Trong Mưa, Một Lần Nữa Anh Yêu Em
" Em tưởng em sẽ dễ dàng quên anh nhưng em đã không làm được. Tại sao quên đi một người kaij khó khắn đến vậy. Tim à, tại sao mi không thể xóa sạch hình bóng của người ta, tại sao mi vẫn đau khi nhớ tới họ, họ có nhớ mi đâu"
Nó đã không được nhìn thấy anh được nghe giọng nói của anh, được anh chia sẻ, được anh an ủi, được anh bảo vệ nữa rồi. Tất cả chỉ là quá khứ, một quá khứ mà nó cần lãng quên.
Tại phòng bệnh của Bảo Khánh, đôi mắt anh nhìn về nơi vô định, căn phòng chìm trong lặng im, có thể nghe cả tiếng gió thoảng, tiếng hơi thở nhè nhẹ của anh.
"Cốc cốc"
_Im lặng
"Cốc cốc"
_Vẫn im lặng
"Cạch"
Chẳng thèm ngoảnh mặt lại Bảo Khánh nói:
_Cô tới đây làm gì, để xem tôi chết chưa à?
_Anh đâu cần nói những lời đó
_Vậy tôi phải nói như thế nào đây, nói như thế nào với kẻ khiến mình thành ra như thế này.
_Anh vẫn còn yêu con nhỏ đó_ vẻ mặt Cát Tường hiện lên sự ngờ vực suy đoán.
_Điều đó bây giờ còn quan trọng sao_ Bảo Khánh nói và vẫn không quay mặt lại
_Anh còn yêu nhỏ đó sao không giữ lấy nó.
_Im lặng
_Anh giữ nhỏ đó còn Gia Huy sẽ trở về với tôi, như vậy chẳng phải tốt sao
_Im lặng
_Anh nói gì đi chứ
_Tôi không cần quan tâm tới chuyện của cô, nếu cô còn đụng tới cô ấy một lần nữa tôi sẽ không để cô yên đâu.
_Anh dọa tôi
_Tôi không dọa.
_ Tại sao tôi phải nghe anh
_ Cô ấy là bạn cô sao cô đối xử với cô ấy như vậy
_Bạn sao, cô ta xem tôi là bạn sao hahaha
_Sao cô nói vậy
_Từ nhỏ tôi đã chẳng có bạn rồi. Không tìm tới tôi vì tiền thì cũng vì quan hệ, tôi khing thường cái gọi là tình bạn đó.
_Cô ấy không tiếp cận cô
_Có quan trọng sao, như nhau cả thôi. Tôi cần cô ta để giúp tôi làm quen với Gia Huy, nhưng tôi thật không ngờ cô ta lại yêu anh ấy.
_Cô ấy thật lòng xem cô là bạn vậy mà cô đối xử với cô ấy như vậy, tôi thật sự thất vọng, cô đi đi, và cẩn thận đó nếu cô còn dám làm hại cô ấy tôi không chắc hậu quả như thế nào đâu.
_Tại sao anh không thể cùng tôi tách họ ra, tôi biết anh yêu nhỏ đó mà
_Cô thật ích kỷ.
_Đúng vậy, tôi ích kỷ vậy đó, anh cứ làm cái việc mà anh cho là cao thượng đi, rồi anh sẽ thấy hậu quả
Rồi Cát Tường hậm hực bỏ đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...