Edit: Cháo
Sáng hôm sau lúc tôi đi học, chị tôi vẫn chưa về trường.
Bả và mẹ lén lén lút lút cả đêm qua, không biết thảo luận những gì. Khiến ba tôi phải ai oán chạy sang phòng tôi, nói là ông một thân một mình cô đơn lạnh lẽo chốn khuê phòng, cần con trai trò chuyện về đề số học cho qua màn đêm dài đằng đằng này.
Tôi vốn đang muốn ngủ, nhưng lại trò chuyện với ba đến quên cả thời gian, sau đó mẹ tôi chạy qua lôi ông về phòng.
Có thể là do di chứng sau cảm, tôi cứ cảm thấy ánh mắt mẹ nhìn tôi tràn đầy sự ưu thương đến là khó hiểu.
Cảm giác ấy kéo dài đến tận sáng hôm sau, trước khi ra cửa mẹ tôi vẫn còn nắm lấy tay tôi mãi không buông, trong mắt tràn đầy ánh lệ: “Đều tại mẹ, khiến con đi lệch đường. Tây Tây đừng sợ, mẹ mãi mãi sẽ đứng sau ủng hộ con.”
“Cả chị nữa.” Chị tôi cũng kỳ quái giống mẹ, vỗ vỗ vai của mẹ, trốn tránh không dám nhìn thẳng tôi.
“Em… ngọn nguồn mọi chuyện đều tại chị, tại chị ngày nào cũng nói những chuyện đó nên em mới trở thành như vậy. Em trai em cứ yên tâm, chị và mẹ đều ủng hộ em. Cho dù em thích ai đi nữa, em mãi mãi là em trai của chị!.”
Mẹ tôi nói: “Chị con nói đúng. Đừng lo lắng, mẹ sẽ thuyết phục ba con và mọi người, chỉ cần luôn vui vẻ là được.”
Tôi nhìn vẻ mặt nặng nề của hai người, trong chốc lát không biết nên nói cái gì. Tôi sợ nếu tôi mà từ chối, hai người họ sẽ khóc luôn tại chỗ quá, tuy không hiểu gì nhưng cảm thấy có vẻ rất ghê gớm chỉ có thể nói: “Vâng.”
Mẹ và chị tôi quả nhiên thở phào nhẹ nhõm, để tôi đi tới trường, khi tôi đi khá xa rồi còn kêu lên với tôi: “Cậu bé kia… có rảnh thì dẫn về cho cả nhà gặp nhé!”
Tôi lại càng chả hiểu gì cả, không biết rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện lớn gì mà khiến tính tình hai người phụ nữ trong nhà thay đổi lớn như vậy.
Nghĩ đến tối hôm qua, là tôi lại nhớ đến chuyện yêu đương của Cùng bàn và Hoa khôi, không biết chuyện đã đến mức này rồi thì làm thế nào để kết thúc đây?
Nhìn đoạn nói chuyện trong nhóm chat, hình như Cùng bàn đã thích Hoa khôi từ lâu rồi, nghe nói phải mất khá nhiều thời gian mới theo đuổi được người ta, muốn cậu ấy chủ động chia tay xem chừng rất khó.
Nghĩ tới đây là tôi thấy phiền não vô cùng, có lẽ do nghĩ quá nhập tâm, tôi còn nghe thấy cả tiếng của Cùng bàn.
“Tiết Tây!”
Tiếng của Cùng bàn từ xa vọng lại, tôi ngẩng đầu thì thấy cậu ấy đứng cách trạm xe bus không xa.
Tôi nhìn Cùng bàn đứng ở đó, dù mới không gặp có hai ngày, nhưng cảm giác đã lâu lắm rồi không được nhìn thấy cậu ấy vậy.
“Sao cậu lại ở đây?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
Hỏi xong tôi mới ý thức được chúng tôi còn chưa làm lành đâu, nhưng lời đã nói ra, tôi chỉ có thể buồn bực im lặng, lúng túng nhìn cậu ấy.
Cùng bàn lại cười một cái, từ trạm xe bus chạy lại bên tôi, nói: “Nghe nói cậu bị bệnh, không yên lòng nên tới xem thế nào.”
Cậu ấy vừa tới gần, ý cười trong đôi mắt kia càng rõ hơn. Không biết tôi đã từng nói qua hay chưa, đôi mắt của Cùng bàn rất đẹp, nhưng đuôi mắt hơi xếch, khiến ánh mắt cậu ấy có vẻ hung ác, lúc nhìn người khác tạo cảm giác lạnh lùng ớn lạnh.
Nhưng khi cậu ấy cười lên, vẻ lạnh lùng trong đôi mắt ấy như băng tuyết bị tan chảy, giống như có tia sáng ấm áp rọi chiếu vào lòng người.
Tôi bị chiếu sáng đến chóng mặt, vội vàng tránh ánh mắt của cậu ấy, cúi đầu không nói lời nào.
Cùng bàn lại nói: “Hôm qua gọi điện tìm cậu, nhưng cậu không có ở đó, là chị cậu nghe điện. Giờ đã hết sốt rồi chứ?”
Cậu ấy vừa nói vừa đưa tay sờ trán tôi, tôi gạt tay cậu ấy ra, không muốn nghe lời ngon tiếng ngọt mê hoặc lòng người của cậu ấy, chỉ mặc kệ đi thẳng về phía trước.
Vì thế Cùng bàn cũng không nói gì nữa, tôi đi về phía trước, cậu ấy lặng lẽ đi theo sau.
Bầu không khí trầm lắng thình lình tản ra, vấn vít xung quanh khiến người ta cảm thấy ngột ngạt, hít thở khó khăn.
Không biết đi được bao lâu rồi, tôi nghe thấy Cùng bàn hít một hơi thật sâu, sau đó bước nhanh lên kéo tay tôi lại.
Tôi không quay đầu lại, sợ nhìn thấy vẻ mặt của cậu ấy rồi không nhịn được giơ tay đầu hàng, nhưng tiếng thở dài của cậu ấy khiến tôi không đành lòng hất tay cậu ấy ra.
“Đừng vậy mà.” Giọng cậu ấy rất trầm, “Cậu như vậy tôi thật sự không chịu nổi.”
Chân tôi không nghe theo lệnh đứng im tại chỗ, cứ như tôi không phải chủ của nó vậy, biết Cùng bàn không muốn nó đi, nó liền không đi nữa.
Tôi nhìn hai chân mình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cái tay đang bị Cùng bàn tóm lấy giùng giằng muốn thoát khỏi sự khống chế của cậu ấy.
Đáng tiếc những lúc thế này, giãy giụa cũng không phải là lựa chọn tốt gì cho cam.
Không những không hất tay Cùng bàn ra được, sau khi bị phát hiện ra ý đồ không hợp tác, cậu ấy dứt khoát đè hai tay tôi lại, ôm lấy tôi vào ngực.
Tôi cứng đơ người không dám nhúc nhích, cho dù không tự nhìn thấy được, nhưng tôi cũng có thể não bổ ra dáng vẻ bây giờ của hai đứa.
Tư thế này, rất là…. rất là giống một cô vợ nhỏ đang giận dỗi làm mình làm mẩy vậy.
“Cậu thả tôi ra đã…” Tôi uể oải nói, không rõ là xấu hổ hay là tức giận nhiều hơn.
Cùng bàn thích ăn cứng không thích ăn mềm, nghe tôi nói mà chả có tí sức gì thì càng ra sức ôm chặt hơn, cương quyết nói: “Không thả!”
“…”
Giờ tôi mới thấy tự làm bậy đúng là không thể sống được. Thỏ mà tức lên còn cắn người, huống chi Cùng bàn vốn là một con chó săn. Dồn ép căng quá, cuối cùng bắn ngược lại.
“Cậu muốn thế nào hả!” Tôi lớn tiếng, dùng nó để che dấu sự bất an khi bị Cùng bàn ôm lấy.
Cùng bàn nói: “Cậu không chiến tranh lạnh với tôi nữa thì tôi sẽ thả cậu ra.”
Cùng bàn cao hơn nửa cái đầu so với tôi, lúc cúi đầu nói chuyện, hơi thở toàn phả lên tai tôi, giống như đang khẽ khàng nói chuyện.
Tai tôi không tự chủ được nóng bừng lên, trong đầu nghĩ Cùng bàn quá coi thường tôi rồi. Dù gì tôi cũng từng là người đứng đầu khối, sao có thể bị cậu ấy dễ dàng bắt chẹt thế chứ.
Tôi nhỏ giọng hừ một tiếng, bày tỏ phẩm cách bất khuất, thà chết trong còn hơn sống đục của mình.
Nhưng Cùng bàn lại mưu mẹo, thâm sâu hơn tôi nhiều.
Tôi cứng rắn, cậu ấy lại mềm mỏng, trực tiếp chôn đầu vào bả vai tôi, dùng giọng điệu đáng thương nói: “Tiết Tây, tôi không thông minh như cậu nghĩ đâu. Tôi ngốc lắm, không đoán ra được vì sao cậu lại tức giận, cũng không đoán ra được trong lòng cậu đang nghĩ gì.”
“Cậu có thể nói cho tôi biết không, sai đâu tôi sửa đó, đừng phớt lờ tôi được không?” Cậu ấy vừa nói vừa làm nũng cọ cọ cổ tôi.
Trên thực tế cái dáng vẻ này của cậu ấy chẳng ăn nhập gì cả, động tác cũng cứng ngắc, có ảo giác như là thấy mãnh nam rơi lệ hoặc giống như barbie kim cương* vậy.
*金刚芭比 hình minh họa phía dưới =)))))
Nhưng manh điểm của tôi không biết bị lệch đi đâu luôn rồi, cảm thấy người ngầu như Cùng bàn hiếm lắm mới được một lần chịu nhún nhường thế này, cảm giác mang lại vô cùng khác biệt.
Tôi hắng giọng một cái, nói: “Cùng bàn, có phải cậu không muốn học nữa không?”
“…Gì cơ?” Vẻ mặt Cùng bàn rất là mờ mịt, hình như không hiểu tôi đang nói gì.
Tôi không thể làm gì khác hơn là ngửa bài với cậu ấy, nói thẳng: “Cậu nói thật đi, có phải cậu đang yêu đương không.”
“Đâu có chuyện ấy.”
Trông cậu ấy không giống như đang lừa người, tôi lại hỏi tiếp: “Vậy có phải cậu thích ai rồi không?”
Cánh tay đang ôm tôi của Cùng bàn nháy mắt siết chặt lại, một lát sau cậu ấy đột nhiên buông ra, nhìn vào mắt tôi nói: “Phải.”
~~~~~~~~~~
Xin giới thiệu barbie kim cương ( ̄︶ ̄)
//