Mọi người đứng dậy ra về lúc 11 giờ đêm, Trương Mạn Đường uống hơi nhiều nên cũng chếnh choáng.
Càng về đêm thời tiết ở nơi đây càng lạnh, lúc bước ra ngoài có một cơn gió thổi tới khiến cho cậu cũng phải rùng mình.
Tịnh Kỳ ở bên cạnh tưởng Trương Mạn Đường say rượu đi không vững thì quan tâm hỏi:
"Cậu có sao không?"
Trương Mạn Đường đưa tay lên khẽ bóp nhẹ hai bên thái dương của mình rồi lắc đầu:
"Em không sao cả"
Khi Trương Mạn Đường mở cửa phòng khách sạn, nghe thấy có tiếng chuông điện thoại phát ra, cậu nhanh chóng đi đến định nhấn vào nút tiếp nhận cuộc gọi thì tiếng chuông lại kết thúc.
Trương Mạn Đường hơi choáng váng đôi chút, cậu ngồi xuống giường nhìn điện thoại, phát hiện ra trên màn hình cảm ứng hiển thị 5 cuộc gọi nhỡ của daddy.
Trương Mạn Đường nào dám chậm trễ, vội nhấn vào số gọi chế độ video call với Trương Dạng.
Lại nói đến Trương Dạng, đã lâu lắm rồi không có ai nhắn tin cho hắn cả, hôm nay lại nhận được hai tin nhắn đáng yêu của Trương Mạn Đường như vậy thật sự khiến cho hắn có cảm giác muốn bay đến Liêu Ninh để dạy dỗ người này:
"Đã chịu gọi cho tôi rồi?"
Trương Mạn Đường hơi say rượu, cả gương mặt đều ửng đỏ, Trương Dạng vừa nhìn qua là biết người này hẳn đã chơi rất vui vẻ, có lẽ mới chỉ vừa trở về cho nên quần áo trên người còn chưa thay đã gấp gáp gọi lại cho hắn rồi.
Hừm, say rượu sao, say rượu cả người đều hồng, cún con của hắn thật đáng yêu.
"Xin lỗi, em để quên điện thoại cho nên mới không thể nghe máy, anh gọi cho em có chuyện gì sao?"
Trương Dạng đúng là có chuyện muốn thông báo cho Trương Mạn Đường, nhưng mà đến bây giờ hắn cảm thấy không cần nữa, để cún con về nhà tự mình nhìn xem là được:
"Có một chuyện muốn thông báo với em, nhưng mà bây giờ không cần nữa"
Trương Mạn Đường lo lắng, không biết Trương Dạng có chuyện gì muốn nói với cậu, có quan trọng hay không đây, nếu như quan trọng vậy là cậu đã bỏ lỡ rồi hay sao:
"Chuyện đó có quan trọng hay không?"
Trương Dạng im lặng giống như cố tình để cho Trương Mạn Đường ở bên này càng lo lắng hơn:
"Tôi nghĩ đối với em nó khá quan trọng"
Trương Mạn Đường bối rối, thật sự cậu rất muốn biết chuyện quan trọng đó đối với cậu là gì:
"Vậy...!anh có thể nói ra được hay không?"
Trương Dạng lắc đầu:
"Tôi không muốn nói.
Em đã uống mấy ly?"
Trương Mạn Đường hơi giật mình, Trương Dạng còn biết cậu đã uống rượu hay sao:
"Em không nhớ nữa"
Trương Dạng cười nhẹ:
"Không nhìn ra em là người uống được rượu, uống nhiều đến mức không nhớ là bao nhiêu.
Sau này có thể cùng tôi đi dự tiệc, giúp tôi đỡ rượu"
Khi nói chuyện với Trương Dạng, Trương Mạn Đường đều phải tự mình suy nghĩ ý nghĩa trong lời nói của hắn, bây giờ trong người có men rượu, những suy nghĩ kia cũng sẽ càng bay bổng hơn.
Trương Dạng nói sau này sẽ dẫn cậu đi dự tiệc cùng hắn, không biết những tình nhân trước kia của hắn có thường đi cùng hắn hay không.
Mọi người đều nói Trương Dạng là kim chủ rất tốt, rất biết cách yêu chiều tình nhân, mấy lời ngọt ngào hắn nói ra với cậu, chẳng biết hắn đã từng nói với bao nhiêu người rồi:
"Hôm nay lúc ăn tối, mọi người có nói chuyện với nhau về anh"
Trương Dạng cũng không sợ lộ quá khứ tình nhân xếp hàng dài của mình, cũng không biết chừng trong đoàn phim của cún con lúc này còn có một người nào đó hắn từng bao dưỡng.
Chỉ là hắn có hơi bất ngờ bởi vì Trương Mạn Đường lại đột nhiên tìm chủ đề để nói với hắn, trước đây cún con này rất nhút nhát, hắn hỏi gì cậu sẽ đáp lời, tuyệt sẽ không chủ động hỏi chuyện gì với hắn như bây giờ:
"Vậy sao? Bọn họ nói tôi như thế nào?"
Trương Mạn Đường cắn cắn môi, chỉ là động tác vô tình khi cậu do dự mà thôi, nhưng ở trong mắt của Trương Dạng lại biến thành sự câu dẫn có mức sát thương cao:
"Bọn họ nói anh...!rất mạnh mẽ"
Trương Dạng khàn giọng, một tay đã đưa vào trong chăn nắm lấy vật nam tính dựng thẳng của mình:
"Mạnh mẽ? Em cảm thấy sao?"
Trương Mạn Đường gật đầu khẽ ừm một tiếng.
Trương Dạng cảm thấy đêm nay thật dài, hắn chưa bao giờ thiếu nhân tình, nhưng bây giờ lại phải tự mình động thủ:
"Bọn họ còn nói gì tôi?"
Trương Mạn Đường có men rượu trong người tự nhiên cũng mạnh dạn hơn lúc còn tỉnh táo:
"Nói rằng anh là tay chơi lão làng, rất thích tìm những người mới trong giới...!bọn họ còn nói người nào có anh làm kim chủ cũng xem như may mắn"
Trương Dạng thở mạnh:
"Vậy có nói chuyện về cậu nhóc Lãng Nghệ kia hay không? Có nói tôi lúc ở trên giường rất tàn bạo, là người cuồng ngược đãi?"
Trương Mạn Đường vẫn còn ngây ngô chưa phát hiện ra người ở phía bên kia đang làm cái gì, chỉ gật đầu, đưa mắt nhìn xuống tấm ga trải giường không dám nhìn thẳng vào màn hình điện thoại:
"Có nói qua...!nhưng mà em phát hiện ra một chuyện...!bản thân mình có nhiều điểm giống người máu M...!em rất nhớ anh"
Trương Dạng giật mình, trong ánh mắt thâm sâu tựa bầu trời đêm của hắn cũng xuất hiện một tia bất ngờ.
Cái câu nói em rất nhớ anh kia hắn nghe không dưới một ngàn lần từ nhiều tình nhân trước kia, khi ấy hắn chỉ cảm thấy lời này rất giả tạo, nhưng bây giờ nghe được câu nói đó ở trong miệng của cún con lại có sức nặng đến như thế, còn nghe ra được sự thành thật:
"Nhớ tôi sao? Ban đêm nên cố tình muốn trêu chọc tôi hả?"
Trương Mạn Đường lắc đầu, im lặng thật lâu mới nói ra:
"Không phải, em rất nhớ anh.
Thời gian trước anh đột nhiên không liên lạc với em...!có phải anh đến chỗ của Tiểu Mạch không?"
Lời nói này cũng giống như bao lời nói trước kia của tình nhân hắn, đều là muốn làm nũng oán trách hắn tại vì sao không gọi điện, có phải có người mới rồi hay không.
Trương Dạng khi ấy cảm thấy rất phiền phức, giống như bản thân bị trói buộc, mà một người ham muốn thống trị như hắn không cho phép người tình được chất vấn, thế cho nên chỉ ngay ngày hôm sau hắn sẽ chia tay bọn họ.
Nhưng đối với Trương Mạn Đường thì lại khác, lời nói kia của cậu tự nhiên lại khiến cho hắn có hứng thú càng muốn trêu chọc cậu hơn:
"Nếu sợ tôi đi tìm Tiểu Mạch, tại vì sao em không chủ động gọi cho tôi?"
Trương Mạn Đường lắc đầu không nói, vẫn cứ cúi đầu nhìn ga trải giường bên dưới.
Trương Dạng khàn giọng ra lệnh:
"Cún con, ngẩng đầu lên nhìn tôi"
Trương Mạn Đường có cảm giác mình đúng thật sự là cún con rồi, chỉ cần nghe mệnh lệnh kia của Trương Dạng sẽ không dám làm trái ý hắn mà ngẩng đầu nhìn lên.
"Em nhớ tôi đến vậy sao?"
Trương Mạn Đường nhẹ giọng đáp:
"Đúng vậy, em chưa được gặp anh 3 tuần rồi...!cún con rất nhớ anh"
Trương Dạng nhếch môi, người này đang làm nũng với hắn sao? Thật giống như những tình nhân trước của hắn, nhưng mà hắn thích sự làm nũng không chuyên nghiệp này:
"Muốn gặp tôi đến vậy sao? Gặp tôi rồi thì em định làm gì?"
Trương Mạn Đường xoắn chặt hai đầu ngón tay, khó nhọc mãi nói ra được một câu thế này:
"Em sẽ nghe lời"
Đối với một người bá đạo luôn muốn kiểm soát mọi thứ như Trương Dạng, một câu em sẽ nghe lời ở trong đêm này của Trương Mạn Đường chẳng khác nào một đòn chí mạng khiến cho hắn chấn động vài giây.
Cún con của hắn là đang rất ranh ma hay là thật sự ngốc nghếch không biết lời nói này của cậu sẽ khiến cho hắn càng có ham muốn chiếm hữu hơn đây.
"Cầu xin tôi đến thăm em" Trương Dạng khàn khàn ra lệnh, trong giọng nói chất chứa tia dục vọng như muốn nổ tung.
Trương Mạn Đường có cảm giác bản thân mình không thể chống lại được những lời ra lệnh này, hơn nữa nói đúng hơn là cậu không muốn chống lại.
Ngón tay nhỏ trong vạt áo len đã xoắn lại gấp gáp, ánh mắt ướt át, gương mặt ửng hồng không rõ do rượu hay là do tình dục nữa:
"Cầu xin anh, đến thăm em có được không?"
Trương Dạng hửm một tiếng, giống như vẫn chưa hài lòng cho lắm.
Trương Mạn Đường bị men rượu chi phối, đầu óc mông lung, khe khẽ nói thêm:
"Daddy...!cầu xin anh đến thăm cún con có được không?"
Nói xong, người phía bên kia liền tắt máy, đối diện với Trương Mạn Đường là màn hình điện thoại trống trơn, Trương Dạng lại cúp máy của cậu, khiến cho cậu hoang mang vô cùng.
Cậu nằm xuống giường, ánh mắt tê dại nhìn lên trên trần nhà, trong đầu lại nghĩ đến những lời mình vừa nói thì lo lắng không thôi.
Cậu rốt cuộc vừa rồi đã nói cái gì vậy? Tại sao lại nói ra những lời nói như kia chứ? Bây giờ ngẫm lại cũng thấy khinh bỉ chính bản thân mình.
Trương Mạn Đường sầu não, kéo chăn ở trên giường quấn vào người, che lấp cả gương mặt nhỏ nhắn còn đang ửng hồng kia.
Tại sao Trương Dạng lại cúp điện thoại của cậu, có phải mấy lời kia của cậu khiến cho hắn chán ghét rồi hay không...!a chẳng biết mối quan hệ mong manh này rốt cuộc khi nào thì kết thúc nữa, suốt ngày phải đoán ý Trương Dạng thế này cũng khiến cho cậu suy kiệt tinh thần rồi.
Ở bên này Trương Dạng giống như muốn phát điên lên vì lời nói quá mức quyến rũ vừa rồi của Trương Mạn Đường, những lời nói kiểu như vậy, tình nhân trước đây của hắn đã nói không ít lần, nhưng hẳn chỉ cảm thấy buồn cười mà thôi.
Còn đối với Trương Mạn Đường thì khác, dáng vẻ ngại ngùng, gương mặt ửng hồng, trong mắt ngập tràn ánh nước long lanh kia...!Trương Dạng chỉ nhìn đến vậy thôi đã hận không thể lập tức đến dạy dỗ cún con rồi.
Cơ thể cao lớn, các múi cơ rắn chắc cuồn cuộn, bóng dáng một người đàn ông xuất hiện ở trong một phòng tắm xa hoa.Hắn đứng dưới vòi sen đang mở nước rất mạnh, nước nóng mang theo hơi nước bốc lên cao, Trương Dạng một tay chống ở trên bức tường đối diện, một tay nắm lấy vật nam tính ngẩng cao đầu kia của bản thân...!thở dốc.
Trong đầu hắn lúc này chỉ toàn hình ảnh của Trương Mạn Đường, còn có lời nói Daddy, cầu xin anh đến thăm cún con có được không vẫn không ngừng văng vẳng bên tai hắn.
Không nghĩ tới một tay lão làng như hắn lại có thể dễ dàng bị một cậu nhóc không có kinh nghiệm kia chọc cho ngứa ngáy khắp người như vậy, hay là nói bản thân nhiều năm trêu đùa người khác, cuối cùng cũng xuất hiện người trêu đùa lại mình rồi
Đêm đó Trương Dạng không ngủ được, cũng phát hiện ra rất nhớ Trương Mạn Đường, lại phát hiện ra một điều rằng bản thân mình có lẽ nên lưu lại nhiều hình ảnh cún con một chút trong điện thoại.
Còn Trương Mạn Đường ở bên này sau khi quấn chăn chặt chẽ cả người, trong đầu không ngừng lo lắng xấu hổ, kết quả không chống lại được với men rượu đang quấy phá, hơi thở dần bình ổn...!nhắm mắt ngủ say..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...