói ai cơ?
_Thiên Di
_Việc này có liên quan gì tới cậu? “Bảo Khánh dường như muốn trốn tránh câu hỏi này củaGia Huy. Tình cảm sao, yêu sao, nếu anh nói hết rồi là anh tự dối lòng mình, còn nếu anh nói còn, vậy chẳng phải anh tiếp tục gây đau khổ cho người con gái anh yêu hay sao”
_Cô ấy sắp trở về, anh hãy dứt khoát tình cảm của mình đi, đừng để hai người con gái vì anh mà đau khổ.
Sao cô ấy sắp trở về, người con gái mà anh từng yêu rất nhiều sắp quay về ư!!!!
_Cậu nói gì, cô ấy trở về sao? Khi nào
_Cuối tuần này, cô ấy sẽ về, cô ấy muốn tôi và anh cùng ra đón, anh sẽ đi chứ.
_Tôi sẽ tới
_Cô ấy sẽ xuống máy bay lúc 10h. anh nhớ tới, và hãy suy nghĩ về chuyện mà tôi nói, tôi đi đây.
Gia Huy rời đi, để Bảo Khánh ở lại với ngổn ngang những suy nghĩ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...