Trương Dạng lái Rolls Royce đưa Trương Mạn Đường đến trường học đón Trương Tu.
Hắn ở bên trong xe đợi Trương Mạn Đường đi vào đón người, nhìn theo bóng dáng cậu rời đi, trong lòng hắn lại có nhiều suy nghĩ ngổn ngang.
Từ trước đến nay hắn chưa từng để cho bất cứ ai tiếp xúc với Trương Tu, nhưng chẳng hiểu sao Trương Mạn Đường cứ như vậy mà từng bước tiến vào cuộc sống nguyên tắc của hắn, dần dần phá bỏ đi những quy luật mà hắn định ra, mà hắn lại mở một mắt nhắm một mắt để cho cậu tùy ý như vậy, có lẽ hắn đang ngầm chấp nhận một điều gì đó.
Trương Mạn Đường không đi nhanh được, bởi vì phía bên dưới của cậu vẫn còn bị đau.
Mà một người có dáng đi kỳ quái lại đội mũ lưỡi trai, mang kính râm cùng khẩu trang kín mít như vậy rất dễ dàng thu hút được ánh nhìn của người xung quanh.
Trương Mạn Đường cố gắng bước đi thật nhanh, lên đến tầng hai, tìm tới chỗ lớp học của Trương Tu.
Trong lớp học chỉ còn khoảng 10 đứa nhóc, ngày hôm nay cậu đến trường đón nhóc con này hơi muộn cho nên nhóc con đang ngồi ở bàn học cùng hai đứa nhóc khác vô cùng thấp thỏm trông ngóng.
Trương Mạn Đường thấy ở đây không có ai ngoài hai giáo viên ra thì tháo khẩu trang cùng kính mắt xuống định gọi Trương Tu, không ngờ nhóc con tóc vàng kia có ánh mắt rất tinh tường, đôi chân giống như được lắp động cơ chạy nhanh về phía cậu:
"Chú Mạn Đường, con đợi chú mãi, còn tưởng chú đã quên mất rồi"
Trương Mạn Đường ngồi xổm xuống, đưa tay xoa xoa đầu của Trương Tu mỉm cười hối lỗi:
"Xin lỗi Tiểu Tu nha, hôm nay chú có chút việc nên đón con hơi muộn nhưng mà chú có quà chuộc lỗi cho con"
Trương Tu nghe thấy có quà thì mở lớn hai mắt, vội đưa ra hai bàn tay bé nhỏ đến trước mặt của Trương Mạn Đường:
"Con muốn có quà"
Trương Mạn Đường buồn cười, nắm lấy tay của Trương Tu hạ xuống:
"Chú để ở ngoài xe.
Được rồi, Diêu Diêu và Lạc Lạc là bạn nhỏ nào? Con mau vào gọi hai nhóc con đó trở về thôi"
Trương Tu nghe thấy vậy thì gật đầu, xoay người chạy vào trong lớp học.
Cô giáo đi ra ngoài đưa cho Trương Mạn Đường một mảnh giấy:
"Đây là số điện thoại của phụ huynh Diêu Diêu và Lạc Lạc, nếu như có vấn đề gì thì phiền cậu liên hệ với họ"
Trương Mạn Đường cầm lấy tờ giấy kia nhìn thử, bên trong viết rất cẩn thận từ tên người giám hộ, địa chỉ nhà ở cho đến số điện thoại, ngay cả những lưu ý về món ăn cũng được viết ra.
Kể cũng phải, đều đều là mấy nhóc con nhà giàu được cưng chiều bao bọc, cẩn thận như vậy cũng có thể hiểu được:
"Cảm ơn, nếu có vấn đề gì thì tôi sẽ liên hệ với bọn họ"
Cô giáo mỉm cười gật đầu.
Rất nhanh sau đó Trương Tu đeo ba lô nhỏ ở trên vai, đi ra cùng hai đứa bé trai đáng yêu khác.
Trương Tu chỉ vào một đứa bụ bẫm, cắt mái ngố, mặc trên mình chiếc áo khoác phao màu lam, giới thiệu với cậu:
"Chú Mạn Được đây là là Lạc Lạc"
Sau đó Trương Tu lại chỉ vào đứa bé còn lại, đứa nhóc này rất cao, cao hơn đồng bọn một cái đầu, mặc trên người một chiếc áo dạ dáng dài cùng áo len cổ lọ màu trắng, phong cách này cũng thật trưởng thành rồi, nhưng nhìn sao vẫn cảm thấy nhóc con rất có tố chất làm ngôi sao nhí:
"Còn đây là Diêu Diêu"
Trương Mạn Đường cười ha ha, hai nhóc con thật đáng yêu, tính cách cũng vui vẻ hoạt bát giống như là Trương Tu vậy, hơn nữa còn rất lễ phép, lúc này còn khoanh tay trước ngực cúi đầu chào cậu:
"Chào chú Mạn Đường ạ"
Trương Mạn Đường gật đầu:
"Chào Diêu Diêu và Lạc Lạc.
Đi thôi, hôm nay các con muốn ăn gi?"
Trương Mạn Đường một bên nắm tay của Trương Tu, một bên nắm tay của Lạc Lạc, Lạc Lạc lại nắm tay của Diêu Diêu, cuối cùng tạo thành một hàng dài vui vẻ đi trong sân trường.
Trương Dạng ngồi ở trong xe nhìn thấy cảnh này, dưới sắc trời nhá nhem của mùa đông, lại có thế thấy được hình ảnh ấm áp sinh động như vậy, hắn khẽ mỉm cười, lấy máy điện thoại đưa về phía trước chụp lại...!hừm, đáng tiếc là Trương Mạn Đường lại trang bị rất kỹ, gương mặt không hề lộ ra chút nào.
Trương Mạn Đường mở cửa xe phía sau cho ba nhóc con ngồi vào.
Trương Tu vừa nhìn thấy người ngồi trên ghế lái là ba mình thì vui vẻ hét lớn, nhảy lên phía trước ôm lấy cổ của Trương Dạng:
"Ba ba"
Trương Mạn Đường ngồi vào trong xe thấy cảnh này thì nói:
"Món quà này có đủ chuộc lỗi cho Tiểu Tu hay chưa?"
Trương Tu gật đầu:
"Được ạ"
Trương Dạng vỗ vỗ vào bàn tay nhỏ bé của Trương Tu, nhẹ giọng đáp:
"Được rồi, con và các bạn ngồi cẩn thận"
Trương Tu vẫn còn nhảy nhót ở trong xe, quay người lại phía sau muốn giới thiệu bạn của mình cho Trương Dạng:
"Ba ba, đây là Diêu Diêu, đây là Lạc Lạc"
Hai đứa nhóc đang ngồi ngoan ngoãn trên ghế cũng khoanh tay cúi đầu:
"Chào ba ba của Tu Tu ạ"
Trương Mạn Đường hơi ngại ngùng một chút, không biết Trương Dạng có tức giận hay không đây, ba đứa nhóc này rất ồn ào, cậu sợ hắn sẽ lại không vui.
Nhưng mà rất may, Trương Dạng cũng phối hợp mỉm cười chào hỏi hai nhóc con kia:
"Chào hai đứa"
Dọc đường đi, ghế ngồi phía sau trò chuyện rất rôm rả, đúng thật là có một chút đau đầu bởi vì ba cái miệng kia giống như đã lắp động cơ vậy, nói mãi không ngừng nghỉ.
Trương Mạn Đường lén lút quan sát Trương Dạng, không thấy hắn có biểu hiện khó chịu gì mới thở phào nhẹ nhõm.
Đến khi lái xe về đến nhà, ba đứa nhóc đã tự động nhảy xuống xe chạy vào trong.
Lúc này Trương Mạn Đường mới lên tiếng:
"Ừm...!nhóc con hơi ồn ào, lát nữa em sẽ nói chúng chơi ở trong phòng của Tiểu Tu được không?"
Trương Dạng quay người qua nhìn Trương Mạn Đường, hắn nắm lấy bàn tay cậu, kéo cậu ngồi lên đùi của hắn, cúi đầu hôn lên trán cậu:
"Tiểu Đường Tử, hình như là từ lúc em đến đây, Tiểu Tu đã cười rất nhiều"
Trương Mạn Đường hả một tiếng, Trương Dạng lại nắm lấy bàn tay của cậu đưa lên môi hắn khẽ hôn xuống:
"Là do em rất biết cách lấy lòng tôi hay là do em thật sự quan tâm đến Tiểu Tu?"
Đột nhiên đón nhận được một hồi dịu dàng từ Trương Dạng, khiến cho Trương Mạn Đường rơi vào một mảng bay bổng nâng nâng, nhất thời không thể phản ứng trở lại.
Mãi sau khi nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm như bầu trời đêm kia của hắn thì cậu mới đáp rằng:
"Em thật sự quan tâm đến Tiểu Tu"
Trương Dạng mỉm cười, nâng cằm của Trương Mạn Đường lên, cúi đầu hôn xuống đôi môi ngọt ngào kia của cậu.
Nụ hôn dịu dàng chậm rãi, đầu lưỡi cũng thả chậm tiết tấu để cậu có thể đuổi kịp.
Trương Dạng vừa hôn môi Trương Mạn Đường, vừa vuốt ve gò má cậu, tay còn lại cũng nắm lấy tay cậu, năm đầu ngón tay đan xen vào nhau:
"Tiểu Đường Tử, tôi sẽ xem xét em"
Tôi sẽ xem xét em? Ý của Trương Dạng là gì chứ, là vẫn chưa tin tưởng cậu hay sao? Hắn đang nghĩ rằng chuyện cậu quan tâm đến Trương Tu là giả? Trương Mạn Đường hơi hoảng hốt, muốn lên tiếng giải thích cho chính bản thân mình nhưng mà Trương Dạng lại ôm lấy cậu, hôn xuống mái tóc cậu:
"Tôi sẽ xem xét có để em bước vào cuộc sống tự do của tôi hay không...!từ trước đến nay, tôi không thích bị bó buộc bởi bất cứ điều gì, em hiểu không?"
Trương Mạn Đường ngây ngốc, Trương Dạng là đang có ý muốn để cậu bước vào cuộc sống của hắn hay sao.
Cho dù chỉ là ý muốn thôi cũng có thể khiến cho cậu vui sướng đến phát điên rồi:
"Em sẽ đợi"
Trương Dạng cúi đầu nhìn sâu vào bên trong đôi mắt lớn ngập tràn sự kiên quyết kia, trong đôi con ngươi xinh đẹp đó phảng phất như là chỉ chứa đựng duy nhất hình ảnh của hắn vậy.
Trương Dạng khẽ thở dài một hơi, cún con đúng thật sự là rất u mê hắn, là kiểu u mê không lối thoát rồi.
Trương Dạng vỗ vỗ vào vai của Trương Mạn Đường khẽ nói:
"Được rồi, em vào trong đi.
Hôm nay tôi có tiệc rượu, vốn dĩ muốn để em đi cùng nhưng mà hôm nay em lại có hẹn với con trai tôi rồi"
Trương Mạn Đường nghe thấy vậy cũng hơi hối tiếc, nhưng mà cậu cũng đâu thể bỏ mặc Trương Tu ở nhà một mình được chứ.
Trương Mạn Đường chợt nhớ đến chuyện lần đầu tiên Trương Dạng đưa cậu về nhà, hắn cũng đi dự tiệc rượu, còn tình cờ gặp Hạ Tử Mạch ở đó.
Có lẽ những tiệc rượu kiểu này cũng giống như tiệc rượu trước kia cậu từng tham gia, là kiểu thời điểm thích hợp để cho những nghệ sĩ mới đi tìm kim chủ.
Trương Dạng vừa lướt nhìn qua đã có thể đoán được suy nghĩ trong đầu của Trương Mạn Đường, hắn mỉm cười khẽ đáp:
"Tôi không đến tìm tình nhân mới, tôi đến để bàn chuyện công việc.
Xong việc thì tôi sẽ về nhà với em"
Trương Mạn Đường chỉ cần một câu nói này của Trương Dạng mà thôi, cậu sẽ tin tưởng hắn vô điều kiện.
Hơn nữa lúc này trong lòng cậu cũng vì câu nói đó của Trương Dạng mà cảm thấy vô cùng ngọt ngào, cảm giác người đàn ông này đối với cậu thật ân cần dịu dàng:
"Em sẽ ở nhà chăm sóc Tiểu Tu.
Trương Dạng...!nếu có thể thì anh đừng uống nhiều"
Trương Dạng cúi đầu, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi của Trương Mạn Đường:
"Tôi biết rồi, Tiểu Đường Tử"..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...