Tâm sự moi tim móc gan của Tần Thiên khiến ý định vấn tội ban đầu của Long Nghị phút chốc biến đi hết.
Đứa nhỏ cúi gằm đầu mân mê ngón tay mình, anh biết đó là biểu hiện những khi cậu rối rắm.
Long Nghị nhớ đến cái tên mà ban chiều Phương Hoành Nghị đề cập, hỏi cậu: "Em cảm thấy người ở hộ 201 có vấn đề?"
"Làm sao anh biết!?"
Tần Thiên đang lăn tăn nghĩ về việc này, nghe Long Nghị thình lình nhắc tên thì giật bắn, suýt thì bật cả mông khỏi giường.
Long Nghị ấn người về, chụm cái miệng há to đầy ngạc nhiên của cậu lại.
"Lúc chiều quản lý Phương của em đi báo án, anh cũng ở đó."
Khả năng ghi nhớ của anh không tệ, chiều nay nghe Phương Hoành Tiệm nói người Tần Thiên báo cáo kia tên "Phùng Thọ Vinh", anh mau chóng liên hệ đến cuộc nói chuyện giữa mình và đứa nhỏ.
"Sao anh, anh Phương lại gọi anh tới..."
Tần Thiên lầu bầu.
Cậu đã nghĩ trong lòng mình sẽ tự giải quyết việc này.
Nếu tên nọ thật sự liên quan đến chất cấm, nói đâu chừng trong nhà có tàng trữ hàng.
Cậu không muốn dồn anh Long vào chỗ mạo hiểm.
Còn nếu cậu phán đoán sai vì căng thẳng quá mức thì không sao cả, người đàn ông sẽ cần biết hơn.
"Em còn định gạt anh?" Long Nghị chau mày, giọng điệu trở nên nghiêm trọng.
Tần Thiên biết lý do mình bại lộ rồi, cậu không dám dối gạt người đàn ông nữa mà vội vã nhào vào lòng anh, ngẩng đầu chặn kín môi anh bằng mấy cái hôn thật mạnh: "Không gạt không gạt đâu ạ, em sẽ thành thật khai báo toàn bộ!"
Nhưng lại dẩu môi trong lòng: Dù gì muốn giấu cũng có giấu được đâu.
"Hôm ấy em đi giao bảy, tám đơn gì đó, lúc đứng trước cửa..." Tần Thiên nắm ngón tay người đàn ông, miêu tả: "Em ngửi thấy mùi khói..."
"Khá nồng, hòa với một chút mùi tanh, cực kỳ giống...!loại mà anh trai em hút khi ấy..."
Tần Thiên nhíu mày, dường như lại chìm vào ký ức.
"Mũi cún à?"
Long Nghị nhéo nhéo cái mũi đứa nhỏ.
"Anh Long!"
Tần Thiên chu môi sờ sờ lòng bàn tay anh, cảm giác khó chịu vừa manh nha đã biến đi đâu mất.
"Em từng này tuổi rồi đụng chuyện còn liều lĩnh như vậy, suy nghĩ linh tinh." Long Nghị ấn vào miệng Tần Thiên, lòng bàn tay tiện đà bẹo má cậu, dạy dỗ.
Tần Thiên nghe thế hơi hé mắt ra: "Chẳng lẽ anh Long biết gì rồi ạ?"
Long Nghị đổi thế ngồi, gập chân kéo thanh niên lọt thỏm giữa hai chân, để khuỷu tay cậu đặt trên đùi mình.
"Em nhớ lại thử xem." Anh đã nắm rõ những gì Tần Thiên báo qua lời kể của Phương Hoành Tiệm, "Khoảng thời gian qua người nọ mua bao nhiêu đơn, theo thứ tự là từ đâu?"
"Ừm, chỗ nào cũng có hay sao ấy? Vân Nam, Mân Nam, Liêu Đông...!Gần như ngày nào cũng có đơn giao, ít thì hai, ba đơn, nhiều thì bảy, tám đơn."
"Sau khi nghi ngờ em có tra xem người nọ mua gì không?" Long Nghị tiếp tục hỏi.
"Có khi là địa chỉ tư nhân, có khi cũng có nhãn hiệu in trên băng keo và bao bì, đồ chơi rồi linh kiện điện tử điện thoại hổ lốn đủ thứ." Tần Thiên cũng cảm thấy rất khó hiểu, "À, gần đây là Tết âm mà, hình như tên đó mua nhiều đồ Tết lắm, thịt khô lạp xưởng các loại, trông có vẻ đều từ cửa hàng online hợp pháp."
"Dù vậy em vẫn nghi ngờ?"
"Trực giác thôi ạ." Tần Thiên gãi gãi đầu, cũng thấy mình chẳng có tí sức thuyết phục nào cả, "Em nghĩ mấy ngày liền cơ, mới đầu không định rước thêm phiền cho mọi người, nhưng nghĩ mãi lại thấy không yên tâm nổi..."
"Em không làm sai." Long Nghị vuốt ve mái tóc mềm mượt của thanh niên, "Báo cáo ngay khi phát hiện ra điều bất thường, đừng ôm tâm lý may mắn."
"Anh Long cũng thấy tên đó có vấn đề hả!?"
Tần Thiên kích động nhổm nửa người dậy, nhìn người đàn ông bằng đôi mắt sáng long lanh như chó con, chỉ thiếu mỗi cái đuôi quẫy tít phía sau.
Không gì khiến ta ấm lòng cho bằng nhận được sự ủng hộ vô điều kiện từ người yêu.
Long Nghị cười khẽ: "Em giao hàng cho người nọ suốt, thế người nọ đã từng gửi hàng qua công ty các em bao giờ chưa?"
Lòng Tần Thiên run lên: "Phải rồi, tên đó chưa bao giờ gửi hàng cho em hết!"
Thường thường nhân viên giao hàng ở khu vực nào sẽ kiêm cả nhận đơn gửi khu ấy, nếu người này muốn gửi đồ thì chắc chắn sẽ phải giao cho cậu.
Rà soát mọi khả năng có thể xảy ra, cậu định ngày mai sẽ lên công ty tra thử xem có shipper nào từng nhận đơn của gã không.
Theo lý thuyết, mặc dù tần suất gửi thấp hơn rất nhiều so với tần suất giao, song ngày nay mảng này càng lúc càng phát triển, người trước kia phải gửi đồ nhờ người khác đưa giúp nay cũng có thể thực hiện giao nhận.
Ai ai cũng có bạn bè thân thích, khó có người quanh năm suốt tháng không gửi đi bất kỳ bưu kiện nào.
"Mà người nọ mua nhiều đồ như vậy, căn hộ của khu dân cư chúng ta có hai loại, lớn nhất cũng chỉ bảy tám chục mét vuông.
Nếu chỉ nhận chứ không gửi, vậy chẳng lẽ cái nhà thành cái kho à?"
Tần Thiên nghe Long Nghị nói vậy, cậu càng cảm thấy có điều bất ổn.
"Nên em cứ im lìm nghĩ cái gì trong đầu hả?" Long Nghị hơi gập ngón tay, cốc đầu đứa nhỏ, "Chuyện thế này anh còn không nắm rõ hơn em à?"
Tần Thiên chớp mắt mấy cái.
Đúng rồi, anh Long ngày ngày ở phòng trực ngoài cổng, cái tên Phùng Thọ Vinh kia mà có động tĩnh gì sao mà anh không biết cho được.
"Người nọ từng gửi đồ, rất nhiều chứ không ít." Trước đây Long Nghị không mấy để tâm, bây giờ nhớ kĩ lại cũng có chút ấn tượng.
Ngành chuyển phát nhanh có vài công ty lớn độc chiếm đa số thị phần nhưng chung quy vẫn là khu vườn trồng hàng trăm loại hoa, cạnh tranh đối đầu tương đối khốc liệt.
Ngày ngày số lượng shipper qua lại khu dân cư nhiều không đếm xiết, ít cũng phải từ cả chục đơn vị vận chuyển khác nhau.
Công việc mỗi ngày của Long Nghị nói nhiều không nhiều nói ít cũng không ít, đôi khi anh ở trong phòng trực cả nửa ngày trời, đôi khi cứ bận loay hoay khắp khu dân cư không có thời gian trông chừng.
Đa phần những shipper đến khu dân cư hằng ngày đều là những gương mặt quen thuộc, người lười thì quẳng đồ vào cửa phòng trực như ong vỡ tổ, người có trách nhiệm một chút thì giao đến tận cửa.
Ngoài đứa nhỏ chịu khó nhà anh ra cũng có những shipper từ công ty khác giao hàng tận cửa người nhận.
Thỉnh thoảng anh sẽ bắt gặp họ ôm lô lốc kiện hàng xuống từ hành lang, đó là đồ mà các gia đình gửi đi.
"Ý anh là tên đó cố tình không gửi chỗ em mà đi những công ty khác?"
Điều này còn quái lạ hơn.
Hầu như mọi người đều nhân lúc shipper đến giao hàng để gửi đơn đi luôn cho đỡ phiền, đây lại cố tình gửi qua công ty chuyển phát khác, nghĩ kiểu gì cũng thấy có gì đó mờ ám.
"Đây không phải chuyện em phải bận tâm nữa." Long Nghị ụp cho cậu một xô nước lạnh, "Quản lý Phương báo cảnh sát rồi, để họ điều tra xử lý."
"...!Dạ."
Tần Thiên hậm hực gật đầu, song tay vẫn bấu chặt eo Long Nghị, ngả đầu dụi dụi vào ngực người đàn ông, vâng lời cam đoan với anh dịu ngoan vô cùng.
"Anh yên tâm, bây giờ em là người có gia đình rồi chứ bộ, em không đặt bản thân vào chuyện nguy hiểm đâu."
Long Nghị ậm ừ khẽ, xem như bỏ qua vụ này.
Sau khi câu chuyện chôn giấu mãi trong lòng Tần Thiên được kể ra, hai người lại càng thêm gần gũi thân mật.
Ngày mai cả hai phải đi làm nên một trước một sau vệ sinh cá nhân, lên giường tắt đèn, đắp chung chăn sưởi ấm.
Trong gian phòng mờ tối, thanh niên mải thầm thì bao việc vụn vặt, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng người đàn ông đáp lời phụ họa, dẫu là giữa đêm đông rét mướt mà vun đầy ấm nồng ngày xuân.
Chỉ là lúc này cả hai không ai ngờ rằng, có đôi khi nguy hiểm không phải thứ cứ tránh là sẽ không ập đến..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...