7 ngày quay phim tại Liêu Ninh, hôm nay là cảnh quay cậu bị NG nhiều lần nhất, nhiều đến mức Trang Thiếu Trường cũng phải nóng nảy lớn tiếng nhắc nhở cậu.
"Trương Mạn Đường, cậu diễn Cố Bảo Minh quá vui vẻ rồi.
Cố Bảo Minh tuy rằng đã chấp nhận mọi chuyện, vui vẻ rời đi, nhưng là kiểu vui vẻ mang theo nỗi u sầu, còn Cố Bảo Minh của cậu cứ như đã tìm được tình yêu mới vậy"
Trương Mạn Đường đã NG đến lần thứ 5, quả thật cũng thấy rất có lỗi với người trong đoàn, vội vã cúi đầu xin lỗi:
"Trang đạo, tôi xin lỗi, tôi sẽ cố gắng điều chỉnh tâm trạng"
Trang Thiếu Trường nhíu mày:
"Nghỉ 10 phút"
Trương Mạn Đường đi về phía ghế ngồi của mình ngồi xuống nghỉ ngơi, Tịnh Kỳ nhanh chóng đi đến nhắc nhở cậu một chút:
"Tiểu Đường, Trương tổng vừa tới mà cậu đã hớn hở như vậy rồi hả?"
Trương Mạn Đường đưa tay bao lấy gương mặt của mình vỗ vỗ một chút, có lẽ tại vì Trương Dạng bất ngờ đến Liêu Ninh thăm cậu, có lẽ buổi tối ngày hôm qua hai người đã có một đêm mặn nồng, hoặc cũng có lẽ kim chủ vừa mới rồi rất dịu dàng hôn cậu mới khiến cho cậu không thể khống chế tốt được tâm trạng khi vào quay như thế.
.
Truyện Linh Dị
"Buổi tối có bữa ăn với đoàn phim, cậu thử hỏi xem...!ừm nếu như Trương tổng chịu đến thì sẽ rất tốt với cậu đấy"
Trương Dạng là người ở trên tầng cao, tuy rằng hiện tại Trương Mạn Đường ở trong đoàn làm phim khá tốt, nhưng nếu như có Trương Dạng chịu lộ mặt tại bữa tiệc tối nay, tin rằng trước khi bộ phim chính thức khai chiếu, đoàn làm phim cũng sẽ nể mặt hắn mà cố ý quảng bá hình ảnh của Trương Mạn Đường nhiều hơn.
"Anh ấy về bay về thành phố rồi, vừa mới đến chào tạm biệt em" Trương Mạn Đường khi nói cũng không tránh được nở nụ cười ngọt ngào.
Tịnh Kỳ hơi bất ngờ:
"Về rồi? Chẳng phải mới vừa đến hay sao?"
Trương Mạn Đường nhìn Tịnh Kỳ một chút, hơi xấu hổ trả lời:
"Đã đến từ tối qua"
Tịnh Kỳ à một tiếng, gương mặt thoáng biến đổi lộ ra ý muốn trêu chọc, nhưng mà Trương Mạn Đường đã nhanh chóng chuyển qua chủ đề khác để tránh cái hố này:
"Có lẽ tối nay em sẽ không tham gia bữa ăn kia, em muốn bay về lúc 9 giờ"
Tịnh Kỳ nhíu mày, bữa ăn kia không bắt buộc nhưng đối với một diễn viên mới như Trương Mạn Đường thì đây là cơ hội tốt để tạo lập mối quan hệ trong giới, dù sao lần này đến cũng có Hâm Bằng đang rất hồng, Bạch Tử Du đã có chỗ đứng và đạo diễn quyền lực Trang Thiếu Trường, chỉ cần có mối quan hệ tốt với một trong ba người đó thôi sẽ giúp ích cho con đường sau này của cậu rất nhiều:
"9 giờ sao? Cậu muốn về sớm như vậy thì tôi không kịp đặt vé"
Trương Mạn Đường họ nhẹ một tiếng:
"Vừa rồi Trương tổng cho em một vé máy bay"
Tịnh Kỳ hỏi:
"Vậy còn tôi?"
Trương Mạn Đường cũng quên mất mình đến đây cùng Tịnh Kỳ, mà Trương Dạng chỉ đưa cậu có một vé thôi.
Trương Mạn Đường gãi đầu áy náy:
"Chị Tịnh Kỳ, Trương tổng chỉ đưa cho em một vé"
Tịnh Kỳ hừ lạnh, cảm thấy bản thân mình đối tốt với Trương Mạn Đường như vậy cuối cùng lại bị người ta bỏ rơi, cõi lòng này của cô cũng giống như vụn nát:
"Tôi không hài lòng đâu nhé"
Trương Mạn Đường cười cười lấy lòng:
"Xin lỗi chị Tịnh Kỳ, trở về em nhất định sẽ tự mình xuống bếp để chuộc lỗi"
Sau khi nghỉ ngơi 10 phút, Trương Mạn Đường cuối cùng cũng ép buộc bản thân mình nhập tâm diễn xuất, nếu như còn không chịu hoàn thành thì chuyến bay lúc 9 giờ kia cũng sẽ không kịp lên.
Tổng cộng sau 6 lần NG, cuối cùng Trương Mạn Đường cũng hoàn thành xuất sắc vai diễn Cố Bảo Minh mà Trang Thiếu Trường mong muốn.
Cậu cúi đầu nhìn giờ trên điện thoại, bây giờ đã là 8 giờ 40 phút thì nhanh chóng lấy lý do căn phòng ở thành phố xảy ra chuyện, cần cậu trở về giải quyết ngay, xin lỗi đoàn làm phim không thể tham gia bữa ăn tối được.
Mà lý do này thật sự rất hợp tình hợp lý, khiến cho mọi người đều nghĩ rằng Trương Mạn Đường căn bản rất muốn ở lại nhưng không thể.
Hôm nay Trương Mạn Đường tới quay, sớm đã mang theo hành lý của mình, bởi vì cậu cứ nghĩ rằng bản thân có thể lên máy bay lúc 7 giờ cùng Trương Dạng, cho nên đã sớm chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.
Nhưng mà không sao, 9 giờ cũng được, buổi tối vẫn có thể nhìn thấy kim chủ.
Trương Mạn Đường cảm thấy ông trời có tính cách rất giống Trương Dạng, đều thích trêu chọc cậu.
Lúc cậu tới sân bay thì lại nhận được thông báo delay chuyến bay, giờ bay sẽ chuyển xuống 3 giờ 30 phút chiều.
Bởi vì Trương Dạng đặt vé khoang hạng nhất cho nên Trương Mạn Đường trong lúc chờ chuyến bay có thể đến phòng riêng của sân bay để nghỉ ngơi.
Trương Mạn Đường kéo hành lý của mình vào một căn phòng nhỏ, nằm lên chiếc giường đơn khẽ thở dài, phải đợi tầm 8 tiếng mới có thể trở về gặp Trương Dạng hay sao.
Sau đó Trương Mạn Đường đột nhiên vỗ vỗ vào má của mình, tại sao trong đầu lúc nào cũng chỉ nghĩ đến hắn chứ, cậu không thể như vậy, nhưng mà người nào đó đã tự mắng mỏ bản thân vài phút trước, lúc này đã lấy điện thoại Lamborghini ra nhắn tin cho vị Trương kim chủ ở đầu bên kia thế này: Chuyến bay của em bị delay rồi, sẽ chuyển xuống lúc 3 giờ 30 phút mới cất cánh.
Một hồi sau, Trương Mạn Đường nhận được một đường link từ Trương Dạng kèm theo dòng chữ: Hãy nghiên cứu.
Trương Mạn Đường nhấn thử vào đường link kia, trên màn hình của cậu xuất hiện một bài viết về chủ đề làm bánh ngọt, còn có video hướng dẫn cách làm.
Cậu còn đang thử đọc một chút thì Trương Dạng lại nhắn thêm một tin nữa: Trở về làm cho tôi bánh đó hình cún con.
Trương Mạn Đường mỉm cười, thì ra kim chủ thích ăn bánh bông lan hay sao, cậu còn cứ tưởng một người cao lớn như hắn sẽ không thích ăn bánh ngọt.
Tối hôm qua lúc Trương Dạng hỏi cậu có biết làm bánh không, cậu còn mông lung suy nghĩ hắn sẽ thích ăn loại bánh nào, là bánh bao súp, bánh khoai môn củ cải chiên hay là sủi cảo thịt băm? Nhưng mà cậu đoán đều sai cả rồi...!thì ra kim chủ thích đồ ngọt.
Lúc Trương Mạn Đường còn ở Tây Hải, phần lớn thời gian đều rất rảnh rỗi, thỉnh thoảng cậu cũng sẽ học theo trên mạng làm một vài món ăn mình thích.
Bánh bông lan này cậu đã từng làm qua rồi, nhưng bởi vì muốn làm thật xuất sắc vẫn dành thời gian nghỉ ngơi này của mình chăm chú nghiên cứu các cách làm bánh bông lan thật ngon.
Trương Mạn Đường đáp chuyến bay xuống thành phố là 5 giờ chiều, bây giờ Trương Dạng vẫn còn đang làm việc nên cậu không nhắn tin cho hắn nữa mà bắt một chuyến taxi đi thẳng về phòng của mình.
Trương Mạn Đường ngồi trong xe nhìn đồng hồ tính tiền cũng tự thở dài một hồi, bởi vì hiện tại trời hơi mưa mà từ sân bay đến chỗ cậu ở cũng khá xa nên đồng hồ điện tử kia cứ nhảy giờ tính tiền thật lâu, cậu cảm thấy hơi đau ví rồi.
Nếu không không phải sợ bản thân không kịp về chuẩn bị tắm rửa để đi gặp mặt kim chủ thì cậu đã lựa chọn bắt vài chuyến xe buýt để về nhà...!dù sao cậu vẫn còn rất nghèo.
Khi Trương Mạn Đường trả tiền xe taxi cho tài xế, gần như đã lột sạch sẽ cả tiền xu ở trong ví của mình, cậu ảo não kéo theo vali hành lý đi vào bên trong khu tập thể.
Lúc lên đến tầng 6, đưa chìa khóa vào ổ thì phát hiện ra cánh cửa này không khóa, Trương Mạn Đường giật mình, chẳng lẽ bản thân cậu lại quên khóa cửa nữa rồi hay sao.
Khóe miệng của Trương Mạn Đường hơi run rẩy, nơi này đa số đều là người nghèo thuê nhà, an ninh không đảm bảo.
Tuy rằng trước đây cũng sẽ có vài lần cậu đi ra ngoài quên không khóa cửa, không có tên trộm nào viếng thăm cả, nhưng đó chỉ là vài tiếng đồng hồ mà thôi, lần này cậu đi Liêu Ninh đến tận 7 ngày lận, không biết có ai tiện tay tới bê đi chút đồ hay không nữa.
Trương Mạn Đường đứng ở bên ngoài một lúc mới hít một hơi thật sâu, chậm rãi đẩy cửa tiến vào.
Căn phòng tối om, mùa đông ở thành phố chỉ cần đến 5 giờ thì trời đã tối, hơn nữa bên ngoài hành lang không có ánh đèn, cho nên cậu vẫn còn chưa thể xác định được gì cho đến khi đưa tay mở điện lên, mọi thứ trước mặt cậu giống như sụp đổ...!mất hết rồi, ngay cả bàn ghế, rèm cửa cũng bị cuốn sạch, căn phòng trống trơn giống như lúc cậu mới chuyển đến.
Trương Mạn Đường thất thần ngồi thụp xuống, bi ai nhìn một mảnh trống trơn phía trước..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...