Đối diện với dục vọng khó kiềm chế cùng mặt mũi thì Trương Mạn Đường chỉ có thể lựa chọn một, mà cậu biết đứng trước Trương Dạng thì mặt mũi của cậu đều bị hắn dễ dàng lấy xuống, cho nên cậu cắn cắn môi nói ra một câu như thế.
Trương Dạng cúi đầu xuống nhìn Trương Mạn Đường, ánh mắt hắn vô cùng kiêu ngạo, giọng nói quyết đoán:
"Em không thể, nơi đó chỉ có tôi mới có quyền chạm vào, đã hiểu chưa?"
Trương Mạn Đường bị sự khó chịu lấn át mọi thứ, nhưng một cậu ra lệnh của Trương Dạng lại khiến cho cậu không có gan phán kháng, chỉ có thể tủi thân đến hai mắt đỏ hoe, cúi đầu ngậm lấy nơi đó của hắn mà điên cuồng lấy lòng:
"Tiểu Đường Tử, nếu em làm tốt thì tôi sẽ có phần thưởng cho em"
Trương Mạn Đường giống như một đứa trẻ, vì một câu nói sẽ có phần thưởng của Trương Dạng mà động tác cũng nhanh nhẹn hơn rất nhiều.
Cậu rất khó chịu, phía dưới thật trướng, nếu như còn không được an ủi nữa chắc sẽ phát điên.
Trương Mạn Đường có cảm giác Trương Dạng sắp bắn ra, cho nên tốc độ của cậu cũng càng ngày càng nhanh hơn.
Nhưng mà bây giờ trong đầu cậu lại đột nhiên có suy nghĩ rằng nên ngậm lấy hay là thả ra đây, bởi vì Trương Dạng đã xấu xa không cho cậu chạm vào nơi đó của mình, vì thế cậu hơi có ý muốn phản nghịch trong lúc này.
Tại thời điểm Trương Dạng định phóng túng bản thân thì Trương Mạn Đường cũng có quyết định của chính mình, cậu nhanh chóng buông hắn ra, không nghĩ tới người kia lại mạnh mẽ phóng ra ở trên gương mặt cậu, khiến cho cậu thất thần đến ngây người.
Một giọng nói nam tính trầm khàn, lạnh lùng ở phía trên ra lệnh:
"Há miệng"
Trương Mạn Đường luống cuống, quỳ ngồi ở trước đũng quần hắn, cảm giác trên gương mặt có một luồng tinh dịch ấm nóng bắn thẳng lên, mà lúc này còn bị ép buộc há miệng giống như kiểu hăng hái nhận lấy, thật sự xấu hổ không thôi.
Trương Dạng cười tà, đưa tay cầm lấy điện thoại Lamborghini của mình muốn chụp lại.
Trương Mạn Đường theo phản xa xoay đầu trốn tránh nhưng lại bị hắn cứng rắn đe dọa:
"Không được phép trốn, mau há miệng thật lớn"
Trương Mạn Đường tủi thân, hai mắt phiếm hồng đỏ hoe, trên gương mặt còn có tinh dịch, cái miệng nhỏ nhắn đang mở làm lộ ra chiếc lưỡi hồng hào bên trong.
Tiếng chụp hình tách tách liên tục càng làm cho Trương Mạn Đường muốn khóc to, cậu thật sự biết sai rồi, sau này cậu không dám có suy nghĩ phản nghịch với Trương Dạng nữa.
Trương Dạng nhìn màn hình điện thoại mỉm cười, người trong bức ảnh thật đẹp, quần áo tuy vẫn chỉnh tề nhưng trên gương mặt lại xuất hiện tinh dịch của hắn, còn đang há miệng thật lớn muốn đón lấy, khóe mắt ửng hồng ủy khuất làm cho người ta có cảm giác rằng cậu bị ức hiếp hoặc là nôn nóng muốn đón nhận tinh dịch của hắn thật nhiều.
Trương Dạng đưa điện thoại đến trước mặt của Trương Mạn Đường:
"Tiểu Đường Tử rất ăn ảnh đấy"
Trương Mạn Đường vừa nhìn thấy bản thân mình bên trong thì luống cuống xoay người đi, tại sao bản thân cậu lại có thể như vậy được chứ.
Trương Dạng đưa tay nâng cằm của Trương Mạn Đường lên, xấu xa nói tiếp:
"Tôi không muốn em lau đi thứ đó trên mặt, có được không?"
Trương Mạn Đường có thể trả lời là không hay sao? Cậu không bao giờ có suy nghĩ muốn phản nghịch Trương Dạng nữa, cho nên chỉ còn biết gật đầu ủy khuất đồng ý.
Trương Dạng cười nhẹ, đưa một bàn chân để ở dưới mông của Trương Mạn Đường:
"Ngoan, tôi phải làm việc, cho em mượn tạm chân của tôi"
Trương Mạn Đường thật sự muốn khóc, Trương Dạng rất biết cách làm người khác mất mặt mà.
Nhưng mà bây giờ cậu không được dùng tay, chỉ có một chân này của hắn, cho nên cũng không còn cách nào khác mà ôm lấy chân hắn cọ cọ.
Cậu biết hành động "ôm chân kim chủ" này của mình rất dâm đãng, nhưng mà cậu rất khó chịu, hơn nữa nếu cậu không tình nguyện làm thì Trương Dạng cũng sẽ có cách bắt cậu làm mà thôi.
"Trương Dạng...!em muốn cởi quần"
Trương Dạng hửm một tiếng:
"Em nên nói thế nào đây cún con?"
Trương Mạn Đường bị Trương Dạng dồn vào góc đường cùng rồi, khóe mắt đỏ hoe, nức nở cầu xin:
"Daddy, em có thể cởi quần được không...!hu hu"
Trương Dạng xoa xoa đầu của Trương Mạn Đường, tà ác nói:
"Em không thể đâu, tôi không cho phép"
Trương Mạn Đường thở dốc, ôm chặt lấy chân của Trương Dạng cọ cọ, càng cọ càng muốn phát hỏa, nhưng nếu như không cọ thì sẽ không chịu được, giống như bị kích thích đến phát điên vậy.
Trương Dạng thoải mái làm việc, cún con nhà hắn ngấm thuốc rồi, bó hoa kia gọi là hoa hồng tình dục, là loại đồ chơi cao cấp khó tìm.
Khi bó hoa được đưa ra ngoài thị trường sẽ được nhúng qua một loại hương liệu làm kích thích dục vọng, ngửi hoa càng lâu thì dục vọng sẽ càng cao, điều này chứng tỏ rằng Trương Mạn Đường vừa rồi đã ngửi bó hoa kia rất nhiều cho nên mới như thế.
"Hu hu...!daddy...!daddy...!giúp cún con có được không...!cún con khó chịu lắm"
Trương Dạng giả bộ thở dài, cầm lấy điện thoại ở trong tay rồi nhìn Trương Mạn Đường:
"Cún con, tôi vẫn chưa làm xong công việc của mình"
Trương Mạn Đường cảm thấy cơ thể mình rất kỳ quái, từ trước đến nay cậu chưa từng khó chịu đến mức phát điên như thế này cả.
Cả cơ thể đều ngứa ngáy căng cứng, mà bây giờ chỉ có thể cọ cọ thế này sẽ càng khiến cho cậu khó chịu hơn:
"Hu hu...!cún con rất khó chịu"
Trương Dạng im lặng một hồi, cúi đầu nhìn Trương Mạn Đường đang gấp đến độ hai mắt đỏ hoe, phía dưới lại liên tục cọ vào chân của hắn.
Hắn cầm điện thoại, đưa về phía trước, nhấn vào nút ghi hình, tiếng âm thanh bắt đầu ghi hình kia rất rõ ràng khiến cho Trương Mạn Đường sợ hãi ôm chặt lấy chân của Trương Dạng, cúi đầu né tránh.
Trương Dạng khàn giọng:
"Tiểu thần tượng lại sợ hãi máy quay sao?"
Trương Mạn Đường nức nở, cậu không muốn bị quay lại lúc xấu hổ như thế này.
Trương Dạng cười tà:
"Nếu như em không ngoan ngoãn, tôi sẽ không thể giúp em"
Nói rồi Trương Dạng còn định thu chân về, Trương Mạn Đường vội vã ôm lấy chân của hắn, lắc đầu ấm ức:
"Em...!em sẽ nghe lời"
Trương Dạng hài lòng:
"Ngẩng đầu lên"
Trương Mạn Đường lúng túng, cuối cùng cũng phải ngẩng đầu lên nhìn về phía chiếc điện thoại kia.
Gương mặt vẫn còn dính tinh dịch, hai mắt đỏ hoe, đôi môi cũng mím mím lại cam chịu, giống như là rất uất ức.
"Em sao thế? Nếu như không nói ra thì tôi không có cách nào giúp em đâu"
Trương Mạn Đường cảm thấy sắp bị Trương Dạng ép đến sụp đổ rồi, mặt mũi của cậu đều bị hắn lạnh lùng ném ở phía sau:
"Em, em khó chịu hu hu"
Trương Dạng ồ một tiếng:
"Em khó chịu sao? Nói rõ hơn một chút thì tôi mới có thể biết được"
Trương Mạn Đường nức nở cầu xin:
"Daddy...!daddy...!cầu xin anh giúp cún con đi mà, cún con rất khó chịu"
Trương Dạng mỉm cười tà ác:
"Tôi rất muốn giúp em, nhưng lại không biết nên phải giúp như thế nào đây"
Trương Mạn Đường khóc đến đỏ cả mắt, bên dưới trướng đau vô cùng, chỉ còn biết cách ôm chặt lấy chân hắn mà cọ cọ:
"Hu hu..."
Trương Dạng nghĩ tới chuyện gần đây người này ở bên ngoài được fan hâm mộ gọi là chàng trai thuần khiết mà nữ sinh muốn ngồi cùng bàn, nhưng mà chàng trai thuần khiết này bây giờ lại ôm đùi của hắn cọ tới cọ lui, hoàn toàn là dáng vẻ của một cún con động dục.
"Tiểu Đường Tử, tôi ở trên mạng nhìn thấy người ta gọi em là chàng trai thuần khiết mà nữ sinh muốn ngồi cùng bàn.
Hành động bây giờ của em có thuần khiết không?"
Trương Mạn Đường lắc đầu khóc hu hu, cậu không muốn bị biến thành dáng vẻ này nhưng chẳng hiểu sao cả người cậu lúc này lại rất ngứa ngáy, cảm giác ngứa ngáy trước nay chưa từng có, có phải là do Trương Dạng không chịu chạm cậu hay không:
"Em...!em là cún con của anh...!Trương Dạng, Trương Dạng...!anh giúp em đi mà, em rất khó chịu hu hu"
Trương Dạng khẽ hỏi:
"Muốn tôi đè em ở trên bàn làm việc này sao?"
Trương Mạn Đường gật đầu, đáng thương đáp:
"Muốn..."
Trương Dạng đưa tay lau đi tinh dịch còn vương lại trên gương mặt của Trương Mạn Đường, sau đó đưa tay lau vào áo cậu, còn cố tình ở nơi trước ngực cậu mà chà sát một chút:
"Làm sao đây, công việc của tôi vẫn còn chưa làm xong, chỉ có thể cho em mượn chân cọ đỡ mà thôi"
Trương Mạn Đường khó khăn chịu đựng:
"Em muốn cởi quần...!em muốn dùng tay hu hu"
Trương Dạng vuốt ve gương mặt xinh đẹp ửng đỏ của Trương Mạn Đường, nhẹ giọng nói:
"Không thể được, em chỉ có thể như vậy mà thôi.
Nếu như em cứ liên tục làm phiền tôi như thế, tôi sẽ không thể tập trung giải quyết công việc nhanh được"
Trương Mạn Đường mím chặt môi, tủi thân vô cùng, hơi thở đứt quãng, ôm chặt lấy đùi của kim chủ mà ra sức cọ, chỉ hy vọng hắn có thể nhanh nhanh giải quyết công việc một chút để quan tâm đến cậu.
Trong không gian rộng lớn của văn phòng làm việc có tiếng hô hấp nặng nề ở dưới gầm bàn.
Phải nói Trương Dạng cũng thật có định lực kiềm chế, nếu như là người khác sẽ không thể nào mà tập trung làm việc được, nhưng mà Trương Dạng vốn dĩ không phải người bình thường, Trương Mạn Đường ở dưới càng khó nhịn gấp gáp bao nhiêu thì hắn lại càng muốn trêu chọc cậu bấy nhiêu.
Một tiếng chuông điện thoại phá vỡ không gian ám muội kia, là điện thoại của Trương Dạng.
Hắn đặt cây bút máy xuống bàn, ngồi tựa lưng vào ghế, thoải mái tiếp nhận điện thoại:
"Cố tổng"
Trương Mạn Đường tủi thân cắn chặt môi, lần sau cậu nhất định sẽ không dám chống đối Trương Dạng nữa.
"Hôm nay ăn trưa sao?"
Trương Mạn Đường vừa nghe thấy thế thì ngẩng đầu, đôi mắt long lanh ướt át cầu xin hắn đừng bỏ mặc cậu.
Trương Dạng vừa thấy thế thì đưa tay khẽ vuốt ve gương mặt của Trương Mạn Đường, nhàn nhạt đáp với người ở phía bên kia điện thoại:
"Trưa nay thì không được rồi, tôi còn một số chuyện cần phải giải quyết.
Hẹn Cố tổng vào lần sau vậy"
Trương Mạn Đường thở phào một hơi, may mắn Trương Dạng vẫn còn có chút lương tâm, nếu không cậu cũng không biết nên phải như nào nữa.
Trương Dạng cúp điện thoại, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt của Trương Mạn Đường khẽ hỏi:
"Tiểu Đường Tử, thế nào rồi?"
Trương Mạn Đường run rẩy đáp lời:
"Em khó chịu...!hu hu"
Trương Dạng cuối cùng cũng chịu kéo Trương Mạn Đường ngồi lên đùi của mình, rõ ràng bây giờ là mùa đông mà người này lại nóng đến mức toát hết cả mồ hôi:
"Chẳng phải hôm qua tôi cũng chỉ cọ đùi của em thôi sao...!khó chịu một chút nhưng mà vẫn còn được mà"
Lúc này Trương Mạn Đường mới hiểu được, thì ra Trương Dạng đang để bụng chuyện ngày hôm qua cậu không lên phòng ngủ đúng giờ, nhưng mà cậu là đi dỗ dành con trai của hắn mà, chẳng lẽ người đàn ông này đến cả con trai của mình mà cũng để bụng hay sao:
"Em xin lỗi, em không nên ngủ quên ở phòng của Tiểu Tu"
Trương Dạng khàn giọng:
"Lúc em rời đi, không phải là em không biết tôi đang trong trạng thái như thế nào"
Trương Mạn Đường gật đầu, luống cuống đáp lời:
"Em xin lỗi...!sau này sẽ không như vậy nữa"
Trương Dạng chậm rãi vuốt ve cơ thể đang run rẩy của Trương Mạn Đường, cách qua một lớp quần áo dày của mùa đông thì sự đụng chạm nhẹ nhàng kia chẳng khác gì càng gây ngứa ngáy khó chịu cả:
"Cho nên là em có lỗi với tôi trước, chứ không phải là tôi cố tình làm khó em, có hiểu không?"
Trương Mạn Đường cảm thấy không đúng, nhưng mà cậu nào dám nói không đúng với Trương Dạng chứ, chỉ có thể ngoan ngoãn mà đồng ý:
"Xin lỗi...!hu hu...!cún con rất khó chịu, sau này cún con sẽ về phòng đúng giờ...!daddy, daddy...!anh giúp em có được không?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...