Trong Mắt Có Kịch FULL


Điện thoại trong túi quần của Trương Dạng reo lên, Trương Mạn Đường do dự cầm điện thoại của Trương Dạng nhìn vào trong phòng tắm, trên màn hình là một dãy số lạ, muộn như vậy rồi vẫn có người gọi cho hắn không biết có việc gấp gì hay không.
Trương Mạn Đường đang định cầm điện thoại vào trong phòng tắm cho Trương Dạng thì chiếc điện thoại kia cũng ngừng lại tiếng chuông, theo sau đó là một tin nhắn gửi đến: "Trương tổng, anh ngủ rồi sao?"
Bởi vì tin nhắn khá ngắn cho nên không cần phải mở khóa điện thoại vẫn có thể xem được tin nhắn.

Trương Mạn Đường thoáng buồn bực, cậu có thể không buồn bực được hay sao, đêm khuya tĩnh mịch như vậy vẫn có người nhắn tin cho Trương Dạng, hơn nữa từ lúc cậu cầm vào điện thoại của hắn đã có rất nhiều người gọi đến, cũng có rất nhiều tin nhắn từ số lạ gửi đến nữa.
Trương Mạn Đường xoay người để điện thoại của Trương Dạng xuống kệ tủ bên cạnh đầu giường, rồi xoay người ngồi ở trên giường đợi hắn.

Trương Dạng tắm xong, ngay cả khăn quấn ngang hông cũng lười không mang, cứ như vậy mà khỏa thân bước ra ngoài đi tới chỗ của Trương Mạn Đường.
"Sao thế? Hôm nay tâm trạng của em không tốt sao?"
Trương Mạn Đường đang định lên tiếng nói thì điện thoại của Trương Dạng lại reo lên, hắn hơi dùng lại động tác một chút rồi xoay người đi về phía chiếc điện thoại của mình cầm lên xem thử.

Có lẽ hắn đã quá quen thuộc với việc đi dự tiệc trở về sẽ nhận được nhiều điện thoại như vậy cho nên quả quyết tắt máy luôn.

Trương Mạn Đường vẫn cứ ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh quan sát mọi hành động của hắn, người đàn ông này xem như cũng vẫn còn có lương tâm.
"Thật nhiều người gọi cho anh."

Trương Dạng bình tĩnh nói ra những lời hiển nhiên.
"Số điện thoại của tôi không quá khó tìm, em cũng biết bọn họ gọi cho tôi là muốn gì phải không?"
Đương nhiên là biết rồi, những người đó gọi Trương Dạng chẳng phải muốn được hắn quan tâm để ý hay sao, dù sao một kim chủ toàn thân dát vàng như thế làm sao có thể khiến cho người khác không mơ ước cho được.
"Trương Dạng, hôm nay anh có gặp Cố Giai Thụy trong bữa tiệc hay không?"
Trương Dạng im lặng một chút rồi đáp.
"Tôi không ấn tượng lắm về cái tên này, sao đột nhiên em lại hỏi như thế?"
Trương Mạn Đường thở phào một hơi, chiếc limousine của Trương Dạng cũng chẳng phải là hàng độc quyền chỉ có một chiếc, có thể Cố Giai Thụy muốn được nổi bật nên đã thuê chiếc xe kia để đến họp báo, chỉ là do cậu suy nghĩ nhiều mà thôi.
"Không có gì cả, em chỉ..."
Không đợi cho Trương Mạn Đường trả lời xong thì cả người cậu đã bị một sức nặng đè xuống giường, người đàn ông cao lớn kia đang nằm ở trên người cậu, ánh mắt của hắn giống như là đã nhìn rõ mọi chuyện.
"Thì ra người làm tâm trạng em không tốt là tôi hay sao?"
Trương Mạn Đường rất thường xuyên tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy với Trương Dạng, nhưng mỗi lần trái tim trong lồng ngực cậu đều đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài vậy.
"Trương Dạng...!em tình cờ thấy được trong túi áo của anh có rất nhiều danh thiếp, em không biết trong số đó có bao nhiêu cậu diễn viên có ngoại hình dễ nhìn nữa."
Trương Dạng bật cười ha ha, thật ra đã lâu lắm rồi hắn không có hứng thú nhìn mấy nghệ sĩ trẻ tuổi kia, chỉ muốn quay trở về nhà xem cậu diễn viên nào đó mà thôi.
"Em cũng có ngoại hình rất dễ nhìn mà."
Đúng là Trương Mạn Đường rất đẹp, là kiểu nét đẹp trong sáng có nhựa sống tràn trề, hơn nữa còn ngây ngô.


Trương Dạng là một người đàn ông trưởng thành, tính cách của hắn có phần hơi cực đoan cho nên rất thích kiểu ngoan ngoãn tinh khiết như vậy.

Trong cái vòng giải trí này không khó tìm ra những người như thế, chỉ có điều bọn họ lại dành vào đó quá nhiều sự diễn xuất, không giống như Trương Mạn Đường là thật sự như vậy.
"Thật ra anh cũng rất đẹp, giống như vị thần Hy Lạp vậy...!mọi người hẳn sẽ rất chú ý đến anh."
Trương Dạng cũng không biết mình trong mắt của Trương Mạn Đường lại là thần, vừa nghe thấy câu nói kia của cậu đã không nhịn được mà bật cười.
"Tiểu Đường Tử thật sự coi tôi là thần sao?"
Trương Mạn Đường gật đầu, từ lúc nhìn thấy Trương Dạng cậu đã nghĩ hắn giống như một vị thần rồi, cả người hắn lúc nào cũng phát sáng, khiến cho cậu không thể nhìn thẳng hắn được.

"Vâng."
Trương Dạng không nghĩ tới chuyện Trương Mạn Đường lại tôn sùng hắn đến như vậy, nhưng một người thích ở trên cao như hắn đương nhiên là sẽ rất thích đối phương coi hắn quan trọng như thế.
Lại là một đêm thô bạo cuồng nhiệt, trên cơ thể của Trương Mạn Đường để lại rất nhiều những dấu vết hoan ái.

Nơi đó liên tục được lấp đầy thỏa mãn, không khí trong căn phòng cũng trở nên ngọt ngào lạ thường.

Sáng ngày hôm sau Trương Mạn Đường đến quay hình khá sớm, Cố Giai Thụy vừa nhìn thấy cậu đã vội đi đến, vẻ mặt hối lỗi nói: "Anh Mạn Đường, bức ảnh ngày hôm qua em không cố ý, em đã gỡ nó xuống rồi."
Ngày hôm qua xảy ra nhiều chuyện như vậy, Cố Giai Thụy lại không gỡ nó xuống ngay lập tức mà phải đợi đến buổi sáng ngày hôm nay mới gỡ xuống.

Trương Mạn Đường biết cậu ta muốn để đó lâu một chút hòng cọ nhiệt, bây giờ lại dùng dáng vẻ giả dối kia của mình tìm một lý do gượng ép giải thích, thật khiến cho Trương Mạn Đường không nhịn được nữa phải lạnh lùng vách rõ quan hệ của hai người.
"Cố Giai Thụy, tôi thấy giữa hai người chúng ta cũng không có thân thiết cho lắm, sau này nếu không phải vì công việc thì không cần nói chuyện với nhau."
Cố Giai Thụy bị lời nói kia của Trương Mạn Đường làm cho bất ngờ, không nghĩ tới Trương Mạn Đường lại thật sự tức giận, hay là chuyện ngày hôm qua đã đúng như kế hoạch của cậu, Trương Mạn Đường và Trương Dạng thật sự đã chia tay.
"Anh Mạn Đường, anh giận em sao, em xin lỗi mà..."
Tính tình của Trương Mạn Đường đúng là khá dễ chịu nhưng mà một khi đã lạnh nhạt thì sẽ khiến cho người khác cũng phải e ngại.

Cậu gạt tay của Cố Giai Thụy ra, người này rất phiền phức, nếu như còn đối xử khách sáo với cậu ta nhất định sau này cậu sẽ gặp rắc dối càng nhiều.
"Nếu sau này cậu còn tự ý đăng hình của tôi lên thì tôi sẽ nhờ đến luật sư đấy."
Nói rồi Trương Mạn Đường đi vào bên trong, mặc kệ sắc mặt của Cố Giai Thụy có như thế nào đi chăng nữa cũng không quan tâm.
Sáng sớm Cố Giai Thụy đã bị vả mặt như vậy khiến cho tâm trạng của cậu ta không tốt một chút nào, nhưng cứ nghĩ đến chuyện Trương Dạng đá Trương Mạn Đường rồi liền khiến cho cậu ta vui vẻ hơn rất nhiều.

Cố Giai Thụy lấy điện thoại, nhìn tới số điện thoại của Trương Dạng đã lưu lại trong danh bạ của mình rất lâu rồi nhưng không hề chủ động nhắn tin hay gọi tới cho hắn, cậu không thể tiếp cận hắn tầm thường như những người khác được, vẫn là nên có một cuộc ngẫu ngộ như ngày hôm qua.
Lại nói đến chuyện ngày hôm qua, quả thật vẫn hơi có một chút tiếc nuối.

Địa điểm của buổi lễ trao giải lại diễn ra ngay bên dưới tiệc rượu của Trương Dạng, khiến cho cậu chỉ có thể chạm mặt hắn ở bên ngoài đại sảnh, lúc mọi chuyện xong xuôi đi lên trên lầu lại không nhìn thấy hắn đâu.


Có điều chuyện Trương Dạng chỉ đi một mình đến loại tiệc rượu như thế này, lại càng khiến cho cậu thêm khẳng định rằng hiện tại hắn chưa có bất cứ đối tượng nào cả, cậu vẫn có thế nắm bắt thời cơ.
Thời gian này Trương Dạng đang trong dự án quy hoạch nhà đất, tổ hợp vui chơi cho giới trẻ ở khu vực phía tây thành phố, mà trùng hợp giám đốc phụ trách công ty xây dựng hợp tác với hắn lại là chú họ của Cố Giai Thụy.

Cố Giai Thụy cảm thấy ngay cả ông trời cũng đang giúp mình, buổi trưa hôm nay Trương Dạng sẽ đi ăn cùng với chú họ của cậu, đương nhiên cậu cũng sẽ xuất hiện ở đó, nếu cậu xuất hiện trước mặt của Trương Dạng nhiều một chút thì hắn sẽ ghi nhớ đến cậu.
Trương Mạn Đường quay hình ngoài trời lại gặp phải thời tiết xấu nên tạm thời được nghỉ một chút.

Cậu lấy điện thoại ra nhắn tin cho Trương Dạng, dạo gần đây cậu nhắn tin cho hắn rất thoải mái, không cần phải e ngại lo sợ như trước đây nữa.
[Trương Dạng, buổi trưa đi ăn có được không?]
Người ở bên kia rất lười gõ bàn phím điện thoại cho nên rất nhanh đã truyền qua một đoạn voice 3 giây.
[Buổi trưa tôi đi ăn cùng đối tác, em có muốn đi không?]
Trương Mạn Đường cảm thấy giọng nói nam tính trầm thấp kia của Trương Dạng cực kỳ quyến rũ, cậu khẽ mỉm cười, còn nghe đi nghe lại vài lần nữa.

Trương Dạng đi ăn cơm với đối tác, công việc kinh doanh của hắn cậu đi chỉ làm vướng tay vướng chân mà thôi, thể cho nên đành lựa chọn ở nhà, dù sao thì buổi tối cũng vẫn gặp mà.
[Không cần đâu, dù sao chuyện kinh doanh của anh, em cũng không hiểu nên anh đi đi, em ăn trưa cùng người trong đoàn.]
Người bên kia không có hồi âm lại, Trương Mạn Đường đã quen với cách nói chuyện này của Trương Dạng, người đàn ông này không thích nhắn tin qua lại như vậy thế cho nên cậu cũng không thất vọng gì..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui