Vị trí ghế ngồi bên cạnh Trương Mạn Đường đề tên Tô Thiên Vương, kế tiếp là Điềm Thụy nhưng ghế của Tô Thiên Vương lúc này lại có Trương Dạng và Trương Tu đang ngồi.
Trương Mạn Đường khó hiểu, vị trí ngồi của Trương Dạng lẽ ra là phải ở hàng ghế danh dự phía bên kia mới đúng.
Trương Mạn Đường bước nhanh về phía ghế ngồi của mình, lúc cậu vừa ngồi xuống thì Trương Tu đã từ trên đùi của Trương Dạng chuyển qua vị trí ngồi trên đùi của cậu, nhóc con tóc vàng vòng tay ôm lấy cần cổ cậu, đu người lên hôn chụt chụt vào má cậu, còn nỉ non nói rằng.
"Sao chú Mạn Đường lại đi lâu như vậy?"
Trương Mạn Đường cảm thấy nhóc con này đúng là rất ngọt ngào đáng yêu, trong phút chốc quên mất việc xung quanh có rất nhiều phóng viên nhà báo.
"Xin lỗi Tiểu Tu, là chú không tốt, ngày mai chú sẽ chuộc lỗi với cháu."
Tịnh Kỳ ngồi ở phía sau nhắc nhở Trương Mạn Đường.
"Tiểu Đường, nơi này có rất nhiều phóng viên."
Trương Mạn Đường giật mình, đúng vậy nơi này có rất nhiều phóng viên, nếu như Trương Tu cứ ngồi ở vị trí này thì ngày mai trên mạng sẽ lại lan truyền rất nhiều tin tức không hay, mà Trương Dạng lại bảo vệ nhóc con như vậy cho nên cậu cũng không thể để nó xảy ra chuyện gì được.
"Tiểu Tu, hay là cháu ngồi qua chỗ của ba ba có được không?"
Trương Tư vòng tay ôm lấy cổ của Trương Mạn Đường, ngẩng đầu dùng ánh mắt đáng thương nhìn cậu.
"Chú Mạn Đường không thích cháu nữa hay sao?"
Trước sự đáng thương mềm nhũn kia của Trương Tu, Trương Mạn Đường đúng là không nỡ đuổi nhóc con này đi, chỉ có thể đưa mắt cầu cứu sự giúp đỡ của Trương Dạng nhưng mà lúc này Trương Dạng lại không quan tâm đến hai người bọn cậu, hắn đang cùng Điềm Thụy trao đổi gì đó.
Trương Tu không vui, Trương Mạn Đường cũng buồn bực, tại sao Trương Dạng lại đào hoa như vậy, ở trước mặt con trai của hắn cũng không thèm để ý, trắng trợn nói chuyện với người khác, cậu cũng không phải bảo mẫu của nhà hắn mà.
Trương Mạn Đường ôm Trương Tu ở trong lòng, nhóc con không muốn xuống, ba của nó cũng không có ý định quan tâm đến nó, vậy thì đành để hai người bị bỏ rơi ở bên nhau vậy.
Điềm Thụy biết Trương Dạng, đương nhiên một người đàn ông nổi tiếng trong giới kim chủ như vậy thì không có nghệ sĩ nào là không biết cả.
Cậu ta biết Trương Dạng đang quen Trương Mạn Đường nhưng mà mỗi quan hệ này cũng chỉ là tình nhân trao đổi qua lại, kim chủ muốn tìm tình nhân mới thay thế tình nhân cũ cũng là chuyện bình thường mà thôi.
Đèn điện ở dưới hàng ghế ngồi đều tắt hết, chỉ để lại ánh sáng ở trên sân khấu, bởi vì không gian xung quanh khá ồn ào, mà Điềm Thụy luôn luôn nghiêng đầu ghé sát vào tai Trương Dạng thì thầm cái gì đó, khiến cho Trương Mạn Đường vừa tò mò lại vừa lo lắng đến đứng ngồi không yên.
Trương Mạn Đường hơi bực bội, trước mặt trẻ con mà Trương Dạng lại thân mật với người khác như vậy, hơn nữa hắn cũng coi cậu là bảo mẫu rồi thì phải, con trai hắn bây giờ đang ngồi ở trong lòng cậu mà nghịch chiếc nơ đen trên cổ áo sơ mi của cậu.
Giải thưởng nghệ sĩ mới ra mắt được mong chờ nhất năm đã vinh danh Điềm Thụy, lúc cậu ta đứng dậy còn nói gì đó với Trương Dạng rồi mới chậm rãi bước lên sân khấu nhận giải.
Trương Mạn Đường thấy Điềm Thụy rời đi rồi, lúc này mới nghiêng đầu qua nói với Trương Dạng.
"Trương Dạng, hai người vừa rồi đã nói gì thế?"
Trương Dạng không nhìn Trương Mạn Đường, chỉ thuận tay nắm lấy tay của cậu kéo về phía mình.
Trương Mạn Đường hoảng hốt nhưng cũng không thu tay lại, ở chỗ này tối như vậy, hơn nữa xung quay có rất nhiều người, có lẽ phóng viên nhà báo sẽ không thể chụp được động tác nhỏ này của Trương Dạng và cậu đâu.
Trương Dạng không có ý định nói, Trương Mạn Đường cũng không dám nhiều lời hỏi thêm, chỉ có thể một tay ôm Trương Tu, một tay lại bị Trương Dạng nắm lấy nhưng mà vẫn rất vui vẻ.
Điềm Thụy nhận giải phát biểu xong lại đi xuống ghế ngồi bên cạnh Trương Dạng.
Trương Mạn Đường vờ như không nhìn Điềm Thụy nhưng lại rất quan tâm đến cậu ta, muốn xem xem cậu ta đã nhìn thấy hành động nhỏ của hai người bọn cậu hay không.
Đột nhiên Trương Dạng nắm tay cậu đưa lên trước mặt hắn, khẽ dùng đôi môi mỏng đa tình kia chạm xuống bàn tay cậu hôn nhẹ lấy, giây tiếp theo chưa kịp để cho cậu phản ứng đã nghiêng người qua ghé sát vào tai cậu nói nhỏ.
"Tôi phải rời đi một chút."
Nói rồi Trương Dạng cũng đứng dậy rời đi, từ lúc Trương Dạng hôn xuống tay cậu tại hội trường đông người này, cả người cậu đột nhiên cảm thấy nóng bừng bừng, hô hấp nhộn nhạo không thể điều chỉnh được, bây giờ rất muốn nới lỏng nơ thắt chặt ở trên cổ kia ra, lại muốn đặt Trương Tu ngồi sang ghế bên cạnh, chính mình chạy vào nhà vệ sinh dội nước lạnh cho tỉnh táo.
Trương Mạn Đường cũng không rõ tại vì sao mình lại nảy sinh phản ứng bất thường như vậy nữa, bình thường chẳng phải sẽ còn thân thiết hơn sao, hay là do nơi này có nhiều người như vậy, hay là do ở bên cạnh con trai hắn mà cũng không hề kiêng kị gì.
Khi Trương Mạn Đường còn đang mông lung suy nghĩ trước biến đổi này của cơ thể, đột nhiên MC ở trên sân khấu lại gọi rất rõ ràng cái tên của cậu.
"Trương Mạn Đường."
Trương Mạn Đường giống như một nam sinh làm việc riêng trong lớp bị giáo viên nhắc đến tên, không rõ đối phương đang gọi mình hỏi cái gì, cứ ngồi ngây người ra như vậy.
Đến khi một ánh đèn sân khấu khác chiếu sáng trên đỉnh đầu của cậu, cậu lại càng ngơ ngác hơn, ngay cả Trương Tu đang ngồi ở trong lòng cậu thì cậu cũng quên mất.
Tịnh Kỳ ở phía sau nhắc nhở Trương Mạn Đường.
"Mạn Đường, cậu mau lên sân khấu nhận giải đi."
Trương Mạn Đường cảm thấy rất mơ hồ, nhận giải sao? Cậu rốt cuộc nhận giải gì, hay là hạng hai cũng sẽ được lên sân khấu nhận giải đây.
"Chú Mạn Đường."
Một giọng non nớt cất lên kéo Trương Mạn Đường quay trở lại thực tại, anh đèn sân khấu đang chiếu về phía cậu, mà Trương Tu cũng bị thứ ánh sáng đó chiếu rọi, nhóc con này vốn dĩ được Trương Dạng bảo vệ rất tốt, hôm nay lại vì cậu mà bị đưa ra trước ánh sáng rồi.
"Chú Mạn Đường, cháu cũng muốn lên."
Trương Mạn Đường khó xử, trên sân khấu lại có một giọng MC đang thúc giục cậu.
"Xin mời diễn viên Trương Mạn Đường lên sân khấu nhận giải thưởng danh giá này, cậu cũng có thể mang theo người bạn nhỏ kia lên nhận giải thưởng."
Trương Mạn Đường cảm thấy cả người khô nóng, chưa khi nào cậu cảm thấy ánh đèn sân khấu hôm nay lại khiến cho cậu hồi hộp lo lắng đến như vậy.
Cậu vốn định để Trương Tu ở dưới nhưng lúc này nhóc con lại một mực muốn theo cậu lên sân khấu khiến cho cậu cũng không còn cách nào khác đành nắm tay Trương Tu đi lên trên cùng.
Đến khi Trương Mạn Đường lên sân khấu rồi cậu mới biết được thì ra cậu nhận được giải diễn viên phụ xuất sắc nhất trong bộ phim Thanh Xuân Tươi Đẹp.
"Xin mời ngài Trương, tổng giám đốc công ty bất động sản Trương thị lên trao giải thưởng vô cùng danh giá này cho diễn viên Trương Mạn Đường."
Ngài Trương? Là Trương Dạng có phải không? Đúng thật là Trương Dạng rồi, người đàn ông mặc một bộ vest đen được cắt may vô cùng tỉ mỉ tôn lên đôi chân dài thẳng tắp như người mẫu, gương mặt của hắn hoàn hảo hơn so với bất cứ nghệ sĩ nào trong giới, đôi mắt kia sâu thẳm nhìn không rõ tâm tư, khóe môi đa tình luôn cong cong mang theo nét cười như có như không.
Trương Mạn Đường bị dọa sợ luôn rồi, lúc Trương Dạng trao cúp thủy tinh cho cậu, cậu vẫn còn ngây ngốc mất vài giây, sau đó Trương Tu ở bên dưới khẽ kéo kéo tay của cậu thì cậu mới khôi phục lại tinh thần.
Trái phải đều là ba con nhà họ Trương, hại cậu cảm thấy vô cùng hồi hộp lo lắng.
Sau khi nhận cúp, Trương Dạng chủ động bắt lấy tay cậu kiểu xã giao, sau đó còn ôm cậu ở trên sân khấu, trong ánh mắt của người xem thì đây là cảnh tượng người trao giải đang muốn cố gắng trấn an cho nghệ sĩ nhận giải bớt hồi hộp nhưng chỉ có hai người bọn họ mới biết sự thật căn bản không phải như vậy.
Hành động ôm lấy cậu của Trương Dạng càng làm cho cậu cảm thấy cả người khô nóng kinh khủng bởi vì hắn đang khẽ liếm lấy vành tai của cậu, nói một câu thế này.
"Tôi có việc phải đi trước, mười phút nữa tôi sẽ đón em và Tiểu Tu trở về.
Tiểu Đường Tử, trở về nhà phải cởi hết quần áo ra nhận phạt, hôm nay em gây chuyện lớn rồi."
Đây là một lời đe dọa hay là một lời trêu chọc đây, Trương Mạn Đường không biết, cậu vĩnh viễn không thể đoán ra được suy nghĩ của người đàn ông này.
Trương Mạn Đường nắm tay Trương Tu đi xuống, Trương Dạng không quay về hàng ghế ngồi lúc trước nữa mà nhanh chóng đi ra phía sau khán đài rời khỏi hội trường.
Trương Tu thích chiếc cúp của cậu, lúc quay trở về luôn ngồi trên đùi cậu mà cầm chiếc cúp trong tay xem xét một lượt.
Lời nói của Trương Dạng luôn vang vẳng ở bên tai cậu, trở về nhà cởi hết quần áo ra chịu phạt hay sao? Là thật sự bị phạt đau hay là phạt khoái cảm đây? Càng nghĩ thì cậu lại càng cảm thấy khắp người khô nóng khó chịu, ham muốn tăng cao, ngay cả vật phía dưới hai chân cũng bắt đầu cương cứng.
"Tiểu Tu, cháu ngồi xuống ghế bên cạnh được không?"
Trương Mạn Đường không muốn để cho Trương Tu nhận ra mình đang phát sinh dục vọng, cho dù nhóc con này nhỏ tuổi chưa hiểu gì nhưng cậu cũng không muốn để cho nó phát hiện ra.
"Chú Mạn Đường đau chân sao? Chân của Chú Mạn Đường sưng lên rồi."
May mắn chỗ này đang tắt đèn nếu không cậu sợ sẽ bị người khác nhìn thấy phản ứng kỳ quái của cậu.
Cậu nuốt một ngụm nước miếng, nhỏ giọng lừa gạt Trương Tu.
"Ừ...!chú bị đau chân, Tiểu Tu ngồi qua ghế bên cạnh nhé.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...