“Cậu có thể giúp tôi chăm sóc Bạch Yến vài ngày, cho đến khi tôi đi công tác trở về, đây là phần thưởng.” Sau khi Trần Thư nói xong, cô lấy từ trong túi ra số tiền còn sót lại, ước chừng bảy, tám trăm.
Cố Thiếu An trực tiếp từ chối: “Cháu không quá thân với Bạch Yến.”
Trần Thư dường như đã đoán trước được điều này, cô đặt tiền lên bàn thu ngân trước, sau đó bình tình nói tiếp: “Không cần phải chăm sóc toàn diện, nếu Bạch Yến có gì khó khăn chỉ cần cậu giúp đỡ, cậu có thể từ xa quan sát, đừng để Bạch Yến biết.”
Cố Thiếu An hơi sững sốt, đột nhiên anh có chút dao động.
Trước đây Trần Thư đã từng làm nhân viên bán hàng, cô là người giỏi nhất trong việc nắm bắt tâm lý từng nét mặt của người khác, nên cô có thể nhìn thấy rằng Cố Thiên An đang do dự.
Trần Thư thở dài, sau đó cúi câu kể lại một câu chuyện về Bạch Yến.
Mười năm trước, khi Bạch Yến học tiểu học, công ty của cha Bạch Yến gặp khủng hoảng và gần như phá sản.
Để bù đắp khoản lỗ này, tiền tiết kiệm của gia đình gần như đã tiêu sạch hết, Trần Thư cùng cha của Bạch Yến tập trung giải quyết hủng hoảng.
Trong nửa năm đó Bạch Yến ở lại trong trường.
Từ nhỏ Bạch Yến có chút kiêu ngạo, không thích gần gũi với mọi người, nhưng sau khi cô đi học ở trường được nửa năm, tính tình cô trở nên khó chịu và việc học cũng sa sút đến mức cô ở lại lớp.
Trần Thư có thể chấp nhận, nhưng cha Bạch Yến càng ngày ít về nhà, từ một tuần kéo dài đến nửa năm.
Từ đó trở đi, hành vi của Bạch Yến trở nên kỳ lạ, sau này Trần Thư phát hiện ra rằng Bạch Yến mỗi ngày điều đi học võ sau giờ học, Trần Dụ đã âm thầm điều tra nói cho Trần Thư biết.
Trần Thư không quá tức giận, lầm tưởng rằng học võ là sở thích của Bạch Yến.
Cho đến vài ngày trước khi đến kỳ nghỉ hè lớp năm, Bạch Yến đánh bốn năm bạn học sinh lớp trên, Trần Thư bị giáo viên gọi đến trường.
Bạch Yến cứng đầu không nói lời nào.
Chuyện xảy ra là có một bạn nữ học sinh đang học lại cùng lớp với Bạch Yến, nên giáo viên đã gọi đến văn phòng, sau một hồi tra hỏi mới được chuyện gì đã xảy ra.
Hóa ra Bạch Yến đã bị bắt nạt trước khi bị xuống hạng, đặc biệt còn tồi tệ hơn trong nửa năm ở lại.
Không chỉ công kích bằng lời nói, mà còn công kích cá nhân.
Trần Thư cảm thấy có lỗi với Bạch Yến, tự trách bản thân mình vì đã không phát hiện ra sớm hơn.
Đó là lý do tại sao Trần Thư lại nuông chiều cô, mỗi lần gây chuyện, có phụ huynh trực tiếp đến tìm cô để báo cáo, hoặc bị giáo viên chủ nhiệm gọi đến trường.
Chính vì điều này mà Bạch Yến càng ngày càng được nuông chiều, dần dần trở thành như bây giờ.
Chuyện cũ kết thúc ở đây, sở dĩ Trần Thư muốn hỏi Cố Thiên An không chỉ vì anh học cùng lớp với Bạch Yến, mà còn là hàng xóm gần nhà.
Cố Thiếu An là một nam sinh trung học xuất sắc, cực kỳ hiếu thảo, học giỏi, lại còn cao ráo tuấn tú đẹp trai.
Nói cách khác, đó là con của nhà người ta trong miệng của người lớn thường bình phẩm.
Cố Thiếu An không chút do dự sau khi nghe, sẵn sàng đồng ý: “Cháu sẽ cố gắng hết sức.”
-
Người giúp việc ngay từ đầu đã không thích Bạch Yến, càng trở nên miễn cưỡng hơn sau khi biết rằng mình không vui khi chuyển đến, cuối cùng với sự cám dỗ của mức lương gấp đôi, người giúp việc nhanh chóng thu dọn chuyển đến chiều hôm sau.
Khi Bạch Yến đi học về, nhìn thấy một đôi giày đế bệt trông lỗi thời trong tủ giày.
Sau khi nhận ra đó là giày của người giúp việc, Bạch Yến khó chịu nhíu mày, thay dép rồi bước nhanh lên lầu.
Hôm nay người giúp việc nấu ăn muộn hơn thường ngày rất nhiều, vừa nấu xong mọi thứ thì Bạch Yến quay trở về, các món ăn lúc này điều đã đặt trên bàn.
Người giúp việc nhìn thấy Bạch Yến đang đi đến cầu thang, nói rất ân cần: “A Yến, mau qua đây ăn tối đi, tối nay tôi có làm vài món cô thích.”
Bạch Yến lúc này vẫn còn tức giận, không để ý đến lời nói của người giúp việc, đi thẳng lên lầu vào phòng ngủ.
Người giúp việc cũng không để ý, chỉ là không muốn ăn cùng Bạch Yến liền ngồi lên ghế bắt đầu ăn cơm một mình.
Sau khi Bạch Yến trở về phòng ngủ, cô bắt đầu chơi game, trút hết cơn giận vào trong game, nhưng không lâu sao, Bạch Yến cảm thấy bụng hơi đau, bỏ điện thoại vẫn còn trong trận đấu sang một bên, che bụng rồi đứng lên.
Bạch Yến đi đến tủ đầu giường tìm kiếm hộp thuốc từ trong ngăn kéo ra, sau khi mở hộp lục lọi mấy phút, cô không tìm thấy thuốc đau bụng.
Bạch Yến không còn cách nào khác đành phải đi đến hiệu thuốc gần đó, cô bước ra khỏi phòng ngủ rồi đi xuống lầu.
Khi Bạch Yến mới về nhà, trong nhà đã được người giúp việc dọn dẹp như thường lệ.
Bây giờ mới hơn được nửa tiếng đồng hồ, trên bàn đã tràn đầy vỏ hạt dưa, bên cạnh sofa có người giúp việc đã cởi tất chưa giật.
Lúc này người giúp việc không để ý đến Bạch Yến đã đi xuống lầu, cô đang nhàn nhã nằm gục trên sofa xem TV.
Cơn giận cuối cùng đã tiêu tan của Bạch Yến đột nhiên lại bùng lên, cô không còn quan tâm đến cơn đau bụng của mình, bước nhanh đến chỗ TV và tắt nó đi.
Người giúp việc sợ hãi đến mức lập tức ngồi thẳng dậy, vốn tưởng rằng Bạch Yến đi lên lầu sẽ không xuống nữa.
Không đợi Bạch Yến lên tiếng, người giúp việc đã đứng dậy nói: “Lát nữa tôi sẽ dọn dẹp, cô có muốn ăn tối không? Tôi đi hâm nóng đồ ăn.”
Bạch Yến đột nhiên không còn gì để nói, cô nâng đôi môi tái nhợt nói: “Không cần, tôi tự mình làm được.”
Người giúp việc im lặng, không thèm để ý tới Bạch Yến, chẳng những không chú ý đến sắc mặt của Bạch Yến xấu đi như thế nào, thậm chí còn không hỏi tại sao cô lại đi ra ngoài.
Bạch Yến lúc đi cũng không dám thẳng eo, hơi cong bụng sẽ đi thoải mái hơn, sau khi ra khỏi nhà cô đi về phía bên trái, khi đi đến hiệu thuốc sẽ ngang qua cửa hàng tiện lợi.
Khi nhìn thấy Cố Thiếu An đang ngồi ở cửa hàng tiện lợi, cô lập tức thẳng lưng.
Cố Thiếu An trước đây sẽ không ngồi bên ngoài đọc sách, tất cả là vì để thuận tiện quan sát Bạch Yến, anh chỉ có thể thấy về hướng cửa nhà cô.
Mặc dù Cố Thiếu An biết khả năng cao bây giờ Bạch Yến không bị ai bắt nạt, nhưng đã nhận tiền của Trần Thư nên phải làm tốt mọi chuyện.
Sau khi anh nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ ngoài đường, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn thấy Bạch Yến đi cách đó không xa, xuyên qua ánh đèn đường mờ ảo, anh có thể cảm nhận được trạng thái của cô không được tốt, dáng đi của cô như người bệnh.
Bạch Yến vốn đã cố gắng hết sức giả vờ như bình thường, nhưng đi không được bao nhiêu bước, đau đến mức không thể nhịn được nữa, cô ngồi xổm xuống hai tay ôm bụng.
Ước chừng nửa phút sau, Bạch Yến đột nhiên nghe thấy tiếng chạy cách đó không xa, hình như đang chạy về phía mình.
Quả nhiên, tiếng bước chân càng lúc càng gần cô cho đến khi dừng lại trước mặt.
Bạch Yến thực sự có thể đoán được là Cố Thiếu An, khi ngẩng đầu nhìn thấy thân hình cao ớn của anh, cô sững sốt vài giây.
Cô biết bây giờ không phải là lúc khoe khoang nên từ trong túi lấy tiền ra, duỗi thẳng tay đưa cho anh: “Cậu có thể giúp tôi mua một hộp thuốc đau bụng được không? Số tiền lẻ còn thừa cậu có thể giữ lấy không cần đưa lại tôi.”
Cố Thiếu An không biết nên giúp cô như thế nào, anh nhận lấy tiền, ngồi xổm xuống nói: “Cậu có thể đi được không? Ngồi ở đây không an toàn.”
Vị trí của Bạch Yến lúc này ở ngay giữa đường, mặc dù ban đêm không có quá nhiều phương tiện qua lại, thỉnh thoảng vẫn có một số xe qua lại.
Bạch Yến hừ một tiếng, sau đó đứng dậy đi về phía cửa hàng tiện lợi với vẻ đau đớn.
Cố Thiếu An nhìn Bạch Yến ngồi trên ghế đẩu ở cửa hàng, sau đó xoay người nhẹ nhõm rời đi, nơi này cách hiệu thuốc khá xa, đi bộ khoảng mười phút, hơn nữa sẽ phải đi đi về về mất gần nửa tiếng.
Cố Thiếu An hiếm khi đi xe đạp đến cửa hàng, hôm nay anh cũng không đi xe đạp, lúc đầu anh vẫn sải bước, khi nghĩ đến khuôn mặt tái nhợt của Bạch Yến trong đầu, anh không thể chậm lại được nữa.
Bởi vì chạy đi chạy lại hiệu thuốc nên chưa đầy 20 phút anh quay trở lại.
Cố Thiếu An trước tiên đưa thuốc cho Bạch Yến, sau đó đi vào cửa hàng định lấy chai nước khoáng đưa cho Bạch Yến uống thuốc, anh sợ cô đau không thể quay trở về.
Ngay khi Cố Thiếu An lấy nước khoáng quay người lại, thì phát hiện Bạch Yến đã đứng dậy chậm rãi bước đi.
Anh giãy giụa vài giây, cuối cùng lựa chọn không đi theo cô, chủ yếu là vì Cố Thiếu An cũng cân nhắc Bạch Yến về nhà có thể dùng nước nóng uống thuốc.
-
Buổi sáng kỳ thi tháng, Mạc Văn Văn và Bạch Yến cũng không đến muộn, họ đến sớm hơn những học sinh khác, Bạch Yến đến sớm vì những ngày gần đây cô quen dậy sớm.
“Yến Yến, mẹ tôi là ác quỷ, bà ấy nói rằng nếu tôi vẫn đứng cuối kỳ thi này, hoặc là cậu xếp cuối bảng, bà ấy sẽ tịch thu tiền tiêu vặt của tôi trong hai tuần, tôi phải làm sao đây.”
Trước đây, hai người họ thay phiên nhau đứng cuối bảng xếp hạng trong lớp, bởi vì họ chỉ làm các câu hỏi trắc nghiệm mỗi bài, điền một cách mù quáng thậm chỉ còn không trả lời câu hỏi lại nộp giấy trắng.
Bạch Yến xấu hổ cau mày, cô thật sự không nghĩ ra cách nào: “Nếu không, tôi sẽ cho cậu một ít tiền tiêu vặt.”
Mạc Văn Văn bắc đắc dĩ lắc đầu, sau đó từ trong cặp lấy ra vài quyển sách, nhìn Bạch Yến với ánh mắt rực lửa nói: “Nếu thực sự không làm được, chỉ có thể xem tài liệu sách giáo khoa thôi.”
Số bài kiểm tra được sắp xếp theo kết quả, Bạch Yến và Mạc Văn Văn luôn ở bàn trước và sau hàng đầu hoặc hàng sau cùng, không tiếp xúc được với ánh mặt trời, là vị trí tuyệt vời để ngủ.
Kỳ thi cũng được bố trí theo cách này, nhưng chỗ ngồi Bạch Yến và Mạc Văn Văn đã được thay đổi thành hai hàng đầu tiên.
Bạch Yến cảm thấy chép phao rất phiền phức, nên Mạc Văn Văn quyết định tự mình tìm kiếm trước, sau đó đưa một tờ giấy nhỏ cho Bạch Yến có câu trả lời.
Những hành vi này được học từ các bạn học sinh khác trong lớp, nhưng họ cũng biết rằng nếu bị giáo viên phát hiện sẽ cảnh cáo, nghiêm trọng hơn nữa có thể bị điểm 0 trực tiếp.
May mắn thay, giáo viên giám sát kỳ thi đã dạy lớp của họ, Bạch Yến và Mạc Văn Văn cũng nhắm mắt làm ngơ.
Mạc Văn Văn hôm nay rất tập trung, gần như đã điền hết mọi bài kiểm tra, đây là kỳ thi nghiêm túc nhất mà cô từng tham gia ở trường trung học.
Bạch Yến với những câu hỏi trắc nghiệm và câu hỏi đúng/sai vẫn điền vài như thường lệ, chỉ những câu hỏi điền vào chỗ trống và câu hỏi lớn mới viết câu trả lời trên tờ giấy nhỏ của Mạc Văn Văn.
Sau kỳ thi tháng, là thứ bảy chủ nhật, Bạch Yến dành suốt hai ngày liền để chơi game, nhưng có lần cô ra ngoài lại bị Mạc Văn Văn kéo đi ăn.
Tối chủ nhật, Bạch Yến ngủ thiết đi lại có một giấc mơ khác.
Cảnh tượng trong giấc mơ là phòng học, cảnh đầu tiên giống như góc nhìn từ trên cao bục giảng, Bạch Yến có thể nhìn thấy mình và Mạc Văn Văn đang ngủ trên bàn.
Nhưng chưa đầy hai giây, cô đã trở lại cơ thể, tong sự mờ mịt cô nghe thấy giáo viên chủ nhiệm gọi tên các bạn cùng lớp, tiếp theo là âm thanh dọn dẹp sách giáo khoa, nghe rất giống đang thay đổi vị trí chỗ ngồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...