Nhậm Tử Sâm kiêu ngạo nhắm mắt, những tưởng rằng bản thân mình sẽ nhận lại được một nụ hôn nóng bỏng từ Trương Dạng nhưng rất nhanh sau đó bên má phải của cậu cảm nhận được sự nóng rát đau đớn.
Nhậm Tử Sâm hoảng hốt mở lớn hai mắt, một tay che lấy bên má mình, không thể tin được rằng mình vừa bị Trương Dạng tát cho một cái.
"Trương Dạng..."
Trương Dạng không dùng nhiều sức nhưng đủ để cho Nhậm Tử Sâm cảm giác được sự sỉ nhục cùng đau đớn, hắn mỉm cười nhìn cậu.
"Chẳng phải nói để cho tôi trừng phạt thế nào cũng không tức giận hay sao?"
Nhậm Tử Sâm cảm thấy người đàn ông trước mặt thật xa lạ, tuy rằng vẫn là gương mặt đó nhưng hắn giống như một người khác vậy, không phải là Trương Dạng dịu dàng ân cần giống như lúc trước nữa.
Khi Nhậm Tử Sâm vẫn còn chưa hết bàng hoàng thì Trương Dạng đã tát thêm một phát nữa lên má trái của cậu, vẫn là sự đau rát cùng tiếng chát không chút lưu tình kia.
Hai mắt của Nhậm Tử Sâm ửng đỏ, nước mắt uất ức rơi xuống.
"Sao nào, tôi mới tát cậu có hai phát thôi đã cảm thấy không chịu được?"
Nhậm Tử Sâm cảm thấy vô cùng tủi nhục, vô cùng xấu hổ, từ trước đến nay người đàn ông này luôn thương yêu cậu, không nghĩ tới bây giờ lại lạnh lùng vô cảm như thế.
"Trương Dạng, anh...!anh không cảm thấy mình quá đáng hay sao?"
Trương Dạng nhàn nhạt trả lời.
"Không hề, mới một chút này thôi mà cậu đã nghĩ tôi quá đáng."
Nhậm Tử Sâm nắm chặt hai nắm tay, sự sỉ nhục này là do người từng rất yêu cậu tặng cho, Nhậm Tử Sâm vừa đau lòng vừa không can tâm, có cảm giác thứ quan trọng nhất đối với mình đã chính thức mất đi.
Đã chịu hai phát tát của Trương Dạng, nếu bây giờ cậu đứng dậy rời đi thì sẽ đồng nghĩa với chuyện sau này cắt đứt tình cảm với hắn, cậu không muốn như vậy, cậu trở về là muốn hàn gắn lại tình cảm với hắn, mấy năm nay cậu vẫn luôn rất nhớ người đàn ông này.
"Trương Dạng, anh cứ đánh đi, đánh bao nhiêu cũng được, em sẽ không phản kháng."
Trương Dạng đúng là thích đánh người nhưng mà hắn chỉ thích đánh người hắn thích mà thôi, ví như cún con của hắn vậy, khi hắn đánh cậu, dáng vẻ của cậu cũng không hèn mọn giống như người này.
Trương Dạng rơi vào trầm mặc, tâm trí đột nhiên nghĩ đến một người khác, hắn nhìn Nhậm Tử Sâm thật lâu, ánh mắt kia hoàn toàn là tia lạnh lẽo xa lạ.
Nhậm Tử Sâm coi thường tình cảm của hắn, cậu ta chơi đùa hắn, còn tặng hắn một nhát đâm chí mạng thật đau, cũng vì con người này mà tính cách của hắn đã thay đổi rất nhiều, hơn nữa còn nghi ngờ trên đời này không có cái gì gọi là tình yêu.
"Phát tát đầu tiên là của tôi cho cậu vì đã làm bẩn phòng ngủ của tôi, cái thứ hai là thay cún con của tôi tát cậu vì dám nói mấy lời không tôn trọng em ấy."
Nhậm Tử Sâm nghe thấy câu nói kia của Trương Dạng thì tức giận, sự việc ở trong căn phòng kia không phải là do cậu cố ý, hơn nữa cậu không can tâm khi bị Trương Dạng tát vì Trương Mạn Đường.
"Cậu ta chẳng qua chỉ là tình nhân của anh, em nói sai hay sao?"
Trương Dạng không nhíu mày, lực đạo ở cánh tay cũng ra tăng, chát một tiếng, Nhậm Tử Sâm rơi vào trạng thái hoa mắt chóng mặt mất vài giây.
"Nói sai."
Nhậm Tử Sâm quỳ ở dưới sàn nhà uất ức, gương mặt sưng vù đẫm nước mắt, dáng vẻ nhỏ gầy đáng thường nhưng lại không thể chạm tới được một phần thương cảm trong đáy lòng của Trương Dạng.
"Em ấy không giống cậu, cái gọi là tình nhân là loại người có thể lên giường với rất nhiều người vì tiền, cậu hiểu hay không?"
Nhậm Tử Sâm tức giận nói lớn.
"Trương Dạng, năm đó là ba anh ép buộc em, sao anh lại không chịu hiểu?"
Trương Dạng hừ lạnh hỏi.
"Ba tôi có kéo cậu vào phòng sao?"
Nghỉ hè năm đó Trương Dạng đưa Nhậm Tử Sâm quay trở về biệt thự Trương gia.
Trương Đạo vốn là một người đàn ông đào hoa rất có sức hút, ông vừa nhìn thấy Nhậm Tử Sâm đã cảm thấy hứng thú, nhân lúc Trương Dạng ra ngoài đã đề nghị cậu ngủ cùng ông ta.
Nhậm Tử Sâm vừa nhìn thấy tấm chi phiếu với số tiền rất lớn đã nổi lòng tham, hơn nữa người đàn ông trước mặt lại vô cùng quyến rũ, so với một sinh viên như Trương Dạng căn bản vượt trội hơn rất nhiều, dù sao Trương Dạng cũng không có ở nhà, cậu và Trương Đạo thỏa thuận sẽ không để cho Trương Dạng biết.
Ai ngờ khi mọi chuyện vừa làm được một nửa thì Trương Dạng lại đẩy cửa tiến vào, trên chiếc giường trong phòng ngủ của hắn là hai thân thể trần trụi đang ôm ấp, hắn đã đứng ở bên ngoài rất lâu, nghe được tiếng thở dốc của hai người cùng tiếng rên rỉ kịch liệt vô cùng thỏa mãn.
Khi ấy Trương Dạng vô cùng hạn ba mình, cũng ghê tởm luôn cả Nhậm Tử Sâm, chỉ ba ngày sau đó cậu ta đã cầm theo số tiền kia bay sang nước ngoài du học mà không giải thích thêm một lời nào với hắn.
"Trương Dạng, năm đó là ba anh ép em, ông ấy uy hiếp em, không cho em gặp anh để giải thích."
Trương Dạng lạnh nhạt nói.
"Cũng không cần giải thích, tôi ngủ với cậu nhưng lại không cho cậu tiền cho nên cậu mới đi tìm người khác ngủ để có tiền, chuyện này tôi hiểu được.
Năm đó tôi vẫn còn chưa hiểu hết mọi chuyện, quên mất là ngủ với MB thì phải để tiền lại."
Nhậm Tử Sâm lắc đầu.
"Trương Dạng, em không phải loại người đó, em không giống như các tình nhân của anh, em thật lòng yêu anh."
Trương Dạng mạnh tay nắm lấy cằm của Nhậm Tử Sâm khiến cho cậu cảm thấy đau điếng và khó thở.
"Nhậm Tử Sâm, tôi không có thói quen dùng đồ thừa của người khác.
Từ trước đến nay tôi luôn là người dùng đầu tiên, sau đó chán rồi thì sẽ để lại cho người khác, cho nên sẽ không có chuyện tôi lại phải tự làm khó mình mà dùng lại một món đồ đã hỏng."
Nhậm Tử Sâm không cam lòng.
"Trương Dạng, chẳng lẽ anh tin rằng trước đó Trương Mạn Đường cũng một thân trong sạch."
Trương Dạng dùng ánh mắt nguy hiểm giống như muốn giết người chiếu thẳng về phía Nhậm Tử Sâm.
"Rất sạch sẽ, không bẩn giống như cậu."
Nhậm Tử Sâm gào khóc.
"Cứ cho là như vậy đi chăng nữa thì cậu ta cũng là tiếp cận anh vì tiền mà thôi."
Trương Dạng cười lạnh.
"Tôi cho được, tôi thích cho em ấy tiêu tiền của tôi, còn cậu thì không."
Ngày hôm nay Nhậm Tử Sâm bị Trương Dạng sỉ nhục vô cùng nặng nề, trái tim cậu giống như bị hắn không chút lưu tình mà bóp nghẹt, cậu hận Trương Dạng, hận Trương Đạo, cũng hận luôn cả Trương Mạn Đường.
Cậu là một Nhậm Tử Sâm kiêu ngạo, lại bị Trương Dạng tát xuống ba phát tát, còn nói cậu là MB, không xứng đáng với hắn, sự sỉ nhục này cậu sẽ ghi nhớ để trả lại cho hắn gấp đôi.
...!
Trang Mạn Đường quay phim tại thời điểm thời tiết khắc nghiệt, vì để cho lên hình đẹp nhất cho nên cậu không dám mặc nhiều áo, đến buổi tối về khách sạn nghỉ ngơi thì cả người đã thâm tím lại vì lạnh và va chạm vào đồ vật này nọ lúc quay phim.
Trương Mạnh Đường tắm nước nóng xong vội leo lên giường quấn chăn bông kín người giống như một con nhộng, lúc chiếc điện thoại Lamborghini reo lên hồi chuông quen thuộc cậu gấp gáp đến độ không thoát ra khỏi chiếc chăn này, còn bị lăn xuống dưới đất rồi lại bò lên, với tay lấy điện thoại nhấn vào nút tiếp nhận cuộc gọi.
Hôm nay là cuối tuần, Trương Dạng sẽ gọi cho cậu.
Nhìn người đàn ông đẹp trai bên kia màn hình điện thoại, trái tim của Trương Mạn Đường lại bắt đầu đập thình thịch vì phấn khích.
"Trương Dạng."
Trương Dạng đang định lên tiếng nói thì đã có một người khác nhanh nhẹn chen gương mặt non nớt vào màn hình điện thoại.
"Chú Mạn Đường, con muốn xem chú Mạn Đường."
Trương Mạn Đường vừa thấy Trương Tu thì bất ngờ, vui vẻ không thôi.
"Là Tiểu Tu sao, chú rất nhớ Tiểu Tu."
Trương Tu ở bên này đang ngồi ở trên đùi của Trương Dạng, cái đầu nhỏ gật lên xuống lia lịa.
"Tiểu Tu cũng rất nhớ chú Mạn Đường, khi nào thì chú mới về?"
Trương Mạn Đường cười nhẹ, cậu chỉ mới đi được vài ngày mà thôi, nếu sớm thì 4 tháng nữa mới có thể về được.
"Chú cũng rất muốn về nhà với Tiểu Tu, chú rất nhớ Tiểu Tu."
Trương Mạn Đường đột nhiên nghĩ ra một điều, nhanh chóng lên tiếng nói.
"Hay là Tiểu Tu tới đây đi, nếu Tiểu Tu đến thì chúng ta sẽ được gặp nhau."
Trương Tu a một tiếng, nhanh nhẹn gật đầu.
"Đúng vậy, ba ba đưa con đi có được không?"
Cả Trương Mạn Đường và Trương Tu đều rất chờ mong câu trả lời của Trương Dạng, hai người im lặng hồi hộp lắng nghe, kết quả chỉ nghe được một câu thế này.
"Được rồi Tiểu Tu, đến giờ học bài rồi, chúng ta đã thống nhất chỉ cho con nói chuyện 5 phút mà thôi."
Trương Mạn Đường và Trương Tu đều rất không can tâm nhưng người ra quyết định ở chỗ này vẫn là Trương Dạng, đợi đến khi Trương Tu ỉu xìu rời đi rồi, Trương Dạng mới nói với Trương Mạn Đường rằng.
"Tiểu Đường Tử, em đang lợi dùng Tiểu Tu hay sao?"
Trương Mạn Đường lắc đầu, tuy rằng cậu muốn Trương Dạng đưa Trương Tu tới vì muốn gặp mặt hắn nhưng mà cậu cũng rất nhớ Trương Tu, cái này phải gọi là một công đôi việc chứ không thể nói là lợi dụng được.
"Em nhớ Tiểu Tu."
Trương Dạng nhàn nhạt trả lời.
"Tiểu Tu sắp thi học kỳ, em còn muốn nó đi chơi?"
Trương Tu mới chỉ là một nhóc con mẫu giáo mà thôi, bài học cũng không nặng lắm, nghỉ ngày cuối tuần sẽ không ảnh hưởng gì được.
"Thứ 7, chủ nhật Tiểu Tu không phải đi học mà."
Trương Dạng gật đầu.
"Vậy được, thứ 7 chủ nhật tôi sẽ để Tiểu Tu qua chỗ em."
Trương Mạn Đường bất ngờ ngây ngẩn cả người.
"Là tuần sau sao? Anh sẽ đưa Tiểu Tu đến chỗ em sao?"
Trương Dạng ừ một tiếng.
"Là tuần sau, quản gia sẽ đưa Tiểu Tu qua đó, tôi không đi cùng."
Trương Mạn Đường nghe thấy câu sau thì thất vọng vô cùng, trên gương mặt cũng biểu hiện rất rõ ràng khiến cho Trương Dạng hứng thú thưởng thức.
"Còn nói không lợi dụng Tiểu Tu? Tiểu Đường Tử, tâm tư nhỏ này của em không qua được mắt tôi đâu."
Trương Mạn Đường im lặng, ngưng một lát cậu mới nhỏ giọng thừa nhận, khi nói chuyện với người đàn ông này tốt nhất là nên thành thật.
"Em nhớ anh nhưng cũng rất nhớ Tiểu Tu, nếu như hai người cùng tới thì thật là tốt."
Trương Dạng cười tà.
"Vừa rồi tôi chỉ đùa em mà thôi."
Trương Mạn Đường nghe thấy thế lại lấy được tình thần, mở lớn hai mắt.
"Vậy hai người sẽ đến thật sao?"
Trương Dạng lắc đầu.
"Sẽ không đến, Tiểu Tu phải chuẩn bị cho kỳ thi, tôi cũng bận công việc.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...