"Dương Hà, cậu ở đây đợi tôi, tôi phải đi vệ sinh"
Một cậu thanh niên mặc trên mình một chiếc áo sơ mi trắng cùng quần âu đen bình thường, đang đứng nhăn nhó khẽ nói với người bên cạnh.
Dương Hà vừa nhìn thấy Trương Mạn Đường sắc mặt không ổn thì đáp lại:
"Cậu đi nhanh đi, một lát nữa chị Phương trở về thấy không đủ người lại có chuyện"
Trương Mạn Đường gật đầu, đôi chân thon dài thẳng tắp trong chiếc quần âu bình thường kia nhanh chóng bước nhanh rời khỏi bữa tiệc, đi về phía phòng vệ sinh nam trong khách sạn.
Trương Mạn Đường cởi quần, ngồi ở trên bồn cầu, cảm giác hơi lạnh lẽo vòng quanh cặp mông, dưới bụng lại truyền tới cơn đau co rút.
Hôm nay là bữa tiệc lớn cuối năm, bên ngoài có rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng cùng doanh nhân thành đạt, là cơ hội tốt để một diễn viên không tên tuổi tuyến 18 như cậu lôi kéo mối quan hệ.
Trương Mạn Đường gia nhập công ty truyền thông Tây Hải đã 5 năm nhưng vẫn chỉ là một diễn viên ở tuyến 18 được giao đóng các vai xác chết, binh lính gì đó, xuất hiện chớp nhoáng không lộ mặt.
Lấy gương mặt cùng dáng người của Trương Mạn Đường thật sự không khó để thăng hạng trở thành một tiểu thịt tươi, cậu chỉ là đang thiếu chút may mắn có một kịch bản phim để trở nên nổi tiếng mà thôi.
Những người vào công ty cùng đợt với cậu, tuy không phải quá mức nổi tiếng nhưng đều đã được đóng phim, có lượng fan hâm mộ nhất định, còn cậu từ đó đến giờ vẫn chỉ có thể ở trên mạng nói chuyện với mọi người, thỉnh thoảng tham gia một vài sự kiện nhỏ ở siêu thị, thật sự là thảm vô cùng.
"Hello"
Một giọng trẻ con truyền đến, Trương Mạn Đường ngồi trong phòng vệ sinh giật mình ngẩng đầu nhìn xung quanh, đến cuối cùng cúi xuống mới phát hiện có một gương mặt thò ra ở phía dưới khe hở khoảng 30cm của mỗi phòng vệ sinh công cộng.
Trương Mạn Đường hơi hoảng hốt, tình thế này rốt cuộc là gì đây, tại sao bên dưới cửa phòng vệ sinh lại xuất hiện một nhóc con mũi cao, tóc vàng như người ngoại quốc vậy:
"Hả?"
Không đợi cho Trương Mạn Đường kịp định hình lại mọi chuyện, đứa bé kia đã bò qua khe hở bên dưới tiến vào trong phòng vệ sinh của cậu.
Trương Mạn Đường bị hành động này của đứa bé trước mặt làm cho không biết nên phải xử lý thế nào, ngay cả quần âu bị kéo xuống dưới hai chân cũng không nghĩ tới phải kéo lên.
"What's your name?" Đứa bé đứng dậy, tựa người vào bức tường đối diện nhìn chằm chằm Trương Mạn Đường hỏi.
Trương Mạn Đường nhìn đứa bé trước mặt, ngay cả cơn đau bụng vừa rồi cũng bị nó làm cho tiêu tan.
Nhóc con này nhìn qua khoảng 4 5 tuổi, da rất trắng, đôi mắt màu hổ phách vô cùng đặc biệt, mái tóc vàng được cắt kiểu undercut thịnh hành hiện nay...!giống y hệt cậu.
Nhìn trang phục trên người của đứa bé này hẳn là xuất thân từ nhà giàu, nhóc con mặc một bộ suit màu xám, trên ngực áo còn đính trang sức bằng đá quý cao cấp lấp lánh.
Trương Mạn Đường tựa như cũng quên mất mình hiện tại đang trong hoàn cảnh như thế nào, bị nhóc con chui từ sau cánh cửa phòng vệ sinh nam tiến vào trong trạng thái cậu đang giải quyết chuyện kia:
"Hả? Chú tên Mạn Đường"
Nhóc con tóc vàng cầm trong tay một viên bi nhỏ cười rất tự nhiên, có lẽ phát hiện ra người trước mặt không nói thạo tiếng anh cho nên đổi sang thứ tiếng trong nước:
"Cháu là Tiểu Tu"
Trương Mạn Đường thở phào, trình độ tiếng anh của cậu không tốt, đứa nhóc này may mắn có thể nói được hai thứ tiếng.
Trương Mạn Đường lúc này mới nhớ ra mình đang không được chỉnh tề cho lắm, cậu nhanh tay kéo áo sơ mi trắng trên người xuống dưới đùi, có chút quẫn bách nói với nhóc con trước mặt:
"Cháu không nên vào đây"
Tiểu Tu nhìn Trương Mạn Đường, trong đôi mắt màu hổ phách trong veo kia không hề xuất hiện một chút tạp chất nào, rất ngây thơ trong sáng, có lẽ đứa nhỏ này không nhận ra một điều rằng cậu bây giờ không thể đứng dậy được là vì nó:
"Cháu mới vừa đi vệ sinh xong, vòi nước cao quá, cháu cần người giúp cháu rửa tay"
Trên trán Trương Mạn Đường xuất hiện hắc tuyến, phương thức nhờ vả của nhóc con ngoại quốc này hình như hơi đặc biệt thì phải:
"Hả? Chú nghĩ là ba cháu sẽ giúp cháu"
Tiểu Tu cúi đầu nhìn viên bi nhỏ trong tay rồi lại ngẩng đầu nhìn Trương Mạn Đường, kế tiếp nhóc con rất thản nhiên mà vươn tay mở then cửa bên trong phòng.
Trương Mạn Đường thấy thế định ngăn lại, nhưng mà để cho nhóc con này lại chui từ dưới ra có vẻ không hợp lý cho lắm:
"Không không...!thôi được rồi, cháu mở cửa đi ra cũng được"
Tiểu Tu nghe thấy Trương Mạn Đường nói vậy thì quay người lại phía sau nhắc nhở:
"Cháu ra ngoài đây, chú nhớ cài cửa lại"
Trương Mạn Đường ừ một tiếng, trong lòng cũng phải buồn cười trước câu nói này.
Đúng lúc này bên ngoài lại truyền tới một giọng nam trầm thấp vô cùng bình thản:
"Tiểu Tu, con đang làm gì thế?"
Trương Mạn Đường hít một hơi, không dám thở mạnh, cũng không dám lên tiếng, bởi vì hiện tại nhóc con vẫn đứng chặn ở trước cửa chưa chịu ra ngoài, mà hoàn cảnh bây giờ của cậu cũng không tiện gặp thêm một ai nữa.
Tiểu Tu dùng giọng nói trẻ con, không chút che giấu gì đáp:
"Con muốn rửa tay cho nên nhờ chú này"
Có tiếng của người đàn ông kia đáp lại, sau đó là tiếng bước chân.
Khoảng cách càng ngày càng gần, cả người Trương Ngọc Đường cũng bắt đầu cứng ngắc, động tác như bị đóng băng:
"Chú này? Là ai?"
Trương Mạn Đường có cảm giác trước mặt xuất hiện một bóng đen che mất ánh sáng, ngẩng đầu nhìn tới thì thấy một người đàn ông rất cao, chiều cao tầm hơn một mét chín, gương mặt nam tính điển trai, trên người mặc một bộ vest màu đen kẻ sọc sáu khuy thời trang.
Không gian tiếp theo rơi vào trầm mặc, người cởi quần ngồi trên bồn cầu, người cao lớn đứng ở bên ngoài, một nhóc con chặn giữa cánh cửa.
Ánh mắt của người đàn ông kia không lộ ra chút cảm xúc nào, nhưng mà lại nhìn chằm chằm cậu rất lâu khiến cho cậu cứng họng quẫn bách, hai tay vẫn túm chặt vạt áo sơ mi kéo xuống, thật sự rất xấu hổ.
Không biết qua bao lâu, người đàn ông bên ngoài mới chịu thu hồi lại tầm mắt, kéo tay nhóc con tóc vàng về phía mình rồi lịch sự nói:
"Xin lỗi, con trai tôi đã làm phiền, cậu nhớ cài cửa lại"
Nói rồi người đàn ông kia chậm rãi đóng nhẹ cửa phòng vệ sinh, Trương Mạn Đường thật sự muốn độn thổ rồi, vội vã cài chặt then cửa, sau đó lấy giấy lau phía sau rồi xả nước, đứng dậy mặc quần.
Cậu rõ ràng đi vệ sinh có đóng cửa cẩn thận, tại sao lại rơi vào tình huống như thế này chứ.
Trương Mạn Đường đợi một hồi mới dám chậm chạp mở cửa phòng vệ sinh, cẩn thận ngó đầu nhìn ra xem xét một chút, không thấy có ai nữa mới nhanh chân đi về phía bồn rửa tay, chỉnh trang lại quần áo trên người.
Nhìn gương mặt của mình vẫn còn đỏ bừng ở trong gương, cậu vội vã cúi đầu dùng nước rửa qua mặt mình một chút sau đó mới nhanh chóng ra khỏi phòng vệ sinh tiến về phía bữa tiệc.
"Mạn Đường, cậu đi đâu thế?"
Người nói là Kiều Phương, trợ lý của cậu cùng vài diễn viên tuyến 18 khác có mặt trong bữa tiệc này.
Trong công ty, các diễn viên thuộc tuyến 18 thường sẽ có chung một người quản lý, bởi vì những người này căn bản không có hoạt động gì lớn, không cần phải một mình chiếm một người quản lý làm gì:
"Em đau bụng, mới đi nhà vệ sinh về"
Kiều Phương liếc nhìn Trương Mạn Đường, cô nhíu mày không vui rồi cũng nhanh chóng tập hợp lại nhóm người hai nam ba nữ ở một chỗ nhắc nhở:
"Đây là bữa tiệc cuối năm, có rất nhiều nhân vật lớn xuất hiện.
Công ty đã tạo điều kiện cho mọi người, tiếp theo mọi người phải tự mình nắm lấy cơ hội, mỗi người ở đây đều có địa vị nhất định, nếu như tạo lập được quan hệ thì con đường diễn xuất sau này cũng dễ dàng hơn"
Trương Mạn Đường đứng ở một bên nghiêm túc lắng nghe, cậu đã 5 năm rồi chưa có hoạt động gì nổi bật, nếu như lần này có thể làm quen được với người nào đó giúp cho con đường sau này của cậu thì tốt biết bao.
Kiều Phương nói xong thì kéo Dương Hà đi theo mình, Dương Hà 25 tuổi, bằng tuổi cậu, cũng là diễn viên tuyến 18 không có tên tuổi nhưng mà do có quan hệ tốt với Kiều Phương cho nên bữa tiệc này Kiều Phương mới kéo cậu ta đi tìm một kim chủ tốt, còn những người khác chỉ có thể dựa vào vận số của chính mình mà thôi.
Trương Mạn Đường lần đầu tiên đến bữa tiệc xa hoa như thế này, cũng lần đầu tiên đến vì mục đích tìm kiếm kim chủ, không ai nói cho cậu biết nên phải làm như thế nào mới tốt cho nên khi mọi người đều đã có thể đứng nói chuyện được với một người thì cậu vẫn do dự đứng trong một góc tìm kiếm mục tiêu.
Trương Mạn Đường nhìn một hồi thì bị thu hút bởi một người đàn ông đứng phía xa, người này rất quen mắt, mặc trên mình một bộ vest đen sọc thời trang sáu hàng nút, bên cạnh còn có nhóc con tóc vàng mắt màu hổ phách đang đứng ăn bánh kem, chẳng phải bọn họ chính là cặp cha con thản nhiên trong phòng vệ sinh vừa rồi nhắc cậu nhớ cài cửa đấy sao.
Bất chợt người đàn ông kia quay sang nhìn cậu, đôi mắt của hắn vô cùng bình tĩnh, không hề có chút gợn sóng hay biểu tình nào, khiến cho cậu cũng phải hoài nghi có phải hắn đang nhìn cậu hay nhìn người khác.
Người đàn ông kia nhìn về phía này rất lâu, lâu đến mức khiến cho cả người cậu đều đóng băng không thể cử động.
Kiều Phương nói người xuất hiện ở chỗ này đều là người có địa vị, cậu có nên tiến đến bắt chuyện với hắn không.
Ánh mắt kia quá mức khó đoán, hắn là đang muốn gọi cậu hay là nói cậu tránh xa hắn ra đây.
Hắn có nghĩ rằng cậu là kẻ biến thái lúc đi vệ sinh còn kéo con trai hắn vào trong phòng hay không.
Trương Mạn Đường mông lung suy nghĩ, đến khi người đàn ông kia thu lại tầm mắt thì cậu mới quyết định hít một hơi tiến về phía trước muốn tiếp cận hắn, nhưng mà Trương Mạn Đường vừa đi được một nửa đường thì phát hiện ra Kiều Phương đã kéo theo Dương Hà đi về phía đó, khiến cho bước chân của cậu cũng bị dừng lại.
"Trương tổng, không nghĩ tới lại được gặp ngài ở đây"..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...