Nụ hôn của người đàn ông thủ đô này là thứ vũ khí lợi hại có thể chinh phục trái tim của tất cả mọi người, hắn có kỹ thuật cao siêu, đầu lưỡi nhuần nhuyễn, ngay cả bàn tay to lớn cũng rất biết cách đặt ở nơi khiến cho người khác mềm nhũn.
Khi ở cạnh Trương Dạng, Trương Mạn Đường luôn ngửi thấy được một mùi hương nam tính sang trọng, vừa trầm ổn lại vừa vững trãi, là mùi của gỗ, giống như là một cái cây cổ thụ lâu năm vậy.
"Ưm..."
Nụ hôn kéo dài đến khi hô hấp của Trương Mạn Đường suýt chút nữa là đình trệ, Trương Dạng chậm rãi buông cậu ra, hắn nhếch môi mỉm cười, khàn giọng hỏi.
"Như thế này đã có thể thỏa mãn sự tham lam trong lòng em hay chưa?"
Trương Mạn Đường đỏ mặt, không biết là do nụ hôn kia đã lấy đi của cậu rất nhiều không khí hay là do lời nói trúng tim đen của Trương Dạng dành cho cậu.
Cậu yêu người đàn ông mà có rất nhiều người khác cũng khao khát hắn, hắn có tiền lại có chỗ đứng trong xã hội, vẻ bề ngoài của hắn cũng rất chói mắt, mọi thứ của hắn đều hoàn mỹ, cậu lại muốn hắn mãi ở bên cạnh mình, như vậy có được coi là tham lam hay không.
Trương Mạn Đường chìm trong một mớ suy nghĩ mông lung, đến khi rời khỏi sự thất thần mới phát hiện ra chiếc xe limousine đã bắt đầu chuyển bánh rời khỏi căn biệt thự rồi.
Trương Mạn Đường đợi cho chiếc xe kia biến mất khỏi tầm mắt mới thở dài xoay người đi vào trong nhà.
Bây giờ cũng gần 6 giờ sáng, Trương Tu sẽ đi học lúc 8 giờ, cứ nghĩ đến nhóc con ngọt ngào kia thì cậu lại cảm thấy vui vẻ.
Cậu chậm rãi đi về phía phòng ngủ của Trương Tu, nhẹ nhàng đẩy mở cánh cửa phòng ngủ của nhóc con, không ngoài dự đoán của cậu, Trương Tu vẫn còn đang say ngủ không biết gì cả.
Cậu ngồi ở bên giường nhìn nhóc con thật lâu, bàn tay đưa lên mái tóc vàng kim óng ánh này khẽ vuốt ve một hồi.
Trương Mạn Đường không ngủ được nữa, cậu đi lên phòng tắm một lượt rồi xuống dưới nhà muốn làm đồ ăn sáng cho Trương Tu.
Người làm trong nhà đã dậy từ sớm, bọn họ đang hầm cháo bí đỏ cũng sắp xong, cậu không muốn bỏ phí nồi cháo này cho nên chuyển sang làm món bánh cho Trương Tu mang đến trường ăn vặt.
Phòng bếp nhà Trương Dạng luôn có gần như là đầy đủ các loại nguyên liệu.
Trương Mạn Đường không có ý định làm món bánh quá cầu kỳ tốn thời gian, chỉ đơn giản làm món cookie bơ mặn vừa dễ làm lại vừa bổ dưỡng cho Trương Tu.
Lần trước cậu lừa Trương Tu đi ngủ rồi rời đi, cũng không nói cho nhóc con một lời, khẳng định là nhóc con sẽ rất giận cậu.
Món bánh cookie bơ mặn đều là những nguyên liệu đơn giản có sẵn trong nhà, Trương Mạn Đường thuần thục trộn các nguyên liệu lại với nhau, rất nhanh đã tạo hình ra được một mẻ bánh hình tròn mỏng dẹp.
Khi bánh gần chín, mùi hương đã lan ra khắp căn bếp khiến cho mấy người giúp việc trong nhà cũng cảm thấy tò mò thèm thuồng.
Trương Mạn Đường làm rất nhiều, đủ để cho người trong nhà cùng ăn, lại đủ cho Trương Tu mang đến lớp cho bạn bè của nhóc.
Trương Mạn Đường cẩn thận để bánh ngọt vào trong một chiếc hộp nhỏ đợi Trương Tu tỉnh lại sẽ đưa cho nhóc con.
Trương Tu không biết là Trương Mạn Đường ở chỗ này, chính vì thế khi nhìn thấy cậu thì nhóc con đã đứng ngơ người ra thật lâu, Trương Mạn Đường thấy thế thì cười cười đi về phía trước.
"Tiểu Tu, chú có làm bánh cookie bơ mặn cho cháu."
Trương Tu nghe thấy lời nói của Trương Mạn Đường thì xoay người đi không thèm nhìn cậu, Trương Mạn Đường nhìn nhóc con giận dỗi như thế cũng hơi lo lắng, vội vã cầm theo hộp bánh quy đã chuẩn bị sẵn kia đi theo Trương Tu.
"Tiểu Tu, chú đã cho vào hộp rồi, có đủ cho cả Diêu Diêu và Lạc Lạc nữa."
Nãy giờ Trương Tu vẫn không chịu lên tiếng cũng không chịu nhìn Trương Mạn Đường.
Cậu biết nhóc con tóc vàng này nhất định rất là giận cậu cho nên cậu đành vội vàng đi tới ngồi xổm ở trước mặt của Trương Tu mà hối lỗi.
"Tiểu Tu, chú xin lỗi Tiểu Tu, là chú sai, chú không nên rời đi mà không nói tiếng nào, sau này chú nhất định sẽ không như vậy nữa, tha thứ cho chú có được không?"
Chẳng qua Trương Tu chỉ là một đứa nhỏ mà thôi, hơn nữa nhóc con cũng rất yêu quý Trương Mạn Đường cho nên làm sao mà có thể giận cậu lâu được.
Nhóc con khoanh tay trên ngực đứng ở trước mặt của Trương Mạn Đường nói.
"Buổi sáng hôm đó cháu đã khóc rất nhiều, ba ba nói rằng chú muốn đi cho nên không thể giữ chú lại được."
Trương Mạn Đường làm ra dáng vẻ thành thật nhận lỗi mà nói.
"Chú xin lỗi, là do chú không suy nghĩ cho thật kỹ, sau này chú thề là sẽ không rời đi nữa."
Trương Tu liếc mắt giận dỗi nhìn Trương Mạn Đường, sau đó nhóc con đưa ra một ngón tay út về phía trước mặt của cậu.
"Chú phải đóng dấu thề mời được."
Trương Mạn Đường khẽ mỉm cười, nhanh chóng đưa ngón út của mình ngoắc vào ngón út của Trương Tu rồi đóng dấu hai ngón cái lại với nhau.
"Chú thề là sau này nếu như đi đâu sẽ nói với Tiểu Tu trước một tiếng, sẽ không bỏ đi mà không nói lời nào như vậy nữa."
Trương Tu được trấn an rồi mới yên tâm ôm lấy cổ của Trương Mạn Đường.
"Sau này chú Mạn Đường đừng như vậy nữa, cho dù ba ba không cần chủ thì cháu cũng rất cần chú, bởi vì chú Mạn Đường rất quan trọng đối với cháu."
Trương Mạn Đường nghe thấy lời nói kia thì cũng ngây ngốc mất vài giây, nhóc con này có gen di truyền ăn nói ngọt ngào từ Trương Dạng hay sao mà nói cậu nào đã có thể đốn tim cậu như vậy chứ.
"Ừ, chú biết rồi.
Chú cũng rất yêu quý Tiểu Tu."
Trương Mạn Đường giải quyết xong chuyện của Trương Tu thì thở phào một hơi, tuy rằng Trương Tu chỉ là một đứa trẻ nhưng nếu như không có sự tha thứ của nhóc con thì cậu sẽ không cảm thấy thoải mái được, dù sao thì trên đời này cũng chỉ có hai người bọn họ là quan trọng nhất đối với cậu mà thôi.
Đưa Trương Tu đến trường học xong, Trương Mạn Đường lập tức đi đến địa chỉ chụp hình ở một studio nằm trong trung tâm thành phố để làm việc.
Tịnh Kỳ thấy cậu từ phía xa đã vội vàng đi đến kéo lấy cổ tay của cậu qua một bên.
"Này, Tiểu Đường, cậu phải thành thật nói cho chị biết chuyện giữa cậu và Trương tổng là thế nào rồi?"
Mỗi khi có người nhắc đến Trương Dạng, Trương Mạn Đường sẽ tự động mà khẽ mỉm cười.
"Em và ngài ấy làm lành rồi, ngài ấy nói rằng ngài ấy yêu em."
Tịnh Kỳ nghe thấy vậy thì bất ngờ nói lớn.
"Yêu cậu? Tiểu Đường, chị không muốn làm cậu mất vui nhưng mà lời nói đó của Trương tổng cậu có thể tin được hay không?"
Trương Mạn Đường gật đầu, dáng vẻ tin tưởng một trăm phần trăm, dù sao cậu cũng là cún con nghe lời của Trương Dạng, lời hắn nói ra cậu đều tin hết.
"Ngài ấy nói rằng ngài ấy không quen với Cố Giai Thụy, chỉ là tình cờ gặp cậu ta trong một bữa tiệc mà thôi, hơn nữa thời điểm hai người bọn em xảy ra chuyện, ngài ấy cũng không quen người nào khác."
Tịnh Kỳ quan sát biểu cảm ngập tràn hạnh phúc trên gương mặt của Trương Mạn Đường, cô thì không thể nào tin được chuyện Trương Dạng sẽ yêu một mình Trương Mạn Đường nhưng cô lại không muốn làm cho cậu mất vui, thế cho nên chỉ có lòng tốt mà nhắc nhở một câu với cậu rằng.
"Tiểu Đường, nếu đúng là như vậy thì chị cũng mừng cho cậu nhưng mà Trương tổng là tay chơi lão luyện trong tình trường, cậu đừng để bị ngài ấy lừa gạt tình cảm."
Trương Mạn Đường im lặng không nói, tuy rằng cậu tin tưởng Trương Dạng nhưng cậu vẫn nghi ngờ bản thân của chính mình.
Cậu chẳng qua chỉ là một diễn viên nhỏ có chút tên tuổi, trong giới giải trí không khó tìm một người giống như cậu đây, cậu cũng không hiểu Trương Dạng sẽ bị mình thu hút điểm gì mà chịu bỏ qua một rừng hoa thơm cỏ lạ kia.
Tịnh Kỳ thấy Trương Mạn Đường không lên tiếng thì lảng sang chuyện khác.
"Phải rồi, Trương tổng nói không thể nhận quá nhiều công việc cho cậu, hơn nữa cậu cũng không thể rời khỏi nhà quá một tuần là sao?"
Đối với công việc và Trương Dạng, Trương Mạn Đường sẽ chọn người đàn ông này, cho dù trước kia cậu tiếp cận hắn vì công việc nhưng hiện tại cậu có thể bỏ toàn bộ công việc để ở bên cạnh hắn.
"Vâng, Trương tổng nói nói với em rằng không được rời khỏi nhà quá một tuần."
Tịnh Kỳ nhíu mày gấp gáp chất vấn cậu.
"Cho nên cậu đồng ý rồi hay sao? Cậu có biết bây giờ con đường sự nghiệp của cậu rất rộng mở hay không? Tên tuổi của cậu đang ở rất gần công chúng, nếu như bây giờ hạn chế nhận công việc thì những gì cố gắng trước đó của cậu sẽ rất hoang phí."
Trương Mạn Đường biết điều đó nhưng đam mê của cậu bây giờ không phải là nghệ sĩ nữa rồi, Trương Dạng nói việc chính của cậu là nấu cơm, đam mê của cậu bây giờ là học nấu nướng mà thôi.
Hơn nữa nếu như quá nổi tiếng, những người xung quanh cậu sẽ gặp phiền phức, cậu không muốn vì việc này mà mối quan hệ giữa cậu và Trương Dạng một lần nữa rạn nứt.
"Chị Tịnh Kỳ, em cũng không có ý định làm nghệ sĩ cả đời, chỉ cần duy trì sự nghiệp như hiện tại thì em đã mãn nguyện rồi."
Lời này ngày hôm qua Trương Dạng đã nói với cô, bây giờ lại nghe thấy chính miệng Trương Mạn Đường cũng nói như vậy nữa khiến cho cô thật sự đau lòng không thôi.
"Tiểu Đường, cậu bị Trương tổng tẩy não rồi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...