Trong Mưa, Một Lần Nữa Anh Yêu Em

Thời gian cứ chầm chậm trôi. Đây có lẽ là những giây phút kinh khủng nhất trong đời họ. Đã 4 tiếng trôi qua mà cánh cửa kia vẫn chưa mở ra.
Tại nhà hắn.
Nó đang ngồi trên sofa đợi hắn về. Ngày hôm nay hắn cứ đi đâu suốt ý. Tới bây giờ còn chưa về nhà, nó cảm thấy lo lắng, bứt rứt không yên trong lòng, có chuyện gì sảy ra với hắn sao. Làm sao có thể kia chứ, nhưng sao muộn như vậy rồi mà hắn chưa về. Suy nghĩ rồi lại suy nghĩ, nó ngủ thiếp đi trên ghế.

Cánh cửa kia vẫn khép chặt. Thiên thần vẫn còn trong đó. Sẽ ra sao nếu anh không tỉnh lại đây.
_Tiếp tục truyền máu. Cầm máu ở vết thương lại nhanh lên_ tiếng của bác sĩ vang lên. Một cô y tá vừa bước ra từ phòng phẫu thuật. Gia Huy lập tức chạy lại kéo tay cô y tá. Cô y tá thoáng đỏ mặt. (má ơi người đang còn chưa biết sống chết ở trong kia kìa ở đó mà đỏ mặt).

_Xin lỗi cô nhưng cậu ấy sao rồi.
_Người đó mất máu nhiều rất dễ nguy hiểm tới tính mạng_ rồi cô ta bỏ đi. Sét đánh ngang tai. Mẹ Bảo Nam shock ngất đi. Bố Bảo Nam đỡ bà vào phòng bệnh khác nghỉ ngơi. Hắn cũng shock khi nghe tin này. Hắn có nên cho nó biết không. Nếu cho nó biết có thể hắn sẽ mất nó mãi mãi. Nếu không cho nó biết, Bảo Nam sảy ra chuyện gì hắn sẽ ân hận suốt cuộc đời này. Giữa trái tim và lý trí của hắn đang có sự đấu tranh mạnh mẽ. Hắn nên ích kỉ giữ nó lại hay là buông nó ra để nó đến với người kia. Nói cho nó biết hay là giấu nó vĩnh viễn. Hắn đang suy nghĩ thì cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra. Vị bác sĩ bước ra, nhìn ông ta thấy rõ sự mệt mỏi (7 tiếng chứ ít gì)._Gia đình yên tâm cậu nhà đã qua khỏi cơn nguy kịch nhưng cậu ấy mất máu nhiều quá cậu ấy tạm thời chưa tỉnh. Khi đó hắn mới thở phào. Nhanh chóng báo cho ba mẹ Bảo Nam rồi hắn trở về nhà. Khi hắn về tới nhà thì trời đã gần sáng khuôn mặt hắn có chút mệt mỏi. Hắn đi vào nhà định sẽ chỉ lại sofa nằm nghỉ một lát nhưng hắn lại thấy nó nằm ở sofa. Tại sao nó lại ngủ ở đây. Nó đợi hắn sao? Một cảm giác ấm áp len lỏi trong tim hắn. Hắn lại muốn sau này ngày nào nó cũng chờ hắn về như thế này. Cái cảm giác muốn chiếm hữu trong tim hắn ngày càng lớn hơn. Nó là của hắn, chỉ mình hắn thôi. Có lẽ hắn yêu nó mất rồi. Hắn nhẹ nhàng bế nó về phòng, đắp chăn cho nó và đi ra ngoài. đúng vậy có lẽ hắn sẽ ích kỉ một lần để giữ lấy người con gái này.
Đã 2 ngày Bảo Nam không đi học. Cái cảm giác trống vắng, lo lắng trong tim nó ngày càng hớn hơn. Nói là không yêu, không quan tâm nhưng mỗi lần đi qua lớp anh, chỗ anh đang đứng hay nơi nào có bóng dáng anh thì nó đều vô thức nhìn theo. "Ngày hôm nay thôi. Cho em nhớ anh hết ngày hôm nay thôi rồi em sẽ quay trở về là chính em" nó luôn tự nói với bản thân mình như vậy nhưng nó không làm được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui