Đèn đỏ ngoài phòng giải phẫu bệnh viện Môn Thủ vụt tắt, cánh cửa phòng mở ra, đạo diễn cùng mọi người trong đoàn đang ngồi liền bật dậy, nóng nảy lo lắng chạy đến hỏi: "Bác sĩ! Thế nào rồi?"
"Hô hấp đã ngưng, nhịp tim dừng lại. Chúng tôi đã cố gắng hết sức!" Bác sĩ bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
"Bác sĩ, cầu xin ông xem lại một chút đi!"
Bác sĩ khoát tay áo một cái, không tiếng động rời đi, đạo diễn cùng mọi người nhất thời ngây ngốc đứng lặng.
Hồ Khả Nhan là người đầu tiên vọt vào, nhìn người trên giường bất động, khóc lóc vô cùng bi thương.
Lúc này, mọi người cũng lục tục đi vào, chuẩn bị hướng người đang nằm trên giường nói lời từ giã.
"Nguyệt nhi!!!"
Người trên giường đột nhiên ngồi bật dậy, dọa mọi người giật mình, đứng tim tại chỗ, Hồ Khả Nhan là người phản ứng lại đầu tiên, nhanh chóng vọt ra ngoài cửa như một cơn lốc, trong miệng không ngừng kêu la: "Bác sĩ! Mau tới! Mau tới nhanh! Bệnh nhân tỉnh! Bác sĩ! Mau tới!" Có lẽ vì vui mừng quá lớn mà Hồ Khả Nhan quên mất nút bấm gọi đầu giường bệnh.
Bác sĩ chạy tới liền nhìn thấy người thanh niên trẻ đang ngồi ở trên giường, ngạc nhiên một mực hô: "Kỳ tích! Thật là kỳ tích!! Như thế nào có thể? Bây giờ lại hoàn toàn bình thường như vậy?!!" Giống như người bác sĩ này không tình nguyện nhìn thấy người chết sống lại.
"Tôi làm sao?" Hàn Vũ Tường kỳ quái hỏi.
"Anh không nhớ?" Hồ Khả Nhan hỏi thăm.
"Chúng ta khi đang quay cảnh giết giặc cuối cùng thì bất chợt gặp bão sa mạc, cậu bị cát bụi chôn dưới đất, chờ tới khi gió lốc đi qua, bọn tôi cố hết sức tìm kiếm, rốt cục cuối cùng cũng đào được cậu ra, mang đến đây cứu chữa đã mấy ngày, hôm nay nghe bác sĩ nói cậu không qua nổi, chúng tôi thật đau lòng, không ngờ may mắn cậu bất ngờ ‘bật dậy’, aizzz, cậu bình an là tốt rồi, bình an là tốt rồi." Đạo diễn nói xong, nhìn mọi người xung quanh một chút, bây giờ tất cả mới nhẹ nhàng thở phảo một hơi.
Hàn Vũ Tường nằm lại bệnh viện quan sát thêm ba ngày, sau đó liền chính thức ra viện. Đêm ra viện đó, đạo diễn mời tất cả mọi người trong đoàn tới quán mới mở lớn nhất gần sa mạc, bao trọn mấy gian, khao tất cả tai qua nạn khỏi. Thức ăn ngon trên bàn đã bày thịnh soạn sẵn, mấy chục ly rượu cùng lúc giơ lên.
"Các vị, xin nghe ta nói, tối nay đầu tiên là để chúc mừng tiểu Hàn từ sông Mê trở lại, thứ hai là để cảm tạ các vị đã ủng hộ bộ phim này cùng tôi, giúp tôi hoàn thành tâm nguyện lớn nhất, thứ ba là để chúng ta cùng chung chúc mừng việc quay bộ phim Phiến Tử đã kết thúc mỹ mãn, dĩ nhiên đây là cố gắng của tất cả mọi người, không phân biệt riêng bất kỳ ai, tiểu Hàn người còn mang bệnh, có thể lấy trà thay rượu cụng chúc, ta cạn trước cảm ơn mọi người, lần nữa cảm ơn mọi người!"
"Cạn chén!"
"Cạn!"
"Không say không về!"
Mọi người rối rít nâng chén, bộ phim quay đã lâu như vậy, đã sớm khiến cho tình cảm của cả đoàn vững vàng chung cùng một chỗ, đoàn kết sẻ chia giống như một thể, mọi người đã không còn xa lạ như lúc mới bắt đầu, đã cùng nhau trải qua sinh tử, cuối cùng đã đem tất cả buộc chặt một chỗ bền chắc, đạo diễn nhìn lại cả đoàn làm phim Phiến Tử, giống như nhìn đứa con một tay mình nuôi lớn, có thể nói là có điểm nuối tiếc vô cùng, này là cảm xúc không ai tránh khỏi, đều là tâm trạng của tất cả lúc này, quá khứ trôi qua xếp vào kí ức, những kí ức đẹp cùng làm việc bên nhau, quá trình ‘đứa trẻ’ này lớn lên sẽ mãi không quên, là một bản nhạc đệm trong Phiến Tử, hãy để nó qua bữa tiệc hôm nay theo mây gió bay đi!
Mặc dù bộ phim đáng nhẽ đã được đưa ra công chiếu và tổ chức lễ tiệc vào mấy ngày trước, cũng là bởi vì có chuyện ngoài ý muốn này, mới khiến cho thời gian có chút không đúng kế hoạch, song đạo diễn vẫn rất vui vẻ. Bình an là phúc, chỉ cần mọi người bình an là tốt rồi! Trong lòng đạo diễn nhẹ nhõm hẳn đi.
Lúc rượu và đồ ăn trên bàn tiệc dần tới hồi cuối, phục vụ viên lễ phép bưng đĩa bánh Trung Thu lên, cung kính đặt lên bàn, "Quý khách, đây là món đặc biệt, hôm nay tiết Trung thu, nhà hàng chúng tôi tặng miễn phí mọi người món điểm tâm này, chúc các vị mọi sự thuận lợi, mỹ mãn." Nói xong, mọi người liền vỗ tay hoan hô, vui mừng reo hò, sau đó phục vụ viên lại khiêm tốn nói tiếp: "Xin cảm ơn, mong quý khách ngon miệng." xong từ tốn bước ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa.
"Hôm nay là tiết Trung thu nha! Thảo nào trăng hôm nay sáng rõ như vậy!" Mọi người cảm thán, vì hôm nào cũng bận rộn mà quên mất ngày đặc biệt này. Hồ Khả Nhan hy vọng mình sẽ được như phục vụ viên chúc phúc, tình yêu của mình sẽ mỹ mãn tốt đẹp, nhưng là thực sự có thể trở thành sự thật sao? Phải mong là thế chứ! Đi theo suy nghĩ trong đầu, ánh mắt cũng phiêu phiêu lướt tới hướng Hàn Vũ Tường đối diện đang ngồi uống trà yên lặng.
Cơm nước no nê, sau khi đùa vui nói giỡn, bữa tiệc rốt cuộc cũng tàn, mỗi người liền trở về phòng của mình nghỉ ngơi.
Đêm trăng tròn, Hàn Vũ Tường ngồi sau cửa nhìn vầng trăng sáng, tâm, không biết vì sao, có một loại phiền não cùng khát vọng trước nay chưa từng có đè nén ép chặt, buồn bực tới nỗi muốn thở không nổi, vì vậy, anh quyết định ra ngoài đi dạo một chút.
Vừa mở cánh cửa gỗ ra, ở bên ngoài, Hàn Vũ Tường có chút không tin khi nhìn thấy cô gái vốn luôn quẩn quanh trong giấc mộng của mình giờ khắc này đang đứng sờ sờ trước mặt, một thân màu trắng, quần dài, dải đai dệt bằng tơ thắt quanh eo nhỏ, ống tay áo mềm mại như làn nước, cổ kính, phiêu dật, lại cũng vô cùng ưu thương.
"Vương! Hoan nghênh trở về! Ta tới đón chàng về nhà chúng ta." Cô gái kia thâm tình thành thực nói.
Hàn Vũ Tường đột nhiên nhớ tới hết thảy, giấc mộng của mình không phải là mộng, là trí nhớ còn sót lại sau luân chuyển thế kiếp ngàn đời.
"Nguyệt nhi, ta đã trở lại! Xem nàng thật gầy đi nhiều, đã để nàng phải chịu khổ!"
"Chớ quấy rầy làm bọn họ tỉnh, chúng ta cùng lặng lẽ rời đi. Đến khi bọn họ tỉnh dậy sẽ không còn nhớ chút gì về chàng nữa, ta đã xóa đi mọi sự liên quan tới chàng trên thế gian này, đối với họ, chàng chưa từng tồn tại, chàng sẽ không trách ta chứ?"
"Dĩ nhiên là không, chỉ cần có nàng bên cạnh ta là đủ rồi." Hàn Vũ Tường ôn nhu đáp lại.
Ngô Mộng Nguyệt cầm lấy bàn tay Hàn Vũ Tường, trong nháy mắt dời bước đến thành bảo, "Vương! Ta thật nhớ chàng! Cho tới khi đã mất đi chàng, ta mới chợt hiểu ra, trước kia là ta không đúng, chàng có thể tha thứ cho ta không?" Mộng Nguyệt dựa vào trong lồng ngực ấm áp của Vũ Tường nhỏ giọng.
"Không nên nói như thế, ta cho tới cuối cùng cũng vẫn sẽ yêu nàng, nàng căn bản không hề có bất kì tội lỗi, đừng nói ta tha thứ hay không, nếu quả như thật muốn trách, cũng hẳn là phải trách ta, đó là do ta chạy không khỏi vận mệnh, lại khiến nàng dính líu vào, để cho nàng phải chịu khổ lâu như vậy, tất cả hiểu lầm cùng không vui trước kia hãy để cho ngọn gió này thổi tan biến đi hết! Ta hy vọng nàng cũng quên đi mọi điều đau lòng, ta trở lại chính là câu trả lời cho số phận của chúng ta." Hàn Vũ Tường ôn nhu ôm thật chặt Mộng Nguyệt, an ủi người yêu thương bé nhỏ trong ngực.
"Vương….." Ngô Mộng Nguyệt có biết bao lời muốn nói cũng không lời nào có thể thốt ra, chỉ là muốn ỉ ôi làm nũng trong vòng tay Hàn Vũ Tường, cứ như vậy ôm nhau thật chặt, vĩnh viễn sẽ không tách ra. Cho đến khi thực sự mất đi, mới hối tiếc mình chưa từng quý trọng, cái giá phải trả một lần này thực quá lớn.
"Nguyệt nhi, sau này không cần gọi ta là vương nữa, ta bây giờ đã mang một cái tên, gọi là Hàn Vũ Tường." Hàn Vũ Tường ôn nhu dịu dàng nói.
"Ta gọi chàng là vương đã hơn ngàn năm, sớm thành thói quen gọi chàng như vậy, dù sao cái này cũng không trọng yếu, quan trọng là chàng rốt cục cũng đã trở lại, cứ như vậy ôm ta, thật tốt!" Ngô Mộng Nguyệt cảm thán.
"Vương, chàng cười lên thật đẹp!" Mộng Nguyệt nâng đôi mắt đẫm lệ ngước lên nhìn anh, hai gò má hồng đỏ, nhìn thấy Hàn Vũ Tường vô cùng hạnh phúc ôm mình, khóe môi mỏng nhếch lên thỏa mãn cười yếu ớt, không khỏi có chút ngây người.
"Phải không? Vậy ta sau này sẽ luôn cười cho nàng xem được không?……. Ta yêu nàng!" Hàn Vũ Tường nhẹ nhàng đưa tay lau đi giọt lệ trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, ôn nhu thâm tình.
Ngô Mộng Nguyệt chậm rãi ngồi dậy, cùng Hàn Vũ Tường mặt đối mặt ngồi trên giường lớn trong tẩm cung vẫn như xưa, đưa tay rút trâm cài tóc trên đầu, rạch xuống một đường trên cổ tay, dòng máu nhỏ giọt vào trong chén nhỏ sáng nhập nhờ lấp lánh, đưa tới cho Hàn Vũ Tường:
"Vương, chàng còn nhớ lúc trước, cũng là ngồi ở đây, chàng đã dùng phương pháp này muốn ta gia nhập Ma tộc? Bây giờ đổi lại thành ta mời chàng, chàng có cự tuyệt không?"
Hàn Vũ Tường đón lấy cái ly, đem chén huyết bạch sắc một hơi uống cạn sạch, "Đừng một lần nào nữa tự thương tổn chính mình, đây chính là lần cuối cùng thôi, lòng ta sẽ đau lắm, hiểu không?" Hàn Vũ Tường vẫn như cũ ôn nhu nói.
"Vâng, bởi vì có chàng ở đây, từ nay về sau ta sẽ không bao giờ bị thương nữa, vương, chàng hình như đã thay đổi rất nhiều." Bàn tay Mộng Nguyệt nhỏ bé lạnh như băng nắm lấy hai tay Hàn Vũ Tường, nhìn anh nhỏ giọng nói, "Vậy sao? Nàng không thích?" Hàn Vũ Tường có chút bận tâm.
"Không, bất kể là lãnh tình ít cười nói trước kia, hay là giờ phút này ôn nhu đa tình, đều là người duy nhất Nguyệt nhi yêu thương nhất." Mộng Nguyệt nghiêm túc nói.
Sự trở về của Hàn Vũ Tường, phá vỡ lời nguyền rủa ngàn năm, giữa anh và Mộng Nguyệt chỉ còn dư lại riêng niềm hạnh phúc, đã không còn nữa máu tanh, Hàn Vũ Tường sau khi uống máu rượu đã hóa trở về bộ dáng ngàn năm trước, toàn bộ cung điện cũng nổi lên biến hóa, không còn là cô độc một màu sắc, bức tường không chỉ có màu lam êm dịu hài hòa, còn có màu trắng thuần khiết cao quý, hai loại màu khăng khít kết hợp với nhau sắc sảo kỳ diệu! Hài hòa với nhau thiên y vô phùng*, hoàn mỹ không một chút sứt mẻ. Tòa thành bảo này, từ đó về sau cũng không còn bất kỳ ai thấy qua, cũng không còn một lần nào nữa xuất hiện trên sa mạc.
(*Thiên y vô phùng: Điển tích xuất xứ từ "Tiền Thục – Ngưu Kiều – Linh Quái Lục". Nguyên ý chỉ quần áo do tiên trên trời khâu, không có vết kim chỉ. Nay thường dùng để ví về sự vật vô cùng hoàn hảo chu đáo, không có chút sơ hở nào.)
Không chỉ là mộng mang Hàn Vũ Tường đi, còn là Hàn Vũ Tường mang đến một giấc mộng thần thoại, hết thảy trên đời đều vận hành theo một vòng tuần hoàn. Không có ai biết ở trong sa mạc có Nguyệt Nha Tuyền, càng không có người biết chuyện xưa đằng sau Nguyệt Nha Tuyền ấy, chỉ còn lưu lại là ước mơ vô hạn của thế nhân.
(*Nguyệt Nha Tuyền: một địa danh có thật với tên gọi cũ là Ác Oa Trì, Sa Tỉnh, Dược Tuyền, là một hồ nước có hình như trăng lưỡi liềm ở một ốc đảo cách thành phố Đôn Hoàng 5 km về phía tây nam, thuộc tỉnh Cam Túc, Trung Quốc. Từ thời nhà Hán nó đã là một trong tám cảnh đẹp của Đôn Hoàng. Tên gọi Nguyệt Nha Tuyền được đặt từ thời nhà Thanh.)
HẾT
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...