Một ngày cuối tuần, Lâm Tây gặp mặt Lâm Cường.
Từ lúc trong nhà xảy ra chuyện kia, đây là lần đầu tiên hai cha con gặp mặt. Không biết là Lâm Cường đang trốn tránh Lâm Tây, hay là Lâm Tây đang trốn tránh Lâm Cường.
Lâm Tây cũng không biết.
Cô không biết nên làm thế nào đối mặt với người này.
Người đàn ông luôn cười ha hả với cô.
Người đàn ông yếu đuối vô năng không biết giận hờn.
Người đàn ông thích uống rượu hút thuốc.
Người đàn ông ngoại tình, thậm chí cho cô một người em trai hoặc em gái cùng cha khác mẹ.
Người đàn ông đó bây giờ đã trở thành chồng của người phụ nữ khác, trở thành ba của đứa trẻ khác.
Đó là ba của cô.
Cô có thể trách ông, nhưng cô cũng không muốn trách.
Dù sao ông cũng là người phá hủy cái nhà này trước, phản bội bọn họ trước, làm sai chuyện trước.
Mà cô cũng không có tư cách gì trách ông. Ông bất quá cũng là một người đàn ông ở trong căn nhà rách nát kéo dài hơi tàn hai mươi năm khát vọng cuộc sống tốt đẹp khác mà thôi.
Ngay cả cô cũng khát vọng muốn thoát khỏi căn nhà này, huống chi là ông. Tổng cũng không có đạo lý chỉ có bản thân tiêu sái, để cha mẹ chịu tội.
Cô không có tư cách trách tội ông, ông là ba của cô, ông không có lỗi với cô, ông chỉ có lỗi với Tào Lệ Linh thôi.
Lâm Tây nghĩ, về sau bọn họ có thể vẫn là cha con, nhưng không phải là người một nhà.
Tóm lại, hai người ngồi đối diện trong tiệm cơm nhỏ, cúi đầu ăn cơm không nói lời nào.
Lâm Tây không hỏi vợ mới của ông thế nào, em trai hoặc là em gái chưa ra đời có khỏe mạnh không, cũng không hỏi, hiện tại ông có phải thật sự vui vẻ hay không.
Lâm Cường cũng không hỏi. Không hỏi tình hình gần đây của cô, không hỏi Tào Lệ Linh thế nào, cái gì cũng không hỏi.
Chỉ có một mặt đầy áy náy bất an, cùng một bàn đầy bình rượu.
Lâm Tây cảm thấy vậy là đủ rồi.
Còn cầu mong xa xôi gì nữa.
A, đúng rồi, còn có tiền, Lâm Cường cho Lâm Tây một triệu, nói là đóng tiền học và phí sinh hoạt, ông nói về sau mỗi tháng sẽ gửi cho cô phí sinh hoạt, để cô an tâm học tập.
Thế này là đủ rồi.
Trên thế giới, duyên phận, bất quá cũng chỉ là bốn chữ: Xin chào, tạm biệt.
Cha mẹ con cái cũng là như thế.
Tào Lệ Linh cũng giống vậy.
Đêm qua vừa mới thương lượng muốn đi Thượng Hải, ngày hôm sau bà đã hấp tấp xách theo rương hành lý lên xe lửa đi Thượng Hải.
Lâm Tây thật sự rất bội phục Tào Lệ Linh, người trẻ tuổi như cô không hề có được dũng khí và sự dẻo dai này.
Chính là Tào Lệ Linh, bốn mươi tuổi, lựa chọn từ bỏ cuộc sống yên ổn, đơn độc đi Thượng Hải, đi đến giấc mộng thời niên thiếu chưa hoàn thành.
Đây là mẹ của cô.
Bởi vì Tào Lệ Linh sớm đi Thượng Hải, cho nên trong nhà chỉ dư lại một mình Lâm Tây.
Lâm Tây cũng lập tức cùng Trần Kiều đi Bắc Kinh.
Tới Bắc Kinh, trước tiên cần thuê nhà.
Trường đại học của Lâm Tây có vị trí rất tốt, bốn phía thông suốt, xe chạy như nước, giao thông ẩm thực phố đi dạo cửa hàng mua sắm đều có phương tiện.
Nhưng, tiền thuê nhà rất đắt.
Đặc biệt đắt.
Lâm Tây đề nghị Trần Kiều thuê một căn cách xa trường học chút, Trần Kiều lại đúng lý hợp tình cự tuyệt.
Trần Kiều: “Không được, anh sẽ nhớ em.”
Càng đáng sợ chính là Trần Kiều kiên trì muốn thuê một căn nhà hai phòng ở, Lâm Tây khó hiểu.
Bắc Kinh nơi tấc đất tấc vàng này, còn là gần trường đại học, nhà hai phòng ở tiền nhà thật sự cao đến thái quá.
Lâm Tây khuyên Trần Kiều thuê một nhà một phòng ở mới tốt, Trần Kiều càng đúng lý hợp tình: “Thuê một phòng ở, vậy khi em trở về, sẽ ngủ cùng anh sao?”
Lâm Tây: “……” Quả nhiên ở bên nhau lâu rồi sẽ trở nên lưu manh.
Cho nên Trần Kiều cắn răng thuê một nhà hai phòng ở gần trường học.
Bởi vì tới quá sớm, trường học chưa mở ký túc xá, vì thế Lâm Tây và Trần Kiều không biết xấu hổ vui vẻ sống chung.
Mùa hè này, căn nhà của bọn họ, sụp đổ tan nát.
Người một nhà cuối cùng vẫn là chung đường khác lối, đường ai nấy đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...