Trong Mưa, Một Lần Nữa Anh Yêu Em
Nó bước đi nhưng nó không tới trường, nó cứ đi trong vô định như vậy. Nó chẳng biết nó đang đi đâu nữa. Trời bắt đầu đỏ mưa ''LỘP BỘP, LỘP BỘP'' mưa rơi trên tóc nó, trên người nó. Nó giờ đay ướt nhẹp, Khuôn mặt nó ướt đẫm không biết vì nước mưa hay nước mắt, chỉ biết rằng đôi mát nó giờ đây đỏ hoe. Mưa như đang cào xé nỗi đau trong nó (thật là người buồn cảnh có vui đâu bao giờ) nó cứ bước đi như vậy và rồi nó khụy xuống, trong mát nó chỉ là một màu đen kịt, nó đã ngất đi. Khi nó tỉnh dậy thì nó đã nằm ở trong một căn phòng màu xám đen nhìn thật lạnh lẽo. Nó còn đang nhìn khắp nơi thì có tiếng mở cửa, một giọng nói vang lên
-Tỉnh dậy rồi ah?
Nó quay lại, thì ra là hắn. Hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng xăn ống tay, một chiếc quần jean tối màu. Trong hắn thật đơn giản mà thật đẹp, hắn giống như một thiên thần vậy, mái tóc rối khiến hắn càng trở nên đẹp hơn.
-Anh đã đưa tôi về đây
-Không thì cô tự đi tới đây chắc. Mà dây thần kinh của cô có vấn đề hả. Trời mưa như vậy mà vẫn đứng đó được. Tôi chịu cô luôn rồi
Nó nghe hắn nói rồi nhẹ nhàng lên tiếng, bảo nhẹ nhưng lại không nhẹ chút nào
-Anh đang thương hại tôi, anh cũng giống như anh ấy thương hại tôi ư, các người thấy tôi ngốc lắm phải không, tôi ngốc cho nên các người lấy tôi ra làm thứ để đùa giỡn phải không? Tại sao các người lại đối xử với tôi như vậy?Tại sao- nó bắt đầu khóc.
Hắ thấy nó khóc thì sửng sốt, hắn đâu chọc giận nó đâu, chẳng lẽ nó lại khóc vì hán nói nó sao hắn lắp bắp
-Tôi...Tôi...tôi xin lỗi, tôi không cố ý mà, cô cô nín đi, cô đừng khóc có được không?
Nó mạc kệ hắn, nó vẫn khóc ngon lành, khóc nhiều quá, mệt mỏi nên nó ngủ thiếp đi. Thấy nó ngủ hắn lặng lẽ kéo chăn đắp cho nó, lấy tay vuốt nhẹ mái tóc nó và nói thầm
-Cái con nhỏ này sao khiến người ta thấy ghét vậy chứ (ghét nhưng không rõ ghét theo kiểu gì)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...