Thời điểm Trương Dạng tới bệnh viện, Trương Tu đã ở trong phòng bệnh làm phẫu thuật được 20 phút rồi.
Hắn nhìn dọc hành lang của phòng cấp cứu, không hề có bóng người nào cả, lúc bước lại gần mới phát hiện ra trước cửa phòng cấp cứu đang có một người đứng ngay sát bên cạnh, dáng vẻ thấp thỏm bất an cố gắng qua lớp kính ở bên ngoài để nhìn vào trong.
"Tiểu Đường Tử" Trương Dạng trầm giọng gọi
Trương Mạn Đường vừa nghe thấy thế thì giật mình, vội quay lại phía sau nhìn.
Trương Dạng hơi bất ngờ một chút, không nghĩ mình chỉ vừa mới rời khỏi đây hơn một tiếng đồng hồ thôi mà dáng vẻ của Trương Mạn Đường đã tiều tụy đi trông thấy.
Gương mặt thon gầy có phần hốc hác đáng thương vì hai hốc mắt đã ửng hồng, hơn nữa mái tóc kia còn hơi hỗn loạn.
Nhìn cún con ở trước mặt đáng thương như vậy nhưng lại lúng túng đến độ đứng im ở một chỗ, không dám tiến gần về phía hắn, cảm giác giống như đã làm sai chuyện gì đó rồi.
Trương Dạng nhìn Trương Mạn Đường im lặng một hồi, hắn không tiến đến, cũng không có hành động gì cả khiến cho cậu bắt đầu cảm thấy lo lắng hoảng sợ, bởi vì đôi mắt kia quá mức thần bí, không biết là tâm trạng của hắn lúc này đang như thế nào nữa.
"Lại đây"
Không biết qua bao lâu, Trương Dạng mới lên tiếng gọi cậu, hắn im lặng cậu đã cảm thấy lo lắng, lúc này hắn vừa lên tiếng thì tâm trạng của cậu càng hốt hoảng hơn, cảm giác giống như trên đường bước đến pháp trường vậy.
Trương Mạn Đường bước vài bước đứng ở trước mặt của Trương Dạng, cậu không dám lên tiếng, vừa rồi cậu đã suy nghĩ rất nhiều về nguyên nhân mà Trương Tu thành ra như vậy.
Trương Dạng vốn rất khắt khe trong việc đồ ăn của Trương Tu, hắn không cho phép Trương Tu ăn những loại đồ ăn nhanh chứa nhiều dầu mỡ, càng không cho nhóc con kia ăn những thứ thực phẩm không đảm bảo vệ sinh bán bên vệ đường, những thứ mà Trương Tu không thể ăn hắn đều nắm rất rõ ràng, cậu sớm phải nhận ra được rằng hệ tiêu hóa của Trương Tu không được tốt, những thứ mà Trương Dạng làm đều có nguyên nhân của hắn cả, cậu không nên lén lút ở sau lưng hắn làm trái ý hắn.
Trương Dạng vừa vươn tay về phía trước, Trương Mạn Đường đã lập tức co người, cúi đầu lo lắng.
Cậu thế nhưng còn nghĩ rằng Trương Dạng sẽ ra tay với cậu, mặc dù từ trước đến nay hắn chưa từng đánh cậu ngoài trừ khi ở trên giường.
Khi Trương Mạn Đường mở mắt, mới phát hiện ra mình được Trương Dạng ôm vào trong lòng.
Người nằm ở trong phòng cấp cứu kia là con trai của hắn, nhưng xem ra hắn vẫn có thể giữ được dáng vẻ bình tĩnh nhất, chứ không giống như cậu hiện tại vô cùng thấp thỏm, không thể suy nghĩ được gì cả:
"Tiểu Đường Tử, bác sĩ nói Tiểu Tu thế nào?"
Trương Mạn Đường sợ hãi, cậu có nên nói ra suy nghĩ trong đầu của mình lúc này hay không, có nên thành thật nói cho hắn biết trước khi đến công ty thì cậu đã cho Trương Tu ăn bánh chiên bên vỉa hè, nói cho hắn biết bởi vì vậy cho nên nhóc con mới thành ra như bây giờ.
Trương Dạng vuốt nhẹ sống lưng của Trương Mạn Đường một cách nhẹ nhàng, giọng nói của hắn cũng vẫn giữ được sự bình tĩnh, giống như ra lệnh lại giống như an ủi vỗ về:
"Nói cho tôi biết những gì bác sĩ đã nói với em"
Trương Mạn Đường hơi run rẩy:
"Bác sĩ nói Tiểu Tu bị viêm ruột thừa, phải phẫu thuật...!nhưng mà vừa rồi y tá hỏi em rất nhiều thứ, em không còn tâm trạng nào để nghe nữa...!Xin lỗi Trương Dạng, em..."
Trương Mạn Đường còn chưa nói xong thì Trương Dạng đã lên tiếng cắt ngang lời nói của cậu:
"Tôi hiểu rồi, em vì quá lo lắng cho nên không nhớ rõ đúng không? Lát nữa tôi sẽ hỏi lại bác sĩ.
Tiểu Tu đã ở trong đó bao lâu rồi?"
Trương Mạn Đường vốn định thú nhận với Trương Dạng, nhưng mà hắn đột nhiên lại hiểu nhầm ý của cậu.
Cậu trốn tránh vùi đầu vào trong lồng ngực hắn, may mắn hiện tại cậu không đối diện với ánh mắt hắn, nếu không thì hắn nhất định sẽ phát hiện ra sự giấu diếm vụng về này của cậu...!từ trước đến nay cậu không thể giữ được bí mật nào ở trước mắt của người đàn ông này cả.
"Đã hơn 30 phút rồi"
Đúng lúc này cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ chậm rãi bước ra ngoài.
Gương mặt của bác sĩ được che giấu ở sau lớp khẩu trang, ánh mắt bình thản biểu hiện cho việc ca phẫu thuật này cũng không phải quá mức khó khăn:
"Ca phẫu thuật đã thành công, bệnh nhân không có gì nguy hiểm, sau này cần chú ý một số điều là được.
Người nhà bệnh nhân đi theo tôi vào phòng trao đổi một chút"
Trương Mạn Đường nghe thấy ca phẫu thuật thành công mới thở phào một hơi, nhưng khi nghe thấy bác sĩ nói muốn gặp Trương Dạng thì cậu lại bắt đầu lo lắng, giống như là một học sinh bị điểm kém phải mời phụ huynh lên gặp mặt, mọi bí mật muốn giấu rất nhanh rồi sẽ bại lộ ra.
Trương Mạn Đường bất an, cùng Trương Tu đi tới phòng bệnh.
Trương Dạng không thích người khác lừa gạt hắn, cũng không thích người khác có bí mật với hắn, một người luôn có ham muốn chiếm hữu muốn làm chủ như hắn nhất định sẽ rất tức giận sau khi biết được chuyện cậu đã giấu hắn.
Trương Mạn Đường ngồi thất thần ở bên giường của Trương Tu, hốc mắt bắt đầu cảm thấy cay xè, cậu đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của nhóc con, phát hiện ra nhóc con hình như đã gầy đi một chút, gương mặt vốn dĩ nhỏ nhắn lúc này càng muốn nhỏ hơn.
Cậu áy náy nắm lấy tay của Trương Tu, đặt ở trên trán của mình khẽ nói:
"Xin lỗi Tiểu Tu, lẽ ra chú nên nghe lời ba ba của cháu, nếu không mọi chuyện sẽ không đến mức như vậy"
Bác sĩ không trao đổi quá nhiều với Trương Dạng, chỉ đơn giản nói ra tình trạng của nhóc con, những lưu ý sau này.
Trương Dạng sớm cũng đã biết thể trạng của Trương Tu, nhóc con này có hệ tiêu hóa không được tốt, cho nên hắn mới nghiêm khắc trong việc ăn uống của Trương Tu như vậy.
Dĩ nhiên thì nhóc con này cũng không thể vì ăn vài miếng bánh bên vệ đường mà Trương Mạn Đường cho ăn mới xảy ra tình trạng thế này được, có lẽ lúc ở lớp học, Trương Tu đã thường xuyên ăn đồ gì đó mà bạn học cho.
Trương Dạng vừa bước ra khỏi phòng bệnh thì bắt gặp một bóng dáng cao gầy đang đứng ở cuối hành lang, đối phương cũng vừa mới ngẩng đầu lên liền nhìn thấy hắn.
Trong khoảng thời gian đó, hai ánh mắt đã gặp nhau chung một điểm, sự im lặng bao trùm cả một hành lang dài tĩnh lặng.
Cậu thanh niên dáng người cao gầy, mặc trên mình một bộ đồng phục bệnh nhân của bệnh viện lại càng thêm đơn bạc, gầy yếu.
Thật ra gương mặt của người này rất điển trai, là kiểu ôn nhu mềm mại, chẳng qua là bị bệnh cho nên mới có phần tái nhợt thiếu huyết sắc.
Trương Dạng không dừng lại quá lâu để nhìn người kia, ánh mắt của hắn luôn cao ngạo không muốn để ý bất cứ người nào khác.
Hắn chậm rãi bước về phía trước, cậu thanh niên mặc áo bệnh nhân kia cũng nhanh chóng tiến về phía hắn, giống như là đã quen biết từ rất lâu, nâng giọng gọi hắn một tiếng:
"Trương Dạng"
Trương Dạng không hề có ý định trốn tránh, cho nên khi đối phương gọi hắn lại thì hắn cũng dừng bước, ánh mắt mang theo tia trào phúng mà nhìn xuống dưới:
"Còn tưởng sẽ không gặp lại cậu"
Người nọ là Nhậm Tử Sâm, thời điểm 7 năm về trước mối quan hệ giữa cậu và Trương Dạng là một đoạn tình cảm đẹp đẽ, người đàn ông này đã từng yêu thương cậu rất nhiều, mọi đòi hỏi của cậu hắn đều cưng chiều đáp ứng.
Trương Dạng vốn là người thừa kế duy nhất của Trương thị sau này, hắn có vẻ bề ngoài điển trai, gia tài kếch xù, còn cậu ngoài gương mặt ưa nhìn thì chẳng có gì xứng với một Trương thiếu gia năm ấy cả, thế mà thật bất ngờ Trương đại thiếu gia năm ấy lại có thể khiến cho cậu tùy ý sai bảo.
Nếu năm ấy Nhậm Tử Sâm không làm ra một chuyện ngu ngốc, cắt đứt đoạn tình cảm tốt đẹp kia, đâm một nhát dao sau lưng của Trương Dạng thì bây giờ tình cảm của họ vẫn sẽ phát triển thật tốt đẹp.
7 năm xa cách, gặp lại Trương Dạng, người đàn ông này đã không còn là nam sinh ôn nhu ngày xưa nữa, thay vào đó là vẻ nam tinh lạnh lùng cao ngạo, vừa xa cách lại vừa cuốn hút một vạn lần.
"Trương Dạng...!xin lỗi, năm đó..."
Trương Dạng cúi đầu nhìn Nhậm Tử Sâm, trong ánh mắt của hắn lộ rõ tia chán ghét cùng châm chọc, một đoạn quá khứ năm ấy lại giống như sóng biển trào dâng, ngẫm lại mà cảm thấy thật nực cười
Nhậm Tử Sâm nhìn thấy nụ cười trào phúng trên môi Trương Dạng, ánh mắt kia của hắn cũng giống như là đang xem kịch vui, mà Nhậm Tử Sâm lại không thể nào giải thích được mọi chuyện năm đó, vì kết quả này là do cậu ngu ngốc lựa chọn mà thành.
Bàn tay nhỏ gầy của Nhậm Tử Sâm nắm lấy tay của Trương Dạng, giọng nói run rẩy:
"Trương Dạng, những năm qua em rất hối hận..."
Trương Dạng nhìn xuống nơi tay mình đang bị Nhậm Tử Sâm nắm lấy, hắn không có hành động gì tiếp theo, chỉ nhìn chằm chằm vào nơi đó một hồi lâu mới mở miệng đáp:
"Tôi cũng rất hối hận"
Nhậm Tử Sâm hoang mang, ánh mắt này quá mức khó đoán, thật khác với Trương Dạng của 7 năm về trước, chỉ cần cậu tỏ thái độ một chút là người kia sẽ ân cần dỗ dành:
"Trương Dạng...!em..."
Nhậm Tử Sâm ấp úng thật lâu cũng không nói ra được lời nào, Trương Dạng thu bàn tay kia lại, nắm lấy cằm của Nhậm Tử Sâm, hắn cúi đầu xuống, ở khoảng cách tiếp xúc gần như thế này, hương thơm nam tính phát ra từ trên người hắn luôn phảng phất ở đầu mũi cậu, khiến cho cậu vô cùng mong chờ mà nhắm mắt lại, muốn đón nhận một nụ hôn sau 7 năm xa cách.
Nhưng mà rất nhanh sau đó có một tiếng cười trào phúng phát ra, mà cằm của cậu cũng giống như bị đối phương không chút lưu tình mà bóp thật mạnh:
"Cậu mong đợi cái gì thế? Tôi chỉ muốn nhìn kỹ một chút mà thôi"
Nhậm Tử Sâm bị đau đến nhíu mày:
"Trương Dạng, anh làm em đau"
Trương Dạng hừ một tiếng:
"Đau hả? Tôi con tưởng mặt cậu dày lên nhiều như thế rồi thì sẽ không có cảm giác đau nữa"
Nhậm Tử Sâm nghe thấy những lời này thì cực kỳ khó chịu, nếu như là Trương Dạng trước đây, chỉ cần nghe thấy cậu kêu một tiếng là đau thì hắn sẽ sốt sắng lo lắng cho cậu, nhưng bây giờ người này giống như đã biến thành một kẻ máu lạnh vô tình, không còn là Trương Dạng năm ấy từng điên cuồng theo đuổi cậu nữa.
"Trương Dạng, em sai rồi...!xin lỗi anh"
Nhậm Tử Sâm bị Trương Dạng bóp cằm đến đau đớn, hai mắt ửng đỏ ngập nước vô cùng đáng thương, mà trước sự đáng thương kia của cậu, Trương Dạng lại chẳng hề mảy may thương tiếc nào.
Hẳn chỉ cảm thấy một sự giả tạo, lừa dối, trong đầu nảy sinh một sự so sánh, mà đến khi hắn nghĩ đến đối tượng cần so sánh thì hắn lại cảm nhận được phía xa xa dường như có ánh mắt đang nhìn mình, quay đầu qua bên cạnh thì thấy Trương Mạn Đường đã không biết đứng thất thần ở đó từ khi nào..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...