“Anh một người cũng có thể sống. Mặc kệ thế nào, tóm lại không chết được.”
“Nhưng có được sau lại mất đi, nhìn thấy ánh sáng sau lại quay về bóng tối, đó mới gọi là vô pháp sống.”
Lâm Tây nghĩ theo như lời anh nói. Mấy năm ngắn ngủi, anh đã có được nhưng lại mất đi rất nhiều.
“Anh vốn nghĩ vậy.” Trần Kiều thấp giọng nói.
“Nhưng anh...”
Trần Kiều hít sâu, nặng nề nói: “Đã không có biện pháp sống một mình.”
Lâm Tây vẫn luôn nghiêng đầu nhìn Trần Kiều, nhìn đường cong hoàn mỹ trên sườn mặt, nhìn anh gục đầu xuống có vẻ thật ngoan ngoãn, nhìn anh bởi vì khẩn trương mà không ngừng chà xát ngón tay.
“Rất xin lỗi.” Trần Kiều muộn thanh nói. “Anh sai.”
Nghe Trần Kiều nói một hồi, Lâm Tây đã hiểu rõ.
Thiếu niên này, ở trong lòng có một ông già, cũng có một đứa trẻ.
Đứa trẻ hồn nhiên khát vọng tốt đẹp, mà ông già trải qua tang thương kia lại chỉ nhàn nhạt nói: “Dù sao đều sẽ mất đi, còn không bằng không cần.”
Đứa trẻ ủ rũ cụp đuôi, cúi đầu ảo não, lưu luyến sự tốt đẹp.
Mà ông già thật ra cũng thích phần tốt đẹp kia, nhưng không dám hy vọng.
Thứ ông già muốn, chẳng qua là thiên trường địa cửu, vĩnh vĩnh viễn viễn. Nhưng cả đời cũng không có được.
“Chúng ta rõ ràng chỉ mới mười tám tuổi, vì sao cứ muốn tương lai.” Lâm Tây mở miệng nhàn nhạt nói: “Tương lai còn rất dài, có rất nhiều thứ không biết tên đang ở phía trước chờ chúng ta. Hai từ vĩnh viễn này đối với thiếu niên mười tám tuổi quá mức xa xôi.”
Nghe được Lâm Tây nói như vậy, cả người Trần Kiều run lên, Trần Kiều ngơ ngẩn nhìn Lâm Tây, muốn nói gì, lại không biết nên nói thế nào.
“Nhưng, Trần Kiều.” Lâm Tây nhìn Trần Kiều, “Chúng ta là một loại người. Anh vì sao không thể cảm thấy, em cũng là cái loại này, nếu nhận định, liền phải cả đời người?”
“Em biết anh sợ hãi, sợ mất đi, cho nên sợ có được. Nhưng vì sao anh không thể cảm thấy, Lâm Tây ở trước mặt anh có quyết tâm cùng anh đi đến vĩnh viễn.”
“Em thích hai từ vĩnh viễn này, mặc kệ là ở độ tuổi nào, gặp chính là vĩnh viễn.”
Trần Kiều nhìn cô, sau một lúc lâu không nói nên lời.
“Vậy bây giờ, anh, muốn hay không muốn thích em.” Lâm Tây rốt cuộc nhịn không được mở miệng.
Trần Kiều đang muốn nói, lại bị tiếng chuông điện thoại của Lâm Tây cắt ngang, Trần Kiều ý bảo Lâm Tây nghe điện thoại trước, Lâm Tây thở dài, cầm lấy nhìn màn hình, là Trần Lệ Lị.
“Lâm Tây, thi không tệ!” Trần Lệ Lị đắc ý đến nỗi thông qua điện thoại cũng có thể cảm nhận được: “Bây giờ cần em tới trường học một chuyến, trường học sẽ sắp xếp cho em phỏng vấn và chụp ảnh.”
“Bây giờ luôn sao?” Lâm Tây hỏi.
“Ừ, bây giờ luôn, trường học bên này đã có người đang chờ.”
“Trường học phải chụp ảnh, còn muốn phỏng vấn em.” Trần Lệ Lị ý cười cách dây điện đều rõ ràng: “Em mặc đẹp chút, đến lúc đó ảnh chụp đến cửa trường học chụp.”
“Dạ, bây giờ em tới liền.”
Lâm Tây treo điện thoại, quay đầu nói với Trần Kiều: “Là chủ nhiệm lớp của em, trường học muốn làm phỏng vấn, bây giờ em đến trường học một chuyến.” Lâm Tây cầm điện thoại, hơi mang xin lỗi nói.
Trần Kiều gật đầu, “Em có muốn ăn chút gì rồi đi?”
Lâm Tây nhìn nhìn một bàn đồ ăn đã nguội, lắc đầu: “Không đói bụng, đáng tiếc lãng phí.”
Lâm Tây suy nghĩ cái gì, thật cẩn thận nói với Trần Kiều: “Anh, muốn đi cùng không?”
“Anh?” Trần Kiều ngẩn ra, lại bất an nắm tay, “Anh, thôi bỏ đi, em đi đi, một lát anh đón em.”
“Cùng đi đi.” Lâm Tây nói, “Chúng ta còn chưa nói xong, ai biết anh một lát nữa có thể hay không đổi ý sau đó lại chạy.”
Trần Kiều vẻ mặt do dự nhìn Lâm Tây.
Lâm Tây tiếp tục nói: “Chụp ảnh phỏng vấn rất nhanh, sau khi kết thúc chúng ta cùng đi ăn cơm, em sẽ đói.”
Trần Kiều nhìn bàn đồ ăn, thở dài, đứng lên nói: “Đi thôi.”
“Em cần trở về thay quần áo, hoặc là,” Trần Kiều nghiêng đầu nhìn Lâm Tây nói: “Trang điểm?”
Lâm Tây nói: “Em khó coi lắm à?”
Trần Kiều lập tức lắc đầu: “Đẹp.”
“Thế thì trang điểm làm gì.” Lâm Tây tiêu sái nói: “Đồ hôm nay cũng rất thích hợp, không cần thay.”
Trần Kiều gật đầu, “Được, đi thôi, muốn ăn cái gì.”
Lâm Tây cười cười: “Hiện tại đi trường học, không phải đi ăn cơm.”
Trần Kiều nói: “Anh sợ em bị đói.”
Anh từng chịu đói nên biết cảm giác khi đói khổ như thế nào, anh không muốn để cô gái nhỏ này chịu khổ.
“Đi thôi.”
Ở cái huyện thành nho nhỏ này, có thể thi ra thành tích cao như vậy đã là phá lệ. Tuy rằng so với tỉnh Trạng Nguyên cùng thị Trạng Nguyên còn có khoảng cách, nhưng tại tòa tiểu thành này so sánh chất lượng dạy học thì đã là không dễ dàng gì. Bắc Thành mười mấy năm không tìm được nhân vật như vậy.
Lâm Tây không cảm thấy thành tích của mình có gì đặc biệt, cô cho rằng đây là thành quả cô nên đạt được, mặc kệ thành tích tốt hay xấu, cô đều phải liều mạng thi đến cùng.
Trần Kiều ngẩng đầu nhìn biểu ngữ màu đỏ treo trên tường, đọc ra tiếng: “Chúc mừng học sinh Lâm Tây trường chúng ta thi đại học được 666 điểm.”
Trần Kiều nhìn Lâm Tây cười cười, “Giỏi như vậy, còn ở trước mặt anh khiêm tốn cái gì, mau kiêu ngạo một chút.”
“Ai nói em không kiêu ngạo, em đang rất kiêu ngạo đây.”
Lâm Tây dương dương đầu, nhìn Trần Kiều nói: “Em đã nói, thi đại học, có một phần công lao của anh.”
Đi vào trường học, cây cối xếp thành hàng, cây bàng lớn che đi năm phần khô nóng của mùa hè, gió nóng thổi qua, dưới sân lá cây và hoa phượng đỏ rực rụng đầy đất. Hai người sóng vai đi dưới tàng cây, mùa hè này có lẽ cuồng loạn bất kham, nhưng giờ khắc này, mùa hè là tốt đẹp.
Hai người chậm rãi dạo bước, mượn gió thổi tan mùi bia trên người.
Lâm Tây ngừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trần Kiều, vô cùng nghiêm túc nói: “Cảm ơn anh.”
Trần Kiều cũng dừng bước chân, “Anh cái gì cũng chưa làm.”
“Ai nói anh cái gì cũng chưa làm.” Lâm Tây nói, “Anh chỉ cần đứng bên cạnh em làm em yên lòng, tựa như như bây giờ.”
Trần Kiều: “Không cần cảm ơn.”
Lâm Tây khó hiểu, nhìn Trần Kiều.
Trần Kiều thấp giọng nói: “Anh không cần em cảm ơn anh.”
Nhìn Trần Kiều như vậy, Lâm Tây bỗng nhiên hiểu ra cái gì, Lâm Tây nhếch miệng cười, trong ánh mắt lập loè ánh sáng, nói: “So với cảm ơn, em càng thích anh hơn.”
Nghe Lâm Tây bỗng nhiên nói ra câu thích mình, Trần Kiều chợt đỏ mặt.
Tuy rằng đây cũng không phải lần đầu tiên bị thổ lộ, thậm chí còn bị hôn qua.
Nhưng nghe được người mình đặt ở trong lòng nói thích mình, Trần Kiều vẫn đỏ mặt.
Lâm Tây nghiêng đầu nhìn anh trêu: “Anh thật nhát gan lại dễ đỏ mặt.”
Lâm Tây đi nhanh về phía trước: “Giống con ốc sên, ngụy trang cái vỏ cứng cáp, bao bọc lấy cả người bảo vệ cơ thể mềm yếu.”
“Thật ra cái gì cũng sợ.”
Trần Kiều bước về phía trước đuổi theo Lâm Tây, đi đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng nói một tiếng: “Không phải.”
Ngoài miệng vừa nói, ngón tay cũng không tự giác lặng lẽ đi tìm một cái tay khác, bàn tay Trần Kiều chạm vào lòng bàn tay Lâm Tây, sau đó gắt gao cầm, mười ngón đan xen.
“Chỉ là sợ bị để ý, đặc biệt là em.”
Trần Lệ Lị nhìn thấy Lâm Tây đến, kích động tiến lên ôm cô một cái. Trần Lệ Lị còn trẻ, làm giáo viên chưa được mấy năm, lần đầu tiên dạy ra một đứa trẻ có tiền đồ như vậy, bản thân còn vô cùng thích cô, tự nhiên sẽ kích động.
Chụp ảnh và phỏng vấn ngắn gọn kết thúc, hiệu trưởng và các giáo viên khác tới nói chuyện chụp ảnh cùng Lâm Tây. Lâm Tây làm bộ làm tịch, cười đến mặt đều cứng ngắc.
Trần Kiều vẫn luôn ở một bên lẳng lặng chờ. Không chơi điện thoại, không ngẩn người, không oán giận, không đi dạo.
Chỉ yên lặng đứng ở nơi đó nhìn Lâm Tây. Ngẫu nhiên nói chuyện khoảng cách, Lâm Tây sẽ lặng lẽ nhìn qua, Trần Kiều vẫn luôn đang nhìn cô, hai người trộm liếc nhau, nhìn nhau cười, năm tháng yên tĩnh, nhẹ nhàng tốt đẹp.
Kết thúc, Trần Lệ Lị rốt cuộc cũng có thể tiến lên nói chuyện với Lâm Tây mấy câu.
Trần Lệ Lị tươi cười đi tới nói: “Lâm Tây, thi tốt lắm.”
Lâm Tây cười nói: “Phải cảm ơn cô đã dạy dỗ.”
Đây là sự thật, không phải lời khách khí.
Lúc Lâm Tây đối mặt với tương lai vô vọng, là Trần Lệ Lị chỉ đường cho cô.
Lúc Lâm Tây đối mặt gia đình rách nát, là Trần Lệ Lị cho cô ấm áp.
Lâm Tây thật sự cảm ơn.
Không chỉ là Trần Lệ Lị, còn có rất nhiều người, một đường đi trợ giúp cô, mà bọn họ thậm chí còn không nhận ra.
Có những người đầy thiện ý lưu lại một bút trong thế giới của cô, ví dụ như Trần Lệ Lị, Lưu Vũ Thần.
Có những người giống như mái hiên, vì cô che mưa chắn gió, mà cô lại không biết.
Mà Trần Kiều.
Lâm Tây nhìn xa xa Trần Kiều yên tĩnh đứng thẳng người. Trần Kiều chú ý tới ánh mắt của cô, cho cô một nụ cười mỉm trấn an, Lâm Tây đáp lại một gương mặt tươi cười.
Trần Kiều, anh là ánh sáng.
Chiếu sáng lên lai lịch, chiếu sáng lên đường về, chiếu sáng lên thế giới của cô.
Lâm Tây vốn nghĩ rằng cuộc đời này bản thân sẽ không động tâm, ai ngờ sẽ rung động vì thiếu niên này.
Anh rõ ràng một thân lầy lội, lại vớt cô từ đầm lầy lên.
Lại còn tự ti tự cho là cả người dơ bẩn.
Một người thật khờ.
“Làm tốt lắm.” Trần Lệ Lị ôn nhu xoa đầu Lâm Tây, “Muốn đi đâu học đại học?”
Lâm Tây cười: “Muốn đi Bắc Kinh.”
Trần Lệ Lị vui mừng gật đầu: “Bắc Kinh khá tốt, thủ đô, đi thành phố lớn trông thấy việc đời, về sau không cần về thành thị nhỏ này.”
Lâm Tây cười cười: “Nơi này là nhà của em, sao có thể không trở về.”
Nhắc tới nhà, sắc mặt Trần Lệ Lị hơi biến đổi. Bắc Thành không lớn, điểm thi đại có thể truyền khắp toàn thành, chuyện ầm ĩ của Tào Lệ Linh và Lâm Cường có tiếng toàn Bắc Thành.
Hơn nữa trước thi đại học náo loạn ra chuyện đó, trong lòng Trần Lệ Lị có chút không thoải mái. Lâm Tây đứa nhỏ này, chỗ nào cũng tốt, nhưng gia đình hoàn cảnh thất bại.
Mẹ cả ngày chỉ biết chơi mạt chược, ba cả ngày uống rượu chẳng làm nên trò trống gì, hai người sáng tối đều cãi nhau đánh nhau. Hai người đều không quan tâm tới Lâm Tây, lại nuôi ra được một người tài.
Người Bắc Thành ngoài miệng không nói, trong lòng đều rõ ràng, đều ở sau lưng khoa tay múa chân nói Tào Lệ Linh và Lâm Cường mệnh thật tốt, rung đùi đắc ý khen đứa nhỏ Lâm Tây hiểu chuyện, nhưng người đau lòng đứa nhỏ lại chẳng có ai.
Trần Lệ Lị thò người qua, hạ giọng nói nhỏ với Lâm Tây: “Chuyện lần trước, ba mẹ em...”
Lâm Tây nói: “Đều đã qua, bọn họ cũng không thật sự để ý, chẳng qua là chê em làm mất mặt bọn họ thôi.”
Trần Lệ Lị gật gật đầu, “Không có gì thì tốt, lúc ấy làm cô sợ muốn chết, còn vào bệnh viện.”
Trần Lệ Lị lại nói: “chuyện nhà em, cô là người ngoài nói ra cũng không tốt lắm, nhưng ba mẹ em….”
“Em biết, em sẽ khuyên bọn họ ly hôn, nếu chịu không nổi nữa, thì tách ra, đối với ai đều tốt.”
Tào Lệ Linh và Lâm Cường tự xưng là vì Lâm Tây thi đại học mà không ly hôn, vì cho Lâm Tây một cái nhà hoàn chỉnh mà chống đỡ ở bên nhau.
Lâm Tây cảm thấy hoang đường buồn cười lại đau lòng.
Chuyện nên kiên trì lại không nỗ lực, chuyện không nên kiên trì lại không thể hiểu được chấp nhất vô cùng.
Lâm Tây thật không hiểu nổi.
Trần Lệ Lị vỗ vai Lâm Tây: “Chuyện của người lớn em cũng không cần nhọc lòng quá nhiều, hiện tại em vào đại học, có thể theo đuổi cuộc sống của chính mình!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...