Tỉnh lại sau giấc mộng, ta ôm lấy chăn ngồi ở trên giường, suy nghĩ xuất thần.
Giấc mộng này là gì, tiên đoán sao?
Nếu là tiên đoán, hiện giờ Hạ Văn Thu đã mười chín tuổi êm đẹp mà xuất hiện ở kinh thành, người chín tuổi chết non kia lại là ai?
Còn có, trong mộng hắn sắc mặt cùng môi sắc một mảnh tái nhợt, nhìn qua yếu đuối mong manh.
Nhưng hiện thực, Hạ Văn Thu rõ ràng là một thiếu niên quần là áo lượt tuấn tú trên lưng ngựa.
Đến tột cùng là......!chuyện gì đã xảy ra?
Ta cẩn thận suy nghĩ mấy ngày, vẫn không có đáp án, nhưng thừa dịp sức khỏe có chút chuyển biến tốt đẹp, ta quay lại học đường thu dọn đồ đạt, sau đó lại định quay về Giang phủ.
Xe ngựa đi đến nửa đường, bỗng nhiên có mũi tên phá gió bay đến.
Tiếp theo một đội nhân mã đột ngột xuất hiện, sau khi giải quyết tất cả thị vệ ở bốn phía xe ngựa, rút kiếm liền xốc màn xe của ta lên.
Ta hít sâu một hơi, buộc mình phải bình tĩnh: "Các ngươi là ai?"
Có lẽ là vì không thấy được cảnh tượng các nữ tử bị dọa đến hoa dung thất sắc như trong tượng, người này thập phần bất mãn, dùng kiếm trong tay nâng cằm ta lên, cẩn thận nhìn:
"Đẹp thật đấy, chỉ tiếc quá gầy, vẻ mặt nhợt nhạt, chỉ sợ chơi không được vài lần đã không còn mạng."
Thâm ý trong lời nói đã không che giấu.
Ta chỉ còn kịp cảm thấy may mắn vì buổi sáng khi ra cửa không dẫn theo Tôn Nguyệt.
Chẳng mấy chốc, ta bị trói tay chân, bịt miệng, đưa vào trong một chiếc xe ngựa nhỏ hẹp, một đường phi nhanh.
Ngộ Phục tuy rằng hẻo lánh, nhưng sẽ sớm có xe ngựa đi đến học đường ngang qua, đến lúc đó sẽ phát hiện thi thể trên đất.
Là ai mà dám to gan như vậy?
Ta còn chưa kịp đoán ra đã bị hôn mê do xóc nảy kịch liệt.
Đến lúc tỉnh lại, xe ngựa vẫn còn chạy như bay, bên ngoài sắc trời đã hoàn toàn tối đen.
Bóng đêm yên tĩnh, những người bắt ta ngữ khí lại rất dồn dập: "Phía sau có người đuổi theo đến đây!"
"Làm sao bây giờ, không còn kịp rồi!"
Tiếp theo xe ngựa dừng lại, người mặc đồ đen che mặt đột nhiên xốc màn xe tiến vào, một tay nắm vạt áo ta, đột nhiên kéo xuống, lộ ra bờ vai mượt mà tuyết trắng.
Gió lạnh theo vào, ta lại ho khan, lại bị bịt miệng, ho không ra hơi, cơ hồ muốn ngất đi.
Thật vất vả mới nhịn được, trên người áo váy đã bị xé rách đến không còn hình dạng.
Người nọ còn ngại không đủ, rút kiếm cắt một nhát trên vai ta, máu tươi ào ạt tuôn ra.
Hắn dùng khăn trắng lau qua một chút, ném xuống đất, tiếp theo liền ngừng xe ngựa, mang theo đồng bọn nhảy xuống khỏi xe.
Mùa đông còn chưa qua đi, ta áo rách quần manh mà nằm ở trên xe ngựa.
Gió lạnh thấu xương nhanh chóng thổi đến khi ta sắp mất đi tri giác, nằm ngửa ở giữa gian xe, nhớ tới thời khắc mấy cái màn xe bị gió thổi bay lên, có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao.
Trong lúc cái tay kia dừng ở đầu vai ta, ta liền suy nghĩ cẩn thận.
Gióng trống khua chiêng mà trói đi ta, chính là để tất cả mọi người biết.
Mà hiện giờ ta một thân hỗn độn nằm ở chỗ này, gió lạnh như vậy thổi đến nửa đêm tính mạng ta cũng không còn.
Nếu như may mắn có người tới cứu, vô luận người cứu ta là ai, trong tình cảnh như vậy, tin tức con gái duy nhất Giang gia - Giang Địch ta thất trinh vẫn sẽ nhanh chóng lan truyền khắp kinh thành.
Ám sát người của ta là ai?
Thúc bá mơ ước Giang gia đã lâu, ngỡ rằng kéo phụ thân ta lên thuyền của Thất hoàng tử không có kết quả, vẫn là......
Ta còn chưa kịp nghĩ ra đáp án, bỗng nhiên đối diện với một đôi mắt quen thuộc.
Đôi mắt ấy dừng trên người ta, đầu tiên là ngạc nhiên, vui mừng, đến lúc nhìn thấy bộ dáng hiện giờ của ta lại biến thành ngọn lửa bùng cháy dữ dội.
Hạ Văn Thu ngồi xổm xuống lấy khăn vải từ trong miệng ta ra, dùng chủy thủ cắt đứt dây thừng trên người ta.
Sau đó hắn dùng áo choàng thật dày, đem cả người ta bọc đến kín mít.
Không biết có phải ảo giác của ta hay không, hắn trong lúc vô ý chạm vào ta đầu ngón tay đều run nhè nhẹ.
Ta phục hồi tinh thần lại, bắt đầu liều mạng ho khan, khụ khụ, một ngụm máu đỏ tươi phun trên áo choàng của hắn.
Ta nói: "Thực xin lỗi Hạ công tử, làm dơ quần áo của ngươi rồi."
Điều ta muốn hỏi còn có rất nhiều, tỷ như phụ thân ta rốt cuộc có thật sự tới Hạ gia đánh ngươi không, tỷ như ngươi làm thế nào đuổi theo được, tỷ như đã từng là Hạ Văn Thu ốm yếu, ngươi làm sao có thể biến thành dáng vẻ hiện giờ?
Nhưng ta cái gì cũng nói không nên lời.
Bởi vì chỉ cần vừa mở miệng, sẽ có máu từ trong cổ họng trào ra.
Trước đó, ta đã nghĩ tới vô số lần mình sẽ chết như thế nào, phần lớn là lại uống thuốc thêm mấy năm nữa, đến lúc dầu hết đèn tắt thì sẽ buông tay nhân gian.
Khi đó, Giang gia ít nhất đã có một người thừa kế, là hài tử của ta.
Ta không nghĩ tới là hôm nay.
Hạ Văn Thu hồng cả mắt, đem ta ôm vào trong lòng ngực, một tiếng lại một tiếng mà nói:
"Thực xin lỗi."
Hắn có làm gì để phải xin lỗi đâu.
Ta lại một lần nữa ngất đi.
Những sự việc sau khi ta hôn mê, lúc tỉnh lại đều là Tôn Nguyệt nói cho ta.
Nàng nói Hạ Văn Thu tuần phố đi ngang qua Giang gia, muốn gặp một lần ta, lại nghe Tôn Nguyệt nói ta đi học đường thu dọn đồ.
Vì thế hắn cũng đến học đường, nửa đường liền phát hiện mũi tên cắm trên xe ngựa cùng thi thể trên mặt đất.
Hắn dẫn người một đường đi về hướng bắc, đuổi tới vùng ngoại ô cách kinh thành gần trăm dặm rốt cuộc cứu được ta.
Nhưng mà ta lại sốt cao, mấy ngày liền hôn mê bất tỉnh, cơ hồ như đã mất đi nửa cái mạng.
Lang trung từng đợt lại từng đợt mà tới, thậm chí kinh động đến thái y trong cung, lấy cả nhân sâm mấy trăm năm giữ lại mạng cho ta.
Sau đó, thấy ta mãi vẫn chưa tỉnh, Hạ Văn Thu mang theo 108 mâm sính lễ tới cửa cầu hôn, xin được xung hỉ cho ta.
"Đây là nguyên nhân ta tỉnh lại trong hỉ phòng, trên bàn còn có long phượng hoa chúc sao?" Ta dựa trên đầu giường, giọng nói mang theo vài phần suy yếu.
Trước giường Hạ Văn Thu vẻ mặt nghiêm túc gật đầu: "Nàng đang bệnh không tiện đi lại, sau này chúng ta tạm thời ở tại Giang gia."
Vòng đi vòng lại, người này vẫn đã thực hiện được mộng tưởng tới Giang gia ở rể.
Ta muốn cười, nhưng chỉ là thoáng động một chút, lại không tự chủ được mà bắt đầu ho khan.
Một cổ tanh ngọt lại trào lên trong cổ, ta liếc thấy vẻ mặt đầy vẻ lo lắng của Hạ Văn Thu, ta đành nuốt xuống lại.
Sốt cao đã giảm bớt, cả người ta đều mệt mỏi, trong chốc lát ta đã uể oải mà ngủ mất.
8
*Từ đây sẽ đổi cách xưng hô cho anh nhà nhé, khi nào chị nhà biết yêu sẽ đổi sau.
Mãi cho đến nửa tháng sau, khi mùa xuân lại về, ta mới có thể xuống đất đi lại, xem như đã hoàn toàn khỏi hẳn.
Ta tựa hồ cũng đã tự nhiên mà tiếp nhận chuyện thành hôn này rồi.
Chẳng qua là đã thành thân hơn một tháng ta và Hạ Văn Thu vẫn phân phòng mà ngủ.
Trừ việc mỗi ngày sẽ cùng dùng bữa, hắn thường tới bên ngoài phòng ta đưa chút thức ăn khuya, thì hết thảy đều giống như trước kia.
Mấy ngày này, Hạ Văn Thu đi sớm về trễ, khi về trên người còn mang theo khí lạnh.
Ta vẫn cho rằng hắn có việc muốn làm, thẳng đến đêm khuya ngày đó, đã trễ nhưng vẫn chưa về, khi trở về trên người lại mang theo thương tích.
Ta lấy thuốc trị thương ra, thật cẩn thận mà bôi thuốc cho vết thương trên ngực hắn.
Dưới ánh nến đong đưa, đường cong cơ bắp của hắn có vẻ phá lệ mà càng đẹp, đi lại nhiều nên càng săn chắc.
"Đau không?" Ta thả nhẹ động tác.
Chỉ là đầu ngón tay vừa mới chạm lên, hắn bỗng nhiên kêu lên một tiếng, tiếp theo lại nắm lấy tay của ta.
Hầu kết trên dưới lên xuống một vòng, đến khi Hạ Văn Thu lại mở miệng, có hơi hơi lạc giọng: "Không cần dùng tới thuốc, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi."
"Thật không?"
Hắn vẻ mặt khẳng định: "Thật."
Ta thu hồi tay, phát hiện trán hắn đã tẩm một tầng mồ hôi mỏng, có chút bừng tỉnh: "Là quá nóng sao?"
Tuy rằng đã là đầu xuân, nhưng trời vẫn còn se lạnh, hơn nữa ta bệnh nặng mới khỏi, trong phòng vẫn cứ điểm chậu than.
Thân thể Hạ Văn Thu lại không thành vấn đề, đương nhiên sẽ cảm thấy nóng.
Hắn gật đầu, lại lắc đầu, hoảng hoảng loạn loạn mà kéo lại quần áo đứng lên, đi ra ngoài cửa:
"Thời gian không còn sớm, ta sai Tôn Nguyệt làm đồ ăn khuya, nàng dùng qua rồi ngủ đi."
"Ngươi đi đâu?"
Bước chân hắn hơi nặng nề: "Ta có một số việc, muốn đến thư phòng thương lượng cùng nhạc phụ một chút."
Tôn Nguyệt bưng tới một mâm hạnh nhân cùng sữa bò, nói là Hạ Văn Thu phân phó nàng chuẩn bị đồ ăn khuya.
Lần bệnh mùa đông năm ngoái thật vất vả mới dưỡng được một chút thịt.
Hạ Văn Thu, phụ thân và nương ta cũng thập phần lo lắng, tóm được cơ hội liền phải nhéc cho ta một đĩa điểm tâm hoặc là một chén canh.
Ta nhìn mình trong gương đồng, gầy đến cơ hồ *hình tiêu mảnh dẻ linh đinh bóng người, cũng có hiểu được nỗi lo lắng trong lòng bọn họ.
*Hình tiêu mảnh dẻ linh đinh bóng người: ý nói dáng vẻ gầy gọc, tiều tụy.
Nhưng nhắc đến chuyện sinh tử, sức lực con người làm sao thay đổi được.
Sau đêm đó mấy ngày, Hạ Văn Thu vừa trở về liền chui vào thư phòng, tựa hồ cùng phụ thân ta thương nghị chuyện rất quan trọng.
Ta có nghĩ sẽ đi hỏi, chỉ là còn chưa kịp hỏi, hắn đã chủ động tìm ta, lấy ra một phong thiệp mời.
Thất hoàng tử muốn tổ chức hội hoa ở phủ đệ ngoài cung, mời chúng ta đến tham gia.
Nhắc tới Thất hoàng tử, ta bỗng nhiên nghĩ đến Thôi Ninh Viễn.
Từ khi hắn dọn ra khỏi Giang gia, ta vẫn chưa gặp lại hắn.
Lúc trước phụ thân ta có nói qua, hắn đã sớm đáp trên con thuyền của Thất hoàng tử, cho nên khi nhìn thấy hắn ở hội hoa, ta cũng không bất ngờ.
Cách đó không xa, Thôi Ninh Chi một thân cẩm tú hoa phục, đầu cài châu ngọc, đứng ở giữa một đám khuê tú trông thực sự có vài phần ý vị "chúng tinh phủng nguyệt."*
*đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng.
Mà thiếu nữ đang đứng bên cạn nàng kia, đúng là Đường Lộ.
Nhìn thấy ta, Thôi Ninh Chi che miệng mà cười, lại nhanh chóng thay bằng vẻ mặt lo lắng:
"Giang tỷ tỷ, nghe nói trên đường từ học đường về phủ tỷ bị ác nhân bắt đi, trong sạch mất hết......"
Nàng cũng không nói cho hết lời, trong đình viện lại bỗng nhiên yên tĩnh.
Trong nhất thời, cơ hồ ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người ta, ý vị trong đó không cần nói cũng biết.
Ta trấn định tự nhiên mà nhìn nàng, đang muốn lên tiếng, Hạ Văn Thu đã giành trước mở miệng.
Hắn cười cười: "Lỗ tai linh thông như vậy, vậy có nghe nói đến chuyện khác không?"
"Ngươi đây là có ý tứ gì?"
Tươi cười trên mặt Hạ Văn Thu chợt tắt, lấy từ trong tay gã sai vặt bên cạnh một cái túi tiền, câu ở đầu ngón tay hướng nàng quơ quơ:
"Tỷ như, ngươi cùng những người đó cấu kết, sai bọn họ khi xuống tay với phu nhân ta, vô ý để lại một ít đồ vật tùy thân."
Sắc mặt Thôi Ninh Chi lập tức trở nên trắng bệch.
"Da mặt ngươi sao lại dày như vậy, ba năm qua ngươi vẫn luôn ở nhà phu nhân ta, ăn của nàng, đồ trang sức trong hộp của nàng ngươi cũng thường lấy đi, tay chân không sạch sẽ như vậy, nàng cũng lười so đo đến cùng với ngươi."
"Ngược lại, ngươi cùng *bạch nhãn lang ca ca của ngươi giống y như nhau, quay đầu liền quên sạch sẽ.
Ngươi sao lại tìm mấy cái đám ô hợp ý đồ bắt cóc phu nhân ta như vậy, là ghen ghét phu nhân ta xinh đẹp lại có tiền sao?"
*Bạch nhãn lang chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo.
Thôi Ninh Chi mạnh miệng nói: "Ngươi, ngươi có chứng cứ gì không? Tùy tiện cầm cái túi tiền đó liền nói là của ta, lỡ đâu đó là của Giang Địch thì sao! Là nàng lả lơi ong bướm, câu kết làm bậy, trêu chọc thị phi mất hết trinh tiết, lúc này mới tìm tới ngươi ——"
Câu nói kế tiếp nàng chưa kịp nói ra, Hạ Văn Thu đã rút trường kiếm bên hông ra khỏi vỏ, tiếp theo kiếm đã kề lên cổ nàng ta.
Thất hoàng tử đứng dậy, lạnh lùng nói: "Hạ Văn Thu, ngươi cũng dám rút kiếm làm trò trước mặt cô, ngươi điên rồi phải không?!"
"Xin lỗi Thất điện hạ, hôm nay ta mạo phạm, ngày khác chắc chắn chịu đòn nhận tội.
Ta không có chí hướng rộng lớn gì, ưu điểm lớn nhất chính là bênh vực người mình."
Hạ Văn Thu nghiêng mặt đi, lười nhác mà mỉn cười,
"Người này rắp tâm hại người, âm hiểm ngoan độc, cùng mấy tên du côn ý đồ bắt cóc phu nhân ta để tống tiền Giang gia, ta cũng không thể mặc kệ được?"
Thất hoàng tử mặt lạnh mặt: "Ngươi không thèm để ý đến mặt mũi của cô phải đem người mang đi mới được đúng không?"
Không đợi Hạ Văn Thu trả lời, Thôi Ninh Viễn ở một bên rốt cuộc cũng đứng dậy:
"Nếu ta nhớ không lầm, Hạ công tử là vì xung hỉ mới cùng Giang Địch thành thân, hơn nữa cho tới hôm nay vẫn còn ở lại Giang gia đi?"
"Đúng vậy đúng vậy, nàng ấy chính là phu nhân ta, bị muội muội ngươi cùng với kẻ gian làm hại, ta không xung hỉ cho nàng còn có ai có thể giúp nàng?"
Hạ Văn Thu không chút do dự thừa nhận, biểu tình thẳng thắng.
Thôi Ninh Viễn trầm mặt nói: "Mặt dày vô sỉ."
"Ai da, Thôi công tử không lẻ cũng muốn tự giới thiệu sao!"
Hạ Văn Thu cười tủm tỉm nói, "Ta ở lại Giang gia vậy thì sao nào? Ngươi còn không phải cũng ở Giang gia tận ba năm, chi phí ăn uống cũng giống như người trong nhà, kết quả là một văn tiền cũng chưa trả, rốt cuộc là ngươi nghèo hay vẫn là vô sỉ vậy?"
Hắn nhanh chóng quay đầu, chớp chớp mắt với ta.
Ta cũng hiểu được ý tứ của hắn, vì thế đạm nhiên nói:
"Phu quân không cần nhiều lời, Giang gia ta từ trước đến nay làm ơn không cầu hồi báo, mỗi năm vào mùa đông đều sẽ dựng lều phát cháo cứu tế người nghèo, cứu tế nhiều thêm hai người cũng không tính là gì."
Hạ Văn Thu thở dài: "Ta chỉ là đau lòng phu nhân bị trộm trang sức mà thôi."
Vừa nói hắn vừa đưa mắt về phía Thôi Ninh Chi, dường như đầy đầu hoa lệ châu ngọc kia đều là nàng trộm của ta.
Thôi Ninh Chi rốt cuộc cũng không nhịn được thất thố mà thét lớn: "Những thứ này đều là trang sức của ta! Là ca ca ta cùng Đường tỷ tỷ cho ta mua!"
Hạ Văn Thu lắc đầu thở dài: "Ở trường nữ thục học ba năm vẫn không hề tiến bộ, quả nhiên là gỗ mục không thể đẽo."
Trên đài Thất hoàng tử không thể nhịn được nữa:
"Mặc kệ nói như thế nào, hôm nay ở hội hoa này đều là khách nhân, cô tuyệt đối sẽ không để ngươi mang người đi.
Hạ Văn Thu ngươi làm càn như thế, có phải coi rẻ cô, coi rẻ phụ hoàng không?!"
"Vi thần không giám, thần chỉ là lo lắng điện hạ bị kẻ gian che mắt thôi." Hạ Văn Thu thu kiếm, xoay người lại nắm lấy tay ta,
"Vừa lúc phu nhân vi thần bị kẻ gian hãm hại, hiện giờ còn đang bệnh, hôm nay cáo từ.
Mấy kẻ gian kia đều đã bắt được, sau này lại đến tróc nã người đứng phía sau màn cũng không muộn."
Vừa dứt lời, trường kiếm lúc nãy kề trên cổ Thôi Ninh Chi vẽ một đường trên không trung, tiếp theo lưu loát mà thu kiếm vào vỏ.
Hạ Văn Thu đi tới, nắm tay của ta, nhẹ giọng nói: "Về nhà thôi, phu nhân.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...