Trồng Mặt Trời FULL


Hồi cấp hai từng bị chặn ở cửa wc làm Hà Tân Dương ghét cay ghét đắng đồng tính luyến ái, không muốn đi tìm hiểu, cũng sẽ không chấp nhận.

Nhưng cũng chính vì nguyên nhân này làm cậu nhận ra, thế giới này to lớn lắm, có đủ những điều lạ mà bản thân không nghĩ tới, đàn ông yêu nhau, làm chuyện này với nhau cũng không phải việc đáng ngạc nhiên.

Hà Tân Dương tận lực bình tĩnh lại, dùng logic khoa học để tự hỏi mình.

Anh Trình thích đàn ông sao?
Nếu không phải, vậy vấn đề dừng ở đây được rồi.

Nếu phải thì sao?
Vậy anh Trình...!Hà Tân Dương gian nan cắn môi, ngón tay cũng siết chặt, ép buộc mình phải tiếp tục nghĩ: Nếu vậy anh Trình có thể thích mình không?
Nếu có, vậy phải làm sao bây giờ?
Nếu không...!
Nghĩ tới đáp án "nếu không" này, đáy lòng Hà Tân Dương trầm xuống, cũng không phải mất mát, mà là có cảm giác chơi vơi như lông chim.

Cậu cân nhắc một hồi, kiên nhẫn vuốt ve cảm xúc của mình, phát hiện mình thật sự hi vọng được Trình Châu Hoàn "thích".

Cũng là quan tâm, nhưng không phải tình yêu.

Hà Tân Dương thở dài, tự lừa mình dối người.

Trình Châu Hoàn và Hà Tân Dương gần như là người của hai thế giới.

Anh có một gia đình trọn vẹn, được tiếp nhận nền giáo dục tốt nhất, lại tài hoa xuất chúng, có công việc ổn định, nhân sinh thuận buồm xuôi gió, không cần phát sầu vì kế sinh nhai, lại càng không cần nhìn sắc mặt ai mà sống.

Nếu nói thích, cậu cảm thấy nhất định là mình thích anh Trình nhiều hơn anh ấy thích mình.

Đây là một phần thích rất sạch sẽ, mang theo sùng bái và khát vọng, duy chỉ không có xấu xa như hồi thiếu niên bị chặn lại ở wc.

Cậu không thể gộp anh Trình cùng những người đó được, ngay cả trong suy nghĩ cũng không.

Vì thế, nghĩ đến đây Hà Tân Dương lại vùi đầu vào chăn trốn tránh như đà điểu, dùng câu "Nghĩ nhiều rồi" để nhắc nhở chính mình.

Anh Trình chỉ quan tâm mình, coi mình là bạn bè bình thường thôi.

"Bạn nhỏ của cậu ta" của Nghiêm Khiếu chỉ là lời nói đùa, giống như mắng anh Trình là "Thằng cháu trai" vậy.

Anh Trình đã làm gì mình chưa? Chưa gì cả!
Nghĩ như vậy, trái tim Hà Tân Dương thoáng thả lỏng, nghĩ phải nhanh chóng tìm được chỗ ở mới.

Vì vậy cậu mở máy tính ở thư phòng ra, chuẩn bị lên mạng tìm phòng thuê trong thành phố theo thứ tự từ rẻ đến đắt.

Máy tính của Trình Châu Hoàn gần như chỉ dùng để xử lý công vụ, trên bài toàn là tài liệu công việc.

Hà Tân Dương cũng rất an phận, dù đã sớm được Trình Châu Hoàn "cho phép dùng máy tính" nhưng vẫn chỉ chú tâm lên web tìm kiếm, không táy máy tay chân trộm nhìn các loại tài liệu văn kiện trong máy.


Nhưng mà tìm hơn nửa tiếng cũng không thấy phòng nào phù hợp.

Đối với Hà Tân Dương mà nói, phòng "phù hợp" chính là "giá rẻ".

Chỉ là ở Sơn Thành, phòng rẻ như ở thôn công nhân gần như không còn, dù bảy tám người thuê một gian nhỏ giá cũng không thấp hơn bao nhiêu.

Mà lúc từ huyện nhỏ tới đây cậu đã từng ở chung với người khác rồi, dù có được ngăn cách bằng tấm chắn lớn đi nữa thì vẫn tốt xấu lẫn lộn, tắm rửa đi vệ sinh không thuận tiện, an toàn cũng không được đảm bảo.

Không chỉ thế, phòng thuê chung người đến kẻ đi, đêm hôm khuya khoắt vẫn có tiếng nói chuyện ồn ào.

Hà Tân Dương cần một không gian yên tĩnh để ôn bài, vốn không thể thuê chung phòng với người khác được.

Phòng ở thì nhiều, nhưng chẳng có gian nào phù hợp với tính toán của cậu.

Hà Tân Dương hơi ủ rũ ngồi tựa vào ghế, tính toán có khi nào cần tăng phí thuê phòng thêm 200 tệ không.

Hắc Ca ngoe nguẩy đuôi chạy tới muốn đùa nghịch, Hà Tân Dương thấy đồ ăn trên bàn đã hết đành phải đứng dậy đi lấy.

Lúc đổ đồ ăn cho chó ra, Hà Tân Dương nhớ tới túi đồ ăn trên tay này giá cả xa xỉ, vượt quá cả 200 tệ mình đang cân nhắc.

Lúc trả tiền Trình Châu Hoàn mắt cũng không chớp một cái, chọn lựa đồ dùng cho Hắc Ca cũng không qua loa, đều là đồ chất lượng tốt nhất.

"Phù hợp" của Trình Châu Hoàn ước chừng tương đương với "chất lượng tốt", "phẩm chất cao" của cậu.

Cùng là một từ, ở trong mắt mỗi người lại có một nghĩa khác nhau.

Hà Tân Dương xoa đầu sờ tai Hắc Ca, cảm thán trong lòng.

Không có oán hận, cũng không có đố kị và mất mát, chỉ có vui vẻ và ngưỡng mộ.

Hà Tân Dương nghĩ, mình phải tiếp tục cố gắng góp đủ tiền để học đại học, dốc sức đọc sách, một ngày nào đó mình có thể giống anh Trình.

Tối mùng ba, Hà Tân Dương gắng làm xong bài tập thật sớm để lên mạng tìm phòng.

Cậu nhanh chóng tìm được một phòng đơn giá đắt hơn phòng ở thôn công nhân 100 tệ, cũng coi như chấp nhận được, nhưng nó lại ở vùng núi hơi xa, kinh tế cũng lạc hậu.

Hà Tân Dương đắn đo một chút, sợ ở thôn đó không có nhà trọ, chỉ có thể liên hệ ngay cho chủ nhà.

Nghe giọng chủ trọ hình như là một bác gái trung niên, thái độ không tốt lắm, bảo cậu đến càng sớm càng tốt, nếu đêm nay không đến thì ngày mai cũng không còn phòng.

Hà Tân Dương nhìn đồng hồ, lại tra thử tuyến xe trước.

Từ đây tới nơi đó cần đi ba tuyến, đến nơi cũng phải mười giờ đêm.


Cũng may còn có một chuyến xe đêm lúc mười một giờ, không lo không về được nhà.

Vì vậy Hà Tân Dương quyết tâm đi nhìn thử phòng trước, nếu phòng không tồi thì thuê luôn, sau này đỡ mất công tìm phòng, cũng tránh làm phiền anh Trình.

Lúc chen chúc trên xe, Hà Tân Dương nhận được tin nhắn của Trình Châu Hoàn, nói sáng mai sẽ về, đến lúc đó cùng nhau ăn một bữa cơm đi.

Hà Tân Dương không nói mình đang bận đi xem phòng, chỉ trả lời ngắn gọn một câu "Vâng".

Trên đường hơi kẹt xe, lúc đến nơi đã là mười giờ hai mươi phút.

Hà Tân Dương gọi điện thoại cho chủ nhà, đứng ở ven đường đợi năm phút thì vai bị người khác vỗ nhẹ.

Người tới là một cô gái khoảng hai mươi tuổi, trang điểm hơi đậm, mặc áo khoác ngoài màu hồng đào có vẻ chất lượng không tốt lắm, trên người còn có mùi nước hoa nồng nặc.

Hà Tân Dương không rõ nước hoa là thật hay giả, lùi về phía sau lễ phép nói: "Là cô Trương sao?"
"Đó là mẹ tôi." Cô gái vẫy tay: "Tiểu Hà?"
Hà Tân Dương gật đầu.

Cô gái xoay người đi trước: "Đi theo tôi, cách không xa lắm, ngay ngõ nhỏ phía trước thôi."
Hẻm nhỏ cách bến xe không đến một trăm mét, lại giống như cánh cửa ngăn giữa ồn ào và yên tĩnh, giữa sạch sẽ và bẩn thỉu.

Ngoài ngõ là đường cái sạch sẽ, hai bên đường nhà cao tầng mọc san sát nhau, cứ cách mười mét lại có một thùng rác công cộng.

Nhân viên vệ sinh thức khuya dậy sớm, ngay cả vết bẩn trên cột đèn đường cũng lau sạch sẽ.

Mà thùng rác trong ngõ đã sớm không nhìn ra hình dáng ban đầu.

Rác thải lấy đó là trung tâm, xung quanh tràn lan chất thành núi nhỏ tản ra mùi tanh tưởi.

Đồ ăn ôi thiu còn chảy nước ra khắp mặt đất bốc mùi hôi thối.

Túi ni lông đựng băng vệ sinh rơi từ trên "đỉnh núi" xuống, mở toang ra giữa không trung, mặt trong vẫn còn chất lỏng sền sệt màu đỏ sậm.

Hà Tân Dương đi theo con gái của chụ trọ xuyên qua ngõ nhỏ, tận lực không nhìn vào những thứ ẩm ướt làm người ta buồn nôn kia.

Hai bên ngõ nhỏ đều là nhà cao bốn năm tầng, sân thượng phơi đầy đồ nội y, gió vừa thổi qua là bay phấp phới như lũ quỷ đang múa loạn.

Hoàn cảnh nơi này tệ hơn cả thôn công nhân rất nhiều.

Hà Tân Dương âm thầm nhíu mày, có thể tưởng tượng ra phòng mình ở sẽ trông thế nào: nhỏ hẹp, âm u, cách âm kém, nước ấm lúc có lúc không, trên tường đầy nấm mốc.

Cậu muốn bỏ cuộc giữa chừng, nhưng nghĩ đến tiền tiết kiệm không có nhiều lắm của mình lại không dám dễ dàng buông bỏ, đành phải tiếp tục đi theo cô gái nọ.


Ngõ nhỏ không có đèn đường, hai bên đường đều là ánh sáng từ đường cái hắt vào.

Hà Tân Dương cảnh giác nhìn trái nhìn phải, mặc dù không gặp người nào khả nghi nhưng trong lòng ngày càng kiên định.

Rốt cuộc cô gái cũng dừng lại ở một căn nhà ba tầng tối đen như mực, chỉ vào cái căn nhà dựa vào cầu thang đầu tiên, rất vắng vẻ: "Tới rồi, ở đây.".

Google ngay trang ( T RUМtrцyen.

м E )
Cửa gỗ sơn một lớp sơn đã bạc màu, bên trên có một ổ khóa đã rỉ sắt, bên ngoài không có lan can gì cả, người tưởng thành dùng chút lực là có thể đá văng.

Cô gái đập cửa gọi to: "Mẹ!", trong phòng nhanh chóng truyền đến âm thanh kẽo kẹt.

Cửa gỗ mở ra, từ ánh sáng âm u của căn phòng, một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi bước ra, đánh giá Hà Tân Dương từ trên xuống dưới rồi mới tránh đường để cậu vài: "Vào trong xem đi."
Phòng ở vô cùng đơn sơ, cửa sổ duy nhất bị đóng đinh lại, nghe nói là để phòng trộm.

Đèn trong phòng là loại bóng 25W, ánh sáng mờ nhạt chiếu lên dây điện phủ đầy bụi và mạng nhện.

Cạnh tường có một chiếc giường, bên dưới trải chăn bông, bên trên đặt một đống đồ linh tinh.

Đối diện giường là một cái bàn gỗ đầy dầu mỡ, không có ghế ngồi.

Hà Tân Dương nhìn qua nhìn lại, không thấy wc, khách khí hỏi: "Xin hỏi nhà vệ sinh ở đâu ạ?"
"Ra ngoài rẽ phải." Chủ trọ chỉ vào một cái bình: "Mùa đông ngại trời lạnh có thể giải quyết vào cái này."
Mắt Hà Tân Dương giật giật.

Cậu không phải người quá khó tính, cũng không đủ tiền để khó tính.

Phòng không có cửa sổ cậu chịu được, phòng không sạch sẽ cậu có thể quét, nhưng giải quyết vào cái bình này là thứ cậu không thể tiếp thu.

Càng đừng nói đến căn phòng mười mét vuông này còn không có nhà vệ sinh, cửa cũng lỏng lẻo không có cảm giác an toàn.

Hà Tân Dương thở dài, chậm rãi đi ra cửa, vừa thành khẩn vừa uyển chuyển nói để cậu xem xét lại đã.

Mặt chủ nhà nhất thời đen thui, chửi ầm lên: "Không có ý muốn thuê thì đừng làm lãng phí thời gian của bà, đêm khuya rồi đợi mày dễ lắm chắc? Mẹ nó mày đùa bà à?"
Ngõ nhỏ cũng tính là yên tĩnh, mơ hồ còn nghe thấy mấy lời đối thoại phát ra từ TV của nhà nào đó.

Một tiếng gào to này của chủ nhà vang dội từ đâu ngõ đến cuối ngõ.

Hà Tân Dương có chút không chịu nổi, thấp giọng giải thích, nói mình mới chỉ thấy trên mạng, chưa nhìn kĩ đã đến nơi, bắt mấy chuyến xe mới tới nơi, phát hiện đường quá xa, tốn thời gian và chi phí đi lại, quả thật là cậu không thuê nổi.

Từ đầu đến cuối không đề cập một chữ nào đến phòng ở không tốt.

Chủ nhà vẫn hùng hùng hổ hổ, thậm chí còn mắng cậu "Bắt nạt mẹ góa con côi".

Hà Tân Dương càng cảm thấy ngượng ngùng, nén giận trong lòng muốn quay đầu đi luôn.

Cũng may con gái bà ta đứng ra hòa giải, nói cho mẹ mình vẫn đang la to hiểu ra vấn đề, sau đó lại phất tay với Hà Tân Dương: "Đi đi, đi đi, không thuê thì thôi."
Hà Tân Dương còn nói thêm câu "Ngại quá" rồi xoay người đi.

Rõ ràng mình không phải người đuối lý nhưng dáng vẻ Hà Tân Dương lại giống như chạy trối chết.

Bước nhanh tới trạm xe, còn chưa đến mười một giờ, chuyến xe ban đêm còn chưa tới.


Hà Tân Dương chán nản gục đầu xuống, nghĩ tới vẫn chưa tìm được phòng ở, sau này cũng rất khó tìm được phòng giống như phòng ở thôn công nhân.

Nghĩ đến đây trong lòng lại lo âu: ngày mai anh Trình về rồi, mình ở lại thêm vài ngày cũng không sao, nhưng nếu quấy rầy lâu thì cũng không đúng lắm.

Anh Trình rất tốt, nhưng dù sao cũng là "người ngoài", không phải "người nhà".

Cho nên cậu vẫn không không dám hưởng thụ quan tâm của anh Trình, mà là phải cảm ơn và nhớ kĩ, nếu sau này mình có năng lực rồi phải trả lại cho anh ấy.

Có thể trả gấp đôi là tốt nhất.

Đúng lúc Hà Tân Dương đang chán nản thì phái sau truyền đến giọng nữ đầy sợ hãi.

Hà Tân Dương giật mình, vừa xoay người liền thấy hai bóng nam vóc người không cao lắm từ bên cạnh trạm xe chạy vụt qua, trong đó một tên còn cầm một túi xách nữ.

Tết âm lịch đúng là thời kì án cướp bóc tăng cao, dù cảnh sát đã tăng cường tuần tra nhưng trộm cướp vẫn ngang nhiên cướp đồ của phụ nữ.

Giọng cô gái bị cướp mang theo nức nở, chật vật cực kỳ chạy theo tên cướp.

Người trên đường ai nấy lại thờ ơ lạnh nhạt, thậm chí có người còn lấy điện thoại ra, vừa đuổi theo cô gái vừa quay chụp.

Hà Tân Dương không kịp nghĩ gì đã nhấc chân đuổi theo tên cướp.

Cậu không tính là người trượng nghĩa, gặp chuyện bất bình phân nửa là sẽ không ra tay tương trợ.

Nhưng lần này không biết là trong lòng đè nén cảm xúc cần phát tiết hay là thấy tên cướp chạy qua trước mặt, không đuổi theo sẽ có lỗi với lương tâm.

Tóm lại cậu đã đuổi theo rồi, còn vừa đuổi vừa hô to "Đừng chạy", rất giống cảnh sát mặc thường phục tuần tra đêm khuya.

Tốc độ của tên cướp rất nhanh, lúc chạy tới một ngã rẽ nhỏ thì xoay người một cái, giấu mình trong ngõ nhỏ âm u.

Hà Tân Dương tập trung nhìn kĩ, phát hiện đúng là ngõ mình vừa đi qua.

Tình hình rõ ràng hiện lên trước mắt, nơi này chật hẹp tối tăm, có lẽ đúng là ổ cướp.

Hà Tân Dương hơi bồn chồn, không biết có nên đuổi theo không.

Lúc khoảng cách đã bị giãn hơi xa, tên còn lại xông đến bên cạnh cậu, không quay đầu lại nói: "Đuổi mau, chàng trai trẻ này sao còn chạy chậm hơn ông chú như tôi vậy?"
Hà Tân Dương ngẩn ra, lúc này mới biết người đuổi theo không phải chỉ có mình cậu.

Người nọ áo mũ chỉnh tề, khoác áo khoác rộng bên ngoài, đi giày da, mặc quần tây, lúc chạy qua tạo thành một cơn gió, tự xưng là chú nhưng nóng dáng và giọng nói rõ ràng cũng là người trẻ tuổi.

Hà Tân Dương bị đồng bạn không biết từ đâu chui ra này khích lệ, bỗng nhiên cảm thấy cả người tràn trề sức lực, bước chân cũng nhanh hơn, chạy theo người kia vào ngõ nhỏ.

Thùng rác vốn ngay ngắn bị người đụng phải làm đổ ra đất, hỗn hợp mùi hôi thối tràn ngập trong không khí.

Người đàn ông mặc áo khoác rộng không hợp với ngõ nhỏ này, lại cứ như đã quen đường thuộc lối, say sưa đuổi theo, dồn hai tên cướp vào góc chết.

Hà Tân Dương cũng không chịu yếu thế chạy đến, lúc này mới thấy "hai tên cướp" chẳng qua là hai đứa trẻ còn chưa trưởng thành.

Nhãi con cầm đầu hung hăng ném túi lại, quát lên: "Bọn tôi trả lại là được chứ gì?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui