Lâm Tây trở lại phòng, nằm trên giường, lẳng lặng nhìn tờ một trăm nghìn, lại nhìn điện thoại không có bất kì thông báo nào.
Lâm Tây ức chế chóp mũi chua xót, đem giọng nói khàn khàn nuốt xuống, gọi điện thoại cho Trần Kiều.
Một giây, hai giây, ba giây.
Không có người nhận.
Lâm Tây tiếp tục gọi.
Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng.
Không có người nhận.
Lâm Tây tiếp tục gọi cho Trần Kiều.
Vẫn không có dấu hiệu đáp lại.
Lâm Tây nhớ tới lúc trước mình hỏi anh một câu.
“Vậy anh sẽ luôn ở bên em sao?”
“Chắc là sẽ không.”
Chắc là sẽ không.
Lâm Tây nhẹ nhàng lắc đầu, ném điện thoại và tiền qua một bên, xoa xoa cái mũi, đứng dậy ngồi vào trước bàn, mở giấy chí nguyện ra, cầm lấy bút vẽ vời lung tung.
Trời tối muộn, điện thoại vẫn không có bất kì phản ứng nào.
Ngoài cửa cũng không còn bất kì âm thanh gì.
Không có âm thanh Lâm Cường trở về, không có âm thanh Tào Lệ Linh ra khỏi phòng. Cô gửi tin nhắn cho Lâm Cường, không có đáp lại. Cô muốn vào phòng xem Tào Lệ Linh, cũng bị cự tuyệt.
Lâm Tây cuối cùng cầm điện thoại mơ màng ngủ.
Thôi bỏ đi.
Đây là câu cuối cùng cô nghĩ trước khi ngủ.
Ngày hôm sau Lâm Tây rời giường.
Lâm Cường vẫn chưa trở về, Tào Lệ Linh còn chưa thức dậy. Lâm Tây làm cơm sáng cho Tào Lệ Linh, sau đó ra ngoài đi làm.
Điền Tâm tới còm sớm hơn cô, nhìn thấy cô, cô ấy cười vui vẻ, ngọt ngào kêu cô: “Chào buổi sáng, A Tây.”
Chưa từng có người gọi Lâm Tây bằng tên thân mật như vậy. Lâm Cường và Tào Lệ Linh gọi tên đầy đủ Lâm Tây.
Trần Kiều gọi cô Lâm Tây.
Lưu Vũ Thần và Trần Lị Lệ gọi cô Lâm Tây.
Trưởng bối hiền lành nhiều nhất cũng gọi cô một tiếng Tiểu Tây.
Đối với cách gọi của Điền Tâm, cô thực không quen.
Lâm Tây lễ phép mỉm cười lên tiếng chào hỏi. Buổi sáng tiệm trà sữa không có việc gì nhiều, Lâm Tây đi qua đi lại quét nhà lau bàn, cứ như thế hết một buổi sáng.
Điện thoại yên lặng suốt một đêm rốt cuộc cũng có phản ứng.
Lâm Tây lau lau tay, lấy điện thoại ra, là một dãy số lạ. Lâm Tây thật cẩn nhìn.
“Chào bạn, ngại quá, quấy rầy một chút, chúng tôi là………” Là tin nhắn đẩy mạnh tiêu thụ.
Lâm Tây hé môi vô hình mắng một chữ thô tục.
Lâm Tây lập tức chặn số điện thoại kia, ở trong lòng hung hăng mắng vài câu.
Buổi chiều, chủ tiệm sắp xếp nhiệm vụ cho nhân viên, trong đó có một nhiệm vụ là mặc quần áo thú bông đi trên đường phát giấy, Lâm Tây nghĩ nghĩ, giơ tay tự nguyện đi.
Quần áo rất ngốc, là một bộ đồ hình Doraemon. Lâm Tây dưới sự trợ giúp của Điền Tâm, thật gian nan mặc quần áo vào, cô cầm giấy tuyên truyền, vụng về đi trên đường phát.
Lâm Tây còn cảm thấy rất thú vị, quần áo tuy ngốc nghếch, nhưng chơi khá vui. Doraemon rất đáng yêu. Hơn nữa ở bên trong Doraemon có một loại cảm giác ngăn cách với thế giới bên ngoài, giống như bản thân thật sự biến thành Doraemon vậy.
Chẳng qua thời tiết tháng sáu khô nóng khó nhịn, ở bên trong thú bông đặc biệt oi bức. Chỉ chốc lát cả người đã ướt đẫm mồ hôi, tóc cũng bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, từng sợi dính lên trên cổ.
Lúc này, điện thoại Lâm Tây lại vang lên. Lâm Tây vụng về cởi bỏ cái đầu to của Doraemon xuống, lấy điện thoại trong túi ra.
Là Trần Kiều.
Lâm Tây hít thở không khí, thanh thanh giọng nói, nhận điện thoại.
“Lâm Tây, em không sao chứ.” Âm thanh của Trần Kiều từ điện thoại truyền đến.
“Không sao.” Lâm Tây đạm nhiên nói.
“Ừ, vậy là tốt rồi. Trên xe lửa không có tín hiệu, cho nên không nhận được điện thoại. Hôm qua em gọi cho anh nhiều cuộc như vậy, nên tưởng em xảy ra chuyện gì.”
“Xe lửa?” Lâm Tây nghi hoặc hỏi, âm thanh mang theo chút run rẩy.
Trầm mặc một lát, Trần Kiều nói: “Ừ, anh có chút việc, cần rời đi.”
“Muốn đi… Bao lâu?” Lâm Tây hỏi.
“Không biết.” Trần Kiều đáp.
“Còn... Trở về không?” Lâm Tây hỏi.
Trần Kiều trầm mặc một lát, trầm thấp nói: “Không nhất định.”
Lâm Tây không hỏi gì thêm, im lặng, sau đó nhẹ nhàng nói: “Đã biết.”
Lâm Tây nhanh chóng tắt điện thoại.
Giữa hai người, gửi tin nhắn cũng thế, gọi điện thoại cũng thế, mặc kệ là cái gì.
Luôn là Lâm Tây bắt đầu, Lâm Tây kết thúc.
Đây là lần đầu tiên, Lâm Tây cắt đứt điện thoại trước mà cảm giác phức tạp.
Lâm Tây đội cái đầu to của Doraemon lên, tiếp tục phát giấy.
Ở bên trong Doraemon, Lâm Tây cảm thấy thật an toàn. Cho dù là bóng tối vây lấy, cũng rất có cảm giác an toàn.
Lâm Tây nghĩ chính mình thật đáng thương.
Lâm Tây không biết, vì sao một người tràn ngập không xác định, vì sao một người lai lịch chỗ ở đều không rõ ràng, vì sao một người như vậy, cư nhiên làm cô có cảm giác an toàn.
Mà một người như vậy lại cho cô ánh sáng.
Bây giờ anh đi rồi.
Sau khi người này đi, thứ mang lại cho cô cảm giác an toàn thế nhưng là bộ đồ ngụy trang Doraemon oi bức này.
Lâm Tây chết lặng ở bên trong Doraemon, bên ngoài, ai nhìn vào cũng chỉ thấy đây là một con Doraemon vui vẻ.
Buổi tối Lâm Tây về nhà, trong nhà không có người, cũng không có cơm.
Tào Lệ Linh không biết đã đi đâu, Lâm Cường không biết có trở về nhà lần nào không.
Lâm Tây lấy tiền mừng tuổi đăng ký một khóa vẽ tranh, học vẽ tranh trên mạng.
Một người khi bận rộn lên, lập tức sẽ không thèm nghĩ đến nhiều chuyện khác, cũng không rảnh để suy nghĩ.
Ban ngày Lâm Tây đi tiệm trà sữa làm công, buổi tối ở nhà học vẽ tranh, rảnh rỗi thì đọc sách vở mình có hứng thú.
Lâm Cường và Tào Lệ Linh tiếp tục khắc khẩu, không khí trong nhà không có gì thay đổi.
Mà Trần Kiều, Lâm Tây không tiếp tục chủ động liên hệ với anh.
Thực buồn cười.
Hai người cứ như vậy chặt đứt liên hệ.
Đối với Lâm Tây biệt ly là loại tình cảm vốn dĩ sẽ theo thời gian trôi đi, dần dần quên lãng, đây là chuyện thường tình của con người.
Nhưng cô chưa từng nghĩ tới, cô và Trần Kiều sẽ theo một phương thức khuôn sáo cũ này tạm biệt. Có lẽ, cô chưa từng nghĩ tới mình sẽ vĩnh biệt anh. Anh từ trên trời giáng xuống, đi đến bên cạnh cô. Sau đó, lại vô thanh vô tức, đi xa.
Lâm Tây mua trò chơi ghép hình một ngàn mảnh, Trần Kiều thích chơi ghép hình, còn là loại khó, Lâm Tây lại không thích ghép, liều mạng hơn mười ngày, một nửa cũng chưa hoàn thành. Cô không biết vì sao Trần Kiều thích ghép hình như vậy, còn ghép vô cùng hoàn chỉnh.
Càng bận rộn, thời gian trôi càng nhanh. Rất nhiều người, mặc kệ bạn có muốn quên hay không muốn quên, chỉ cần thời gian cũng đủ dài, đủ để quên.
Ngày phát thành tích thi đại học, Lâm Cường và Tào Lệ Linh hiếm khi đều ở nhà, hơn nữa còn hòa thuận ngồi cùng nhau. Lâm Tây rất vui mừng.
Vì cùng bọn họ cùng nhau tra thành tích, cô xin nghỉ nửa ngày.
Giữa trưa 12 giờ, Lâm Tây mở trang web tra thành tích. Lâm Tây cũng không khẩn trương, kết quả cô sớm đã đoán trước. Giỏi hay khá cô đều có thể chấp nhận.
Trang web theo lẽ thường có thể dễ dàng đăng nhập.
Mười phút sau, Lâm Tây cau mày, không thể vào trang web.
Lúc này, Lâm Cường bỗng nhiên cầm lấy di động hô to: “Thành tích! Thành tích!”
Lâm Tây nghi hoặc ngẩng đầu.
“Tin nhắn thành tích gửi đến điện thoại của ba.”
Lâm Tây lúc này mới nhớ ra, lúc trước báo danh cô lấy số điện thoại của Lâm Cường, không nghĩ tới có tác dụng.
“Thế nào?” Tào Lệ Linh kích động thò người qua.
Hai người lần đầu tiên tiếp xúc thân mật như vậy hơn nữa không phải bởi vì đánh nhau, Lâm Tây lại một lần nữa vui mừng.
Giọng Lâm Cường run rẩy nói: “666.”
Lâm Tây vừa nghe, vui vẻ, con số còn rất cát lợi.
Kết quả này nằm trong phạm vi cô đoán trước, không phải rất cao, cũng không phải rất thấp.
Đoạn thời gian gần đây cô nhìn không ít trường học, đối với chí nguyện cũng có ý tưởng. Kết quả như vậy là đủ rồi. Lâm Tây nhẹ nhàng thở ra.
Lâm Cường và Tào Lệ Linh đều thật vui vẻ.
Tào Lệ Linh vui vẻ nói: “Thành tích này, thi lên đại học Thượng Hải học kinh tế hoặc là tài chính, chắc là đủ rồi.”
Lâm Cường nhíu mày phản bác: “Con gái đi xa làm gì, ở lại thành thị học đại học Sư Phạm cũng tốt.”
Tào Lệ Linh trừng mắt: “Sau này Lâm Tây sẽ đi thành phố lớn kiếm tiền nhiều, cả đời này tuyệt đối sẽ không giống mày uất ức hèn nhát.”
Lâm Cường hừ một tiếng không nói với Tào Lệ Linh, quay đầu hỏi Lâm Tây: “Lâm Tây, con cảm thấy ở lại thành thị học sư phạm thế nào?”
Lâm Tây dừng một chút, trả lời: “Con muốn đi Bắc Kinh.”
Tào Lệ Linh và Lâm Cường đều lắp bắp kinh hãi, Tào Lệ Linh dẫn đầu phản đối: “Đi Bắc Kinh làm gì? Đi Thượng Hải mới tốt.”
Lâm Tây bình tĩnh nói: “Học tâm lý học.”
Cái này, mặt hai người hoàn toàn đen.
“Mày cố ý đối nghịch với ba mẹ phải không?” Lâm Cường xanh mặt cắn răng nói: “Trước giờ mày không nghe ba mẹ nói! Càng lớn càng phản nghịch!”
“Không phải con phản nghịch.” Lâm Tây nghiêm túc giải thích, “Con đã suy nghĩ rất lâu, học cái gì con cũng đã có tính toán của mình.”
“Không được.” Tào Lệ Linh quyết đoán nói: “Mày cần phải đi Thượng Hải, cần phải học tài chính.”
Lâm Cường cũng nói: “Ở lại thành thị, học sư phạm.”
Lâm Tây trầm mặc vài giây, thỏa hiệp nói: “Ba, mẹ, con có thể không học tâm lý, nhưng, con muốn đi Bắc Kinh.”
Tào Lệ Linh tức giận, đứng lên rống to: “Tại sao mày không đi Thượng Hải!”
Lâm Tây ngẩng đầu nhìn Tào Lệ Linh, “Con, tại sao phải đi Thượng Hải?”
Tào Lệ Linh ngẩn người, miệng khép khép mở mở, cuối cùng không nói gì nữa.
Bầu không khí trong nhà thật vất vả hòa thuận vài giây rất nhanh đã bị đóng băng, thành tích thi đại học được công bố mang đến vui mừng ngắn ngủi sau đó kết thúc, Lâm Tây không muốn tiếp tục ở nhà nữa.
Cuối cùng Lâm Tây nói dối là phải tới tiệm trà sữa làm công, hoang mang rối loạn vội vàng rời khỏi nhà. Nhưng chiều nay ông chủ cho cô nghỉ, cô phát hiện mình thế nhưng không có chỗ để đi.
Lâm Tây đi loanh quanh một hồi tìm một tiệm cà phê, gọi trà chanh uống, nhàm chán ngồi chơi điện thoại.
Hôm nay có thành tích thi đại học, điện thoại không biết từ khi nào có rất nhiều tin nhắn chưa đọc, phần lớn là hỏi thành tích, Lâm Tây không có tâm tình đi trả lời, vì thế lướt qua.
Nhưng có một cái chấm đỏ trên cùng khá bắt mắt.
Là Trần Kiều.
Là Trần Kiều hơn nửa tháng không có tin tức.
Người hơn nửa tháng không có tin tức bỗng nhiên gửi tin nhắn cho cô. Lâm Tây uống một ngụm trà chanh, do dự một chút, click mở khung thoại của Trần Kiều.
Câu đầu tiên không phải hỏi cô thành tích.
Mà là.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...