Một lớn một nhỏ kia vô cùng nổi bật, giữa cả biển người vẫn có một ánh sáng vô hình nào đó tỏa ra.
Trương Dạng mặc trên mình một bộ vest màu đen lịch lãm, phía trước túi áo còn được đính trang sức đá quý đắt tiền, vẻ ngoài này không khiến cho hắn trở thành một người đang khoe mẽ mà lại toát lên mình thần thái cao ngạo của một bậc đế vương.
Hắn nắm tay một nhóc con tóc vàng, đứa bé này chẳng khác gì phiên bản nhỏ của hắn cả, gương mặt hoàn hảo mềm mại đáng yêu, đôi mắt màu hổ phách đặc biệt kia đang nhìn chằm chằm cậu nãy giờ, giống như là đang giận dỗi, lại giống như là rất nhớ nhung.
Trương Mạn Đường cảm thấy chột dạ, ánh mắt của Trương Dạng và Trương Tu đang hướng về phía cậu muốn chất vấn, khiến cho cậu nghi ngờ chính bản thân mình có phải đã làm ra chuyện gì sai với bọn họ hay không.
Trương Mạn Đường đang định bước về phía trước thì Trương Dạng đã nắm tay Trương Tu xoay người đi về phía hàng ghế danh dự.
Hàng ghế danh dự cách hàng ghế ngồi của nghệ sĩ một đoạn, nơi này phân chia rất rõ ràng, nhà tài trợ sẽ ngồi ở một bên, còn nghệ sĩ sẽ ngồi ở một bên cách biệt.
Đối diện với Trương Dạng, Trương Mạn Đường chưa khi nào bình tĩnh được, có thể là phấn khích nhung nhớ, cũng có thể là sợ hãi chột dạ giống như bây giờ.
Trương Mạn Đường xoay người đi vào WC muốn rửa mặt, dù sao vừa mới rồi cậu cũng không làm hành động gì quá đáng, chỉ là xoa đầu fan hâm mộ mà thôi, không biết chừng hành động đó cũng đã diễn ra xong trước khi Trương Dạng đến rồi.
Trương Mạn Đường vào WC, đứng trước bồn rửa mặt nhìn chằm chằm mình trong gương.
Trang phục hôm nay của cậu vô cùng đẹp, mái tóc cũng được tạo hình tỉ mỉ, Tịnh Kỳ nói cho dù lần này không nhận được giải thưởng gì thì cũng phải để lại ấn tượng trước giới nhà báo, thế cho nên đã chuẩn bị cho cậu rất cẩn thận.
Đúng lúc này cánh cửa phòng WC mở ra, Trương Mạn Đường giật mình quay ra nhìn, người bước vào mặc một bộ vest vô cùng sang trọng, đối phương cũng bất ngờ khi thấy cậu nhưng rất nhanh đã dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn cậu.
"Thì ra là Trương đại minh tinh, đến bây giờ mới được gặp cậu."
Người tới là Điềm Thụy, Điềm Thụy vừa thấy cậu đã dùng thái độ mỉa mai để đối đáp.
Trương Mạn Đường biết đối phương đang công kích mình cho nên chỉ lựa chọn im lặng không muốn đáp lời, Điềm Thụy đứng ở bên cạnh rửa tay.
"Trương đại minh tinh là đang để bụng chuyện nhận giải ngày hôm nay sao?"
Trương Mạn Đường nhíu mày, cậu không để bụng chuyện này, ngược lại người để bụng là Điềm Thụy thì mới đúng.
"Tôi không để bụng chuyện này, chúc mừng cậu nhận được giải thưởng."
Trương Mạn Đường xoay người đi vào bên trong phòng vệ sinh đơn ở phía sau.
Điềm Thụy cười lạnh không nói gì, thái độ trốn tránh này của Trương Mạn Đường làm cho cậu rất hài lòng.
Trương Mạn Đường nghe thấy được tiếng bước chân rời đi của Điềm Thụy thì mở cửa bước ra, cậu rửa tay rồi chỉnh lại tóc, đang định đi ra bên ngoài thì lại có một người nữa cũng tiến vào.
Người đàn ông vừa vào vô cùng cao lớn, cảm giác đứng ở trước mặt hắn sẽ bị che mất đi ánh sáng.
Đối phương lạnh lùng kiêu ngạo, mặc trên mình một bộ vest đắt tiền, ánh mắt kia âm trầm khó nắm bắt nhìn thẳng về phía cậu khiến cho cậu cũng phải hoảng hốt lùi lại một bước.
"Trương Dạng..."
Trương Dạng tiến lên một bước, Trương Mạn Đường sẽ lùi lại phía sau một bước, hắn mạnh mẽ nắm lấy eo cậu kéo vào lòng, trầm giọng hỏi.
"Sao lại tránh tôi?"
Trương Mạn Đường cảm nhận được hơi thở của Trương Dạng như là mãnh hổ đang gầm gừ tức giận vô cùng nguy hiểm.
"Không có..."
Lời còn chưa kịp nói xong, Trương Dạng đã cúi đầu hôn xuống đôi môi của Trương Mạn Đường.
Bàn tay của hắn ghì chặt sau gáy của cậu, tham lam cắn mút đôi môi mềm mại của cậu, Trương Mạn Đường cố gắng theo kịp tiết tấu nụ hôn của hắn nhưng có lẽ là do mấy tháng xa cách nên bây giờ cậu lại phải cố gắng hết sức cũng không theo kịp tiến độ thần tốc kia.
Trương Dạng vừa hôn vừa đẩy Trương Mạn Đường vào một phòng ở phía sau, đến khi hai người bọn họ đóng cửa phòng lại thì bên ngoài lại có tiếng bước chân tiến vào.
Trương Mạn Đường hoảng hốt, cố gắng không để phát ra tiếng động gì lớn, vội vã nắm chặt lấy eo của Trương Dạng, cả người mềm nhũn tùy ý cho người này trêu chọc.
Chỉ là bên ngoài hình như cũng đang có một cặp tình nhân làm chuyện mờ ám, bọn họ vô cùng kịch liệt, ở ngay bên sát phòng cậu mà thở gấp.
Tình huống này khiến cho Trương Mạn Đường trong phút chốc cảm thấy vừa kích thích vừa sợ hãi.
Có vẻ như bên kia đã gấp gáp hơn hai người bọn cậu rất nhiều, tiếng da thịt va chạm liên tục ở bên tai, Trương Mạn Đường bị hôn đến thiếu dưỡng khí, mặt đỏ tai hồng, đầu óc lơ lửng như ở trên mây.
Trương Dạng buông Trương Mạn Đường ra, hắn cúi đầu xuống bên tai cậu nói nhỏ.
"Bên kia nhiệt tình như vậy, chúng ta cũng không thể thua kém."
Nói rồi nhân lúc Trương Mạn Đường còn đang há miệng cố gắng hít lấy không khí thì Trương Dạng đã nhanh tay bỏ vào miệng cậu một thứ gì đó, thứ kia trôi tuột xuống cổ họng hại cậu ho khan liên tục, cũng chưa biết mùi vị của nó thế nào đã rơi xuống bụng rồi.
Trương Dạng cười tà, hắn cởi quần của mình, dùng ánh mắt như ngọn lửa thiêu đốt hướng thằng về phía cậu, ngắn gọn ra lệnh một cậu.
"Dùng miệng."
Trương Mạn Đường bị Trương Dạng kéo xuống phía dưới, cả người lảo đảo quỳ xuống, chưa kịp ổn định vị trí đã bị đối phương ấn vật nam tính thô to vào trong miệng rồi.
Hình ảnh Trương Mạn Đường xoa đầu cô gái nhỏ vừa rồi luôn hiện hữu trong tâm trí của Trương Dạng, hắn nhíu mày nắm chặt lấy mái tóc được tạo hình tỉ của cậu, đẩy hông di chuyển điên cuồng.
Trương Mạn Đường cảm thấy cổ họng của mình đau rát, nước miếng tiết ra càng nhiều, tràn ra bên ngoài khóe miệng.
Cậu cố gắng ngăn chặn tiếng động phát ra ít nhất có thể.
Trương Dạng thật là thô bạo, cậu cảm nhận được sự tức giận của hắn, lần này rất khác so với những lần thô bạo trước kia, trái tim vốn không thể chịu được nhiều đả kích của cậu trong phút chốc run rẩy, hai mắt ngập nước vì sự mạnh mẽ điên cuồng của Trương Dạng mà rơi xuống một hàng nước mắt.
Trượng Mạn Đường cảm thấy Trương Dạng động eo càng lúc càng nhanh, nếu cứ như vậy cậu sợ mình sẽ không thể chống đỡ được nữa.
May mắn lúc này Trương Dạng đã chịu dừng lại, một dòng nước ấm nóng từ bên trong cơ thể hắn mạnh mẽ bắn vào trong khoang miệng cậu.
Trương Mạn Đường nức nở ho khan, nuốt xuống không ít tinh dịch của Trương Dạng, còn có một ít vương lại trên gương mặt và áo sơ mi của cậu.
Trương Dạng ngồi xuống, nhìn Trương Mạn Đường đang quỳ ở dưới chân mình.
"Cún con, em sẽ không kịp tham dự buổi lễ trao giải."
Lúc này Trương Mạn Đường mới nhớ ra mình còn ở trong buổi lễ trao giải, tuy rằng cậu không được nhận giải nhưng vẫn muốn được tham gia.
Trương Mạn Đường rất giận Trương Dạng chỉ có điều lại không dám giận hắn, cậu đứng dậy muốn lấy giấy vệ sinh giúp hắn lau đi vậy nam tính kia nhưng lại bị hắn ngăn lại.
"Dùng áo của em."
Trương Mạn Đường đỏ mặt, hai mắt long lanh ngập nước, dáng vẻ bị ức hiếp vô cùng đáng thương.
Cậu lấy vạt áo sơ mi của mình lau vật nam tính kia của hắn, sau đó giúp hắn mặc lại quần áo thật chỉnh tề.
Đến khi hai người bước ra ngoài rồi, cậu mới phát hiện ra trên mặt mình có vết nước khả nghi, vội vã đưa tay lên lau đi.
Trương Dạng đứng ở phía sau, nắm lấy cổ tay của cậu, hắn cúi đầu nói khẽ vào bên tai cậu, dọng nói vô cùng dịu dàng ôn nhu giống như là muốn dỗ dành cậu vậy.
"Tiểu Đường Tử của tôi, em bị thương rồi sao?"
Trương Mạn Đường vừa mới nói đã phát hiện ra giọng nói của mình biến đổi trầm khàn vô cùng, hơn nữa cổ họng cũng thật đau rát, có lẽ đã bị ảnh hưởng vì hành động điên cuồng vừa rồi của Trương Dạng.
Đúng lúc này hai người ở phòng bên cạnh cũng mở cửa đi ra.
Trương Mạn Đường hoảng hốt muốn cách xa Trương Dạng một chút nhưng lại bị hắn giữ lại không cho làm loạn, cuối cùng chỉ còn biết cúi đầu né tránh hai người phía sau.
Người ở phòng bên có quen biết với Trương Dạng, mà Trương Mạn Đường cũng biết người này chỉ là chưa gặp qua mà thôi.
"Trương Dạng, nghệ sĩ công ty tôi hôm nay còn phải nhận giải, cậu làm như vậy là không được rồi."
Trương Mạn Đường nhìn thoáng qua trong gương thấy bóng dáng của hai người đàn ông phía sau, người vừa lên tiếng là Trình tổng Trình Kiệt của công ty giải trí Trình thị, người còn lại nhỏ nhắn hơn sớm đã đi nhanh ra ngoài trước, đối phương là ông chủ của tiệm cà phê đối diện Trình thị.
Có lẽ Trình Kiệt đã được ăn no, dáng vẻ vô cùng thỏa mãn, lúc rời đi còn không quên dừng lại trêu chọc Trương Dạng một câu.
Trương Dạng đương nhiên sẽ không bị những lời nói này của Trình Kiệt trêu chọc, hắn còn nhàn nhạt đáp lại.
"Cậu cũng đâu có thua kém tôi, phòng bên rất kịch liệt."
Trình Kiệt mỉm cười rời đi, Trương Dạng lại cúi đầu tiếp tục trêu chọc cún con nhà mình.
"Tiểu Tu nói với tôi rằng nó rất nhớ em, muốn gặp em ngay lập tức nhưng mà đến rồi lại thấy em xoa đầu cô gái khác, nó hỏi rằng có phải là em không để ý nó nữa hay không?"
Trương Mạn Đường ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt ửng đỏ của mình ở trong gương thì xấu hổ cúi xuống.
Cậu nhỏ giọng giải thích.
"Cô ấy là fan hâm mộ của em, bởi vì muốn tặng quà cho em nên đã vào khu vực nghệ sĩ mới bị bảo an đuổi ra, em chỉ là muốn an ủi cô ấy mà thôi."
Trương Dạng cúi đầu hôn vào bên má của Trương Mạn Đường, thuận tiện giúp cậu sơ vin lại chiếc áo sơ mi trắng xộc xệch kia.
"Tôi không muốn như vậy, đã hiểu chưa?"
Trương Mạn Đường ngoan ngoãn gật đầu, Trương Dạng buông cậu ra rồi xoay người rời đi trước.
Đợi đến khi Trương Dạng rời đi rồi, Trương Mạn Đường mới khẽ thở dài một hơi, cảm giác khoang miệng mỏi nhừ và cổ họng đau rát, mùi vị tình dục vẫn còn tồn tại, mọi nơi đều là mùi hương của người đàn ông thô bạo vừa rồi.
Mái tóc của Trương Mạn Đường bị Trương Dạng làm cho rối tung, lúc này có muốn chỉnh lại như cũ cũng không được, chỉ có thể cố gắng để cho nó gọn gàng hơn một chút.
Đợi đến khi Trương Mạn Đường chuẩn bị xong xuôi trở lại thì lễ trao giải đã bắt đầu rồi, nhìn tới chỗ ghế ngồi quy định có tên của cậu phát hiện ra ghế bên cạnh có một lớn một nhỏ đang ngồi ở đó, vị trí này hình như không đúng cho lắm thì phải..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...