Thời gian là thứ có thể chứng minh được thắc mắc, mong chờ trong lòng Trương Mạn Đường.
Đã hai tuần tính từ đêm hôm đó, kim chủ không liên lạc lại với cậu, việc này khiến cho Trương Mạn Đường ủ rũ suốt cả một thời gian.
Cậu ủ rũ vì cái gì? Là vì để vụt mất cơ hội nổi tiếng, hay là vì bản thân cũng có đôi chút nhớ nhung sự thô bạo lại dịu dàng của kim chủ đây? Chuyện này đến chính bản thân cậu cũng chưa tìm ra được câu trả lời.
Hai tuần sau đó, Thời Đại Suy Tàn chính thức khởi quay, nam chính trong bộ phim là Dương Hà, nữ chính cũng là một diễn viên tuyến 18 của công ty tên Bối An Lạc.
Đây là phim điện ảnh của truyền thông Tây Hải, đạo diễn là người của công ty, ngay cả toàn bộ diễn viên cũng đều là người nhà hết.
Thời Đại Suy Tần rất được truyền thông Tây Hải chú trọng đầu tư, mục đích để làm bước nhảy cho cặp nam nữ chính trong phim ra mắt khán giả.
Dương Hà là người được công ty o bế trong đợt này, ở trong phim trường cũng ra oai với mọi người hơn một chút.
Lúc Dương Hà đang ngồi trang điểm, nhìn thấy Trương Mạn Đường đi qua thì lớn giọng gọi:
"Tiểu Đường, cậu giúp tôi lấy một ly cà phê được không?"
Trương Mạn Đường trong Thời Đại Suy Tàn chỉ diễn duy nhất một phân cảnh vào ngày hôm nay là có thể lãnh cơm hộp trở về, dù sao cũng không có gì làm, nghe thấy Dương Hà nhờ mình giúp đỡ thì gật đầu, xoay người đi mang cà phê đến cho Dương Hà:
"Của cậu đây"
Dương Hà đưa tay tiếp nhận ly cà phê kia, một tiếng cảm ơn cũng không nói đã bĩu môi tỏ vẻ không vừa lòng:
"Cà phê này cậu lấy ở đâu vậy? Nguội quá, đổi cho tôi một ly nóng hơn đi"
Cà phê này được đoàn làm phim pha sẵn để ở trên bàn, ai muốn uống có thể tự lấy, chuyện không còn nóng trong tiết trời mùa đông như thế này cũng không có gì là lạ cả.
Trương Mạn Đường im lặng một chút, cũng không tỏ thái độ gì cả, đưa tay cầm lại ly cà phê từ chỗ của Dương Hà rồi nói:
"Vậy để tôi đổi giúp cậu"
Trương Mạn Đường không muốn đắc tội với bất cứ ai, trong giới giải trí khắc nghiệt này, một diễn viên thuộc tuyến 18 như cậu chẳng khác gì một con kiến có thể tùy ý bị người khác đè bẹp, chính vì thế Trương Mạn Đường cảm thấy việc gì không quá đáng quá thì cậu đều có thể dĩ hòa vi quý, chịu thiệt một chút cũng sẽ không sao cả.
Trương Mạn Đường pha một ly cà phê mới cho Dương Hà, độ ấm nóng vừa đủ, cảm thấy đã ổn thỏa thì xoay người đi vào trong.
Lúc vào bên trong, Dương Hà đã bắt đầu quay rồi, cậu thở dài, đặt ly cà phê xuống bàn, im lặng đứng ở một bên chăm chú quan sát diễn xuất của Dương Hà.
Đây là thói quen của Trương Mạn Đường, cậu luôn cảm thấy được nhìn người khác diễn chính là một cơ hội rất tốt, có thể học hỏi những điểm hay, cũng có thể loại bỏ được những thứ chưa tốt.
Suốt 5 năm nay, Trương Mạn Đường đều như vậy, trầm lặng, học hỏi kinh nghiệm, chỉ đợi một bộ phim để xuất hiện trước mắt mọi người mà thôi.
Không phải là Trương Mạn Đường không biết tự mình đi tìm kịch bản tốt, mà là mọi kịch bản trước khi nhận, cậu đều phải thông qua công ty, công ty không đồng ý, cậu tuyệt đối không thể nhận diễn.
Cũng chính vì điểm này, những năm vừa qua có một số kịch bản của đạo diễn mới gửi tới cho cậu, cậu đã đọc qua, cảm thấy rất có triển vọng, có thể nổi tiếng nếu diễn tốt, đưa lên cho công ty xem nhưng công ty lại gạt bỏ với lý do đạo diễn nọ không có tên tuổi, nhận đóng sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của công ty.
Trương Mạn Đường mặc trên mình bộ quân phục dân quốc, đầu đội mũ, trên vai còn đeo theo một khẩu súng trường giả.
Bộ trang phục không quá nổi bật, nhưng may mắn lại chọn được một bộ rất vừa vặn với cậu.
Đối với những vai quần chúng ít suất diễn như thế này, quần áo sẽ không được chú trọng quá mức, rộng một chút thì lấy kẹp kẹp lại, nếu như chật thì phải cố gắng chui vào cho bằng được, đến khi lên hình chỉ nhìn lướt qua, khán giả sẽ không để ý chi tiết của những nhân vật quần chúng này.
"Trương Mạn Đường, vào cảnh" Tiếng hô của đạo diện cất lên.
Trương Mạn Đường lấy lại tinh thần, nhanh chóng đi về phía bên ngoài cửa đại sứ quán đứng nghiêm trang.
Dáng đứng quân nhân cậu đã từng học qua, hiện tại vào cảnh diễn cũng nghiêm túc mà thực hành, vừa nhìn thấy nam chính dẫn theo một đoàn người hầu phía sau cầm quà đến, cậu theo những gì trong kịch bản, cúi người mỉm cười lấy lòng nói:
"Phó thiếu gia, cậu đến tìm lãnh sự trưởng sao?"
"Cắt" Lý Từ Đạo lớn tiếng hô.
Trương Mạn Đường giật mình, còn tưởng bản thân diễn sai cái gì rồi hóa ra là do Dương Hà.
"Dương Hà, cậu đứng ở chỗ nào vậy? Che hết máy quay rồi"
Dương Hà cười cười đáp:
"Thật xin lỗi, tôi sẽ chú ý hơn"
Lý Từ Đào gật đầu:
"Phó Hàng đến đại sứ quán tặng quà lần 2.
Action!"
Trương Mạn Đường lại đứng nghiêm trang, thấy nam chính tiến vào thì thay đổi gương mặt, tươi cười lấy lòng:
"Phó thiếu gia..."
"Cắt"
Trương Mạn Đường lại giật mình, Lý Từ Đạo ngồi sau máy quay nhíu mày:
"Dương Hà, tay của cậu đưa lên vuốt tóc làm cái gì vậy? Có muốn diễn nữa hay không?"
Dương Hà là đang muốn làm khó Trương Mạn Đường một chút, để cho cậu ta ở trước mặt cậu trở thành một kẻ khép nép lấy lòng, lần đó tại bữa tiệc cậu đã tiếp cận Trương Dạng trước, đến cuối cùng lại bị cậu ta dẫn người đi, hại cậu phải đi tìm Đỗ tổng vừa xấu vừa keo kiệt kia.
"Xin lỗi Lý đạo, lại một lần nữa đi, tôi lần này sẽ chú ý"
Lý Từ Đạo hừ lạnh một tiếng:
"Phó Hàng đến đại sứ quán tặng quà lần 3.
Action!"
Trương Mạn Đường chỉ có hai lời thoại trong bộ phim này, nhưng là vai diễn đầu tiên mà cậu có lời thoại cho nên cậu rất tập trung muốn hoàn thành tốt vai diễn đó.
Vừa nhìn thấy Dương Hà đi tới, Trương Mạn Đường lập tức nhập vai là một kẻ lấy lòng hèn mọn:
"Phó thiếu gia, cậu đến tìm lãnh sự trưởng sao?"
Dương Hà từ trong túi áo lấy ra một bao thuốc lá ném về phía Trương Mạn Đường kiêu ngạo cười:
"Đúng vậy"
Trương Mạn Đường nhanh nhẹn bắt lấy bao thuốc kia, rốt rít nói:
"Đa tạ Phó thiếu gia tặng thuốc"
Lý Từ Đạo gật đầu, có vẻ rất hài lòng:
"Cắt, chuyển cảnh Phó Hàng đánh binh sĩ gác cống đi"
"Phó Hàng đánh binh sĩ gác cổng lần 1.
Action"
Trương Mạn Đường nhanh chóng chỉnh sửa lại trang phục, vừa nhìn thấy Dương Hà từ bên trong đi ra thì cười cười đi tới lấy lòng.
Trương Mạn Đường sớm đã chuẩn bị tốt tư thế để ngã xuống, chỉ đợi Dương Hà nhấc tay nữa là xong.
Bình thường những phân cảnh đánh nhau như thế này sẽ không phải là đánh thật, do góc máy cùng độ linh hoạt của diễn viên là được.
Nhưng mà Dương Hà lại đột nhiên rất dùng sức, đưa tay đấm vào bụng của cậu, khiến cho cậu hơi giật mình, lúc ngã xuống cũng không đúng vị trí đã được đánh dấu sẵn, khiến cho cảnh quay bị hỏng.
Lý Từ Đạo ở sau máy quay đương nhiên thấy được, nhưng vì Dương Hà là nam chính cho nên ông trước mắt cũng sẽ nhẹ tay với cậu ta hơn cậu:
"Trương Mạn Đường ngã sai vị trí, diễn lại"
Trương Mạn Đường cả ngày hôm nay chưa ăn gì cả, chỉ uống duy nhất một cốc cà phê.
Thật ra là rất đói, nhưng hiện tại tiền của cậu không còn nhiều cho nên muốn tiết kiệm một chút, định là đóng xong vai diễn này thì sẽ đi ăn cơm chiều luôn.
Lúc bị Dương Hà đánh, cậu đã biết người này cố tình muốn gây khó dễ cho cậu, có lẽ vẫn còn ghi nhớ cậu chuyện của Trương Dạng, nhưng mà sau đó cậu cũng không được gì cả, chẳng lẽ cậu ta là người thù dai đến thế hay sao.
"Phó Hàng đánh binh sĩ gác cổng lần 2.
Action"
Trương Mạn Đường biết nếu như không nhanh chóng kết thúc cảnh quay này thì cậu sẽ là người thê thảm nhất, cho nên lúc Dương Hà từ phía bên trong đi ra, cậu đã lén lút hít một hơi thật sâu để chuẩn bị nhịn đau, gương mặt cười cười lấy lòng giống như trong kịch bản.
Dương Hà lần này ra tay cũng mạnh hơn vừa rồi, Trương Mạn Đường cố gắng nhịn đau, hướng chuẩn vị trí đã quy định trước đó, lăn một vòng từ trên bậc thềm xuống, ngay cả đầu cũng đập xuống đất là thật, choáng váng mơ hồ nhìn bầu trời ngả về chiều trong tiết trời đông lạnh giá này...
May mắn cảnh đó đã được thông qua, Lý Từ Đạo cũng nhận ra được Dương Hà quá quắt, ông nhíu mày hỏi cậu:
"Có sao không?"
Trương Mạn Đường chật vật đứng dậy, quần áo trên người cũng bị bẩn đôi chút, cậu không muốn làm lớn chuyện bởi vì cậu biết nếu như làm lớn chuyện cũng chỉ có mình cậu chịu thiệt thòi mà thôi, cho nên đành mỉm cười lắc đầu:
"Cảm ơn Lý đạo, tôi không sao"
Trương Mạn Đường đi ra ngoài lấy tiền lương, nhìn số tiền ít ỏi trong tay, cậu khẽ thở dài một tiếng, kế tiếp đi vào phòng thay đồ, thay quần áo của mình.
Tin tức thời tiết đưa tin, chiều tối nay sẽ có một cơn mưa lạnh, nhìn sắc trời âm u ngả về chiều, phía xa xa đang có mây đen kéo tới rất nhanh, một làn gió mạnh thổi tới cát bụi mù mịt, khiến cho mắt cậu không thể mở rõ.
Trương Mạn Đường hơi hơi xoay lưng lại với hướng gió, mái tóc tùy ý bị thổi đến hỗn loạn, gió lạnh thay nhau chui vào trong cổ áo khiến cho cậu rùng mình, cậu vội vã kéo cao khóa áo gió trên người rời khỏi phim trường, muốn đón taxi chuẩn bị về nhà trước khi trời mưa, nếu không giá taxi sẽ đặt gấp đôi.
"Xin hỏi, là cậu Trương có phải không?"
Một người đàn ông cỡ trong tầm tuổi cậu, mặc trên mình một bộ vest vô cùng lịch sự, gương mặt mang theo ý cười thân thiện hỏi Trương Mạn Đường.
Trương Mạn Đường ngẩng đầu nhìn người trước mặt, rất nhanh xác định bản thân không quen người này:
"Xin hỏi, anh là?"
Người nọ bình tĩnh trả lời:
"Trương tổng đang ở phía trước đợi cậu"
Trương Mạn Đường giật mình khi nghe thấy hay từ Trương tổng, ngẩng đầu theo hướng chỉ tay của người đối diện, phát hiện bên đường đỗ một chiếc xe hơi màu đen sang trọng, là dòng Limousine rất dài, rất lạ mắt, hiếm thấy ở trên đường, không cần phải nghĩ nhiều cũng biết chủ nhân của chiếc Limousine này là người rất có tiền..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...