Trời tối sầm, chắc đã sáu bảy giờ, cô chưa muốn về nhà. Ngày thường cô sẽ lựa chọn nằm trên mặt đất nghe tiếng Anh một lát, buổi tối trời rất đẹp, không khí cũng thật thoải mái, mỗi ngày thời khắc này cô xem như cho bản thân mình nghỉ ngơi. Nhưng hôm nay cô quyết định đi tìm Trần Kiều. Buổi tối cô không định ăn cơm, không phải vì cố ý giảm béo.
Một là không đói bụng, ăn không vô. Hai là vì tiền, cô không muốn đi xin tiền ba mẹ mà cô cũng không có năng lực kiếm tiền, hết thảy chỉ có thể chờ kỳ thi đại học kết thúc rồi tính tiếp, bây giờ chỉ có thể thiếu thốn chút.
Cô không ăn cơm chiều, nhưng Trần Kiều là một chàng trai, giữa trưa chỉ ăn sandwich, buổi tối chắc chắn sẽ đói.
Lâm Tây nghĩ vậy đứng dậy vỗ vỗ mông thu dọn tập vở, đeo cặp lên lưng đi về phía Trần Kiều.
Giá vẽ và bút chì Trần Kiều đều đã thu dọn xong bỏ qua một bên. Trần Kiều ngồi dưới đất đưa lưng về phía Lâm Tây, nhìn xuống chân núi đón gió, lẳng lặng ngẩn người.
Trần Kiều cảm thấy không thể hiểu nổi bản thân. Đầu tiên là đêm hôm qua không thể hiểu được chủ động trò chuyện với một nữ sinh, rồi hôm nay lại chờ cô ấy cùng nhau lên núi.
Đã thật lâu anh không nói chuyện với người khác, cho dù là bất kì ai. Từ khi tới Bắc Thành, anh dường như tách biệt khỏi thế giới và xã hội này. Lúc anh cho rằng bản thân dần dần đánh mất ngôn ngữ của chính mình, ai có thể nghĩ đến anh sẽ mở miệng trước chào hỏi một nữ sinh.
Có lẽ là bộ dáng đếm ngôi sao của nữ sinh kia cực kỳ giống anh năm đó.
Năm đó, mẹ anh cũng bảo anh đếm số ngôi sao trên trời. Bà ấy nói, nếu con có thể đếm rõ số ngôi sao trên bầu trời là bao nhiêu thì lúc đó con có thể nhìn thấy mẹ.
Đều là gạt người.
Cuối cùng anh cũng không biết trên bầu trời có bao nhiêu ngôi sao.
Cuối cùng vẫn không thể gặp lại bà ấy.
Lâm Tây không biết anh ở chỗ này nhìn bao lâu, cũng không biết phong cảnh dưới chân núi có gì đẹp. Từ chỗ này có thể nhìn thấy cả một tòa thành, nước sông, xe cộ, lầu cao, phố xá, còn có người, đủ loại người. Quảng trường khiêu vũ dưới chân núi các bác gái đã chuẩn bị xong, âm hưởng và tiếng ca cũng vang vọng phía chân trời, trên quảng trường đầy tiếng thét chói tai chơi đùa của lũ trẻ con, những âm thanh không biết từ nơi nào tụ tập lại ở chỗ này, đều có thể nghe được.
Có chút ồn, nhưng không phiền, đều là những âm thanh thuộc về đời sống hằng ngày.
Trần Kiều phản ứng trước, anh xoay người chào hỏi Lâm Tây, sau đó đeo ba lô lên lưng, nói: “Hoa hồng nhỏ của tổ quốc đã học xong rồi?”
“Xong rồi. Họa gia lớn của tổ quốc đã sáng tác xong chưa?” Lâm Tây nói.
“Đã xong. Họa gia lớn của tổ quốc đói bụng, hoa hồng nhỏ của tổ quốc có gì muốn đề cử?” Trần Kiều lải nhải nói.
“Chợ đêm dưới chân núi có bán rất nhiều loại đồ ăn. Có thịt nướng, hủ tiếu, mì trộn phá lấu, bánh tổ ong, đậu hũ chiên…”
“Cô thích ăn cái gì?” Trần Kiều hỏi.
“Lẩu thập cẩm và thịt nướng Buffet BBQ, hoa hồng nhỏ của tổ quốc thích ăn nhất.”
“Vậy đi thôi, họa gia lớn của tổ quốc mời cô ăn Buffet BBQ.”
Hai người cùng nhau đi xuống núi.
“A?” Ăn ké nên chột dạ, buổi sáng hôm nay thật không dễ dàng gì trả hết tiền bánh quẩy và ly kem thiếu Trần Kiều, cô không muốn tiếp tục thiếu anh nữa đâu. Một là cô không thể kiếm tiền, hai là liên quan đến tiền, cô không muốn dây dưa với ai về tiền bạc, cho dù có thể thì ba mẹ cô cũng không muốn.
“Không phải anh thích ăn ngọt sao?” Lâm Tây nói.
“Thích ăn ngọt và ăn Buffet BBQ có gì mâu thuẫn à?”
“Thịt nướng Buffet BBQ là món cay, rải ớt cay lên trên mặt thì ăn mới ngon.”
“Nhưng thích ăn ngọt và thích ăn cay cũng không có gì xung đột nha.”
“……” Được rồi. Lâm Tây chịu.
“Vậy anh đi ăn đi, tôi không đói bụng, tôi cho anh địa chỉ rồi, tôi về nhà đây.”
“Không đói bụng và ăn cái gì cũng không có gì xung đột.” Trần Kiều nói.
Trong lòng Lâm Tây rống giận: Tôi đây tổng không thể nói mình không có tiền ăn!! Ăn một bữa BBQ này của anh chắc tôi phải bán mình mất!
“Tôi không có tiền.” Lâm Tây vẫn quyết định hào phóng thừa nhận bản thân nghèo. (︺︹︺)
Hừ, dù sao học sinh cấp ba không có tiền cũng là chuyện bình thường! Tôi không có tiền đấy! Thì sao nào!
“Tôi mời cô ăn.” Trần Kiều cười nói “Ăn cơm với tôi, tôi còn không đến mức phải để con gái trả tiền.”
Lâm Tây nghiêng đầu nhìn nhìn Trần Kiều, anh thoạt nhìn ngang tuổi với cô, mười tám mười chín tuổi làm sao có tiền? Anh có công việc sao? Anh thường xuyên mời nữ sinh vừa mới làm quen ăn cơm???
Trần Kiều tựa hồ chú ý tới ánh mắt nhìn kỹ của Lâm Tây, Trần Kiều nhướng mày “Sao nào? Ánh mắt này của cô là có ý gì? Hoài nghi tôi là sắc lang hả?”
Lâm Tây không nói lời nào, nhìn anh.
Trần Kiều dừng một chút, nói: “Yên tâm, sắc lang của tổ quốc sẽ không ra tay với cô gái đi đổ rác mặc áo Cậu Bé Bọt Biển và nữ sinh đi ra cửa mặc áo đồng phục đâu.”
“Anh……” Sao anh nhớ rõ tôi mặc áo ngủ Cậu Bé Bọt Biển?
Trần Kiều nghẹn cười, “Thực xin lỗi, chủ yếu là Cậu Bé Bọt Biển kia quá ngốc.”
Ngày thường Trần Kiều sẽ không chú ý đến người khác, chỉ là Cậu Bé Bọt Biển trong ký ức thật sự còn mới mẻ, ngốc đến buồn cười. Mặt trên áo ngủ vẽ một cái đầu to màu vàng của Cậu Bé Bọt Biển, Cậu Bé Bọt Biển giang rộng miệng lộ ra hàm răng trắng, cười vui vẻ.
“Hừ.” Áo ngủ đó đã nhiều năm trước Tào Lệ Linh mua cho cô, thật sự rất ngốc, vốn dĩ nghĩ sau khi vào đại học sẽ mua cái áo mới, xem ra sau này không thể mặc áo ngủ ra ngoài đổ rác rồi!
“Cho chút mặt mũi, cùng nhau đi ăn một bữa cơm? Yên tâm, sẽ không ăn hết tiền của tôi đâu.”
“Ngại quá, tôi sốt ruột về nhà ôn tập, sẽ không ăn.” Lâm Tây vẫn từ chối.
Trần Kiều nhìn nhìn cô, nhướng mày, có chút giật mình, cũng không tiếp tục kiên trì.
Trước quán nướng, Trần Kiều ngồi trên ghế một mình, trước mặt là một đống khoai tây, nấm, sương sụn, thịt. Trần Kiều nếm thử từng món một, độ cay vừa phải, hương vị cũng không tệ lắm.
Trần Kiều nhớ tới lý do vừa rồi của Lâm Tây: Sốt ruột về nhà ôn tập?
Quá giả. Người ngoài như anh cũng có thể nhìn ra cô không muốn về nhà. Buổi sáng chờ cô trước cửa là bởi vì biết cô nhất định sẽ ra cửa. Mời cô cùng ăn cơm chiều là bởi vì biết cô không muốn về nhà sớm.
Cô ấy nói cô ấy không có tiền? Này có thể là sự thật, ba mẹ quan hệ không tốt, tình huống của gia đình cũng giống nhau, không muốn xin tiền của ba mẹ, bản thân lại là học sinh có thể có bao nhiêu tiền? Nhưng một bữa Buffet BBQ mà thôi, cũng không tốn bao nhiêu tiền, lòng tự trọng cũng thật cao.
Quán nướng rực rỡ, rất nhiều người. Có người một nhà ra ngoài ăn khuya, cũng có một nhóm người tụ họp ăn liên hoan. Mỗi bàn đều có một đống bình thủy tinh màu lục đậm, đó là bia. Đàn ông ăn uống vui vẻ âm thanh nói chuyện cũng không tự giác nâng cao lên, cùng với tiếng chai bia va chạm, cũng giống như cãi nhau cũng giống như không phải.
Trần Kiều không thích bầu không khí này cũng không thích uống rượu. Cồn có thể làm cả người tê mỏi, đàn ông không kiên định uống vào đầu óc sẽ rối loạn ngay cả vợ con cũng không nhận, ánh mắt Trần Kiều dần ảm đạm, như là nhớ tới chuyện gì không tốt.
Bốn phía âm thanh la hét ầm ĩ không ngừng, bàn kế bên tiếng nói của bốn năm người đàn ông càng lúc càng lớn, nhìn dáng vẻ giống như một giây sau lập tức nhào vô đánh nhau. Trần Kiều chịu không nổi bầu không khí này, kêu chủ quán cho một cái hộp đóng gói mang về.
Trong tay Trần Kiều cầm một cái bịch nilon, đi đến trước cửa chung cư đã nghe được tiếng ồn ào.
Là cách vách.
Còn ầm ĩ hơn ngày hôm qua.
Trần Kiều nhanh chân đi về nhà.
Chiến trường hôm nay của Lâm Cường và Tào Lệ Linh vẫn là ở phòng khách, khi Lâm Tây về đến nhà trên bàn còn đồ ăn chưa ăn xong, nhìn qua là biết đang ăn đến một nửa thì cãi nhau. Chắc là vừa ăn vừa nói chuyện thiết lập quan hệ ngoại giao thất bại nên vung tay lên đánh nhau, trong đầu Lâm Tây đã có thể dựng lên cảnh tượng xảy ra ngay lúc đó.
Hôm bay cãi nhau không có bởi vì Lâm Tây về nhà mà ngừng lại, Lâm Tây nắm lấy cơ hội mở cửa chạy vào phòng, xoay người đóng cửa, khóa trái cửa, động tác liền mạch lưu loát.
Chủ đề cãi nhau hôm nay nghe qua có liên quan đến tiền.
“Lâm Cường! Con mẹ nó, hôm nay mày không nói rõ ràng chuyện năm trăm ngàn thì đừng hòng ngủ.” Trong tay Tào Lệ Linh cầm chiếc đũa giận dữ chỉ vào Lâm Cường.
“Không phải đã nói rõ ràng sao! Tao chỉ cho em trai tao mượn năm trăm ngàn.” Lâm Cường quát.
“Mày ở chỗ này giả bộ hào phóng cái gì? Hả? Mày nhìn mày đi cái thứ nghèo kiết xác, còn làm bộ giàu có cho bà con nghèo của mày vay tiền.”
“Tào Lệ Linh!” Lâm Cường rống to, thoạt nhìn thật sự rất tức giận: “Mày ăn nói sạch sẽ chút đi! Đừng có một câu nghèo hai câu nghèo mắng em trai tao.”
“Mày còn dám mạnh miệng, tưởng mình có cốt khí có năng lực lắm chắc? Mày lợi hại như vậy sao không trả lại hai trăm ngàn cho chị tao đi! Mượn đã bao nhiêu năm, mày không biết xấu hổ chứ tao thì thấy vô cùng mất mặt! Hai trăm ngàn không có mà bây giờ lại dám cho bà con nghèo của mày mượn năm trăm ngàn.”
Tào Lệ Linh càng mắng càng hăng hái, “Lúc mày mượn tiền bọn họ thì một bóng người cũng không thấy, lúc bọn họ cần mượn tiền thì lại nhớ rõ mày. Mày cũng là người không bản lĩnh nghèo kiết xác mà còn tìm mày vay tiền, thấy có khôi hài không? Ngày mai mày lập tức trả hết tiền mày thiếu cho nhà tao, có nghe thấy không!”
Lâm Cường không nói gì, nhưng nhìn ra được sự tức giận lộ ra bên ngoài.
Trường hợp này Lâm Tây không biết nên xử lý như thế nào. Cãi nhau vì mấy việc nhỏ là chuyện thường ngày, hai người cãi nhau xong vẫn giống như bình thường, Lâm Tây có thể lựa chọn trốn tránh, trốn tránh không nghe liền có thể coi như cái gì cũng chưa xảy ra. Nhưng nói về tiền vấn đề hiện thực này Lâm Tây cảm giác thật bất đắc dĩ.
Cô không biết phải làm sao, cô không có chỗ trốn.
Cô cũng không phải Tôn Ngộ Không, không có bảy mươi hai phép biến hóa, biến không ra một xấp tiền. Việc này không có cách giải quyết, hai người họ vẫn cãi nhau.
Lâm Tây úp mặt vùi đầu xuống gối, trong đầu một mớ suy nghĩ hỗn loạn.
Cô cũng không phải động vật máu lạnh, không phải thiếu nữ trưởng thành sớm, không phải cao lãnh bạch nhãn lang, cô chỉ là một người bình thường muốn có một gia đình bình thường mà thôi.
Khi còn nhỏ nhìn thấy ba mẹ cãi nhau, cô sẽ ngoan ngoãn đi lên khuyên can để hai người không còn cãi nhau, cô sợ hãi. Cô cũng sẽ gào khóc hấp dẫn lực chú ý của họ nhưng vô dụng.
Lại lớn lên một chút, cô sẽ nổi giận đùng đùng gia nhập trận chiến của hai người họ, cùng nhau cãi lộn long trời lở đất.
Vô dụng.
Rồi sau đó nữa, cô thử dùng tư duy của người lớn giảng giải làm cho hai người họ hoà thuận một chút, không cần cãi nhau.
Vô dụng.
Sau này, cô cũng chỉ biết dùng phương thức của trẻ con đi giải quyết —— tránh ở trong phòng trộm khóc. Cô không nhớ rõ mình ở chỗ này trộm khóc bao nhiêu lần, vừa khóc vừa viết vào sổ nhật ký phát tiết. Có đôi khi là kỳ vọng một gia đình ấm áp, có đôi khi là khát vọng muốn thoát khỏi nơi này, có đôi khi là hận ý ấu trĩ.
Vô dụng.
Cuối cùng, chính là bây giờ cô đã học được cách có mắt không tròng làm lơ. Mặt ngoài cô có thể vân đạm phong khinh mà nghe hai người họ cuồng loạn khắc khẩu, sau đó bình tĩnh ở trong phòng làm toán, hoặc là khi hai người họ cãi nhau cô bất đắc dĩ ngồi đối diện vừa nhìn họ cãi nhau vừa ăn cơm. Đối mặt với ba mẹ ngoại trừ phiền thì không có cảm xúc dư thừa nào khác.
Cô cho rằng chính mình đã không sao cả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...