Trong Lòng Son


Những ngày đó, tôi không ăn không ngủ trên tay luôn cầm cái điện thoại để cập nhật thông tin, hy vọng nhận được thông báo đã tìm thấy chuyến bay ấy.

Đến ngày thứ 6, tôi đang chắp tay cầu xin ơn trên ban phép màu để tất cả mọi người trong chuyến bay ấy được bình an vô sự thì con Thư ngồi bên cạnh la lớn lên:
– My ơi tìm thấy, tìm thấy rồi..
Tôi mở mắt ra, nó hét vào mặt tôi hai mắt sáng sỡ:
– Tìm thấy máy bay bị rơi vào ngọn núi, lực lượng cứu hộ đang khẩn trương cứu hộ, trời ơi mừng quá My ơi..
Lúc đó, vì mừng quá mà tay chân tôi luống cuống không biết nên làm sao.

Nhưng mà con Thư lại nói tìm thấy là một chuyện, còn ai sống sót lại là một chuyện khác.

Câu nói của nó lại khiến tôi trở về trạng thái lo sợ, sợ tình huống xấu nhất, sợ có những lần gặp gỡ chính là lần cuối.

Nghĩ đến điều đó, tôi vội vàng chạy đi đến bàn thờ Quan Thế m Bồ Tát mẹ tôi thờ cúng mà quỳ xuống cầu xin mẹ Quán Thế m Bồ Tát cứu khổ cứu nạn cứu sống tất cả mọi người trong chuyến bay đó, tôi nguyện ăn chay ba năm, tích cực làm điều thiện, giúp đỡ mọi người.

Cầu xin xong, tôi dập đầu lạy mẹ đến khi con Thư lôi tôi lên mà mắng:
– Mày làm gì vậy.

Trán mày chảy máu rồi kìa…
– Mày buông tao ra.
– My à nghe tao nói.

Bây giờ việc mày nên làm là chuẩn bị để sang Mỹ, dù anh Luân còn sống hay chết thì chắc chắn ba anh ấy sẽ dưa anh ấy về Mỹ.

Mày có muốn sống thấy người chết thấy xác thì mau chuẩn bị đi.
– Đúng rồi, vậy mày đăt vé máy bay giúp tao đi, đặt nhanh đi Thư.
– Mày có sợ không, tại vụ vừa rồi người ta cũng hơi rén.
– Tao không sợ, mày đặt cho tao chuyến bay sớm nhất đi.
– Được rồi, đợi tao một chút.
Tôi luống cuống đến mức không biết nên làm gì, may mà có mẹ, có con Thư giúp tôi.

Nhất là con Thư, dù chuyện gì cũng nhiệt tình giúp tôi hết khả năng của nó.

Trong lúc chờ đợi chuyến bay khởi hành, tôi không ngừng niệm Phật, chỉ hy vọng có phép màu xảy ra, hy vọng người còn sống, còn nghe âm giọng lưu manh ấy, khuôn mặt ấy.

Xin đừng để đoạn tình vừa thắm lại lụi tàn …Xa nhau cũng được, không còn yêu nhau nữa cũng được chi xin đừng âm dương xa cách là được…
Xin đừng ..

đừng như vậy…
– My ơi, anh Luân ..

anh Luân này..
Con Thư đập vào người tôi gọi lia gọi lịa, tôi không dám nhìn chỉ dám hỏi:
– Anh ấy… còn sống không..


?
–Không biết, đây nè mày nghe đi, mày nghe họ nói đi tao không hiểu cho lắm..
Tôi lắng tai nghe người đang phát trực tiếp trong đội cứu hộ nói bằng tiếng anh, họ nói có một số người đã chết và một số người bị thương nặng, hiện tại vẫn chưa thể xác minh danh tính của nạn nhân, trước mắt họ đưa những người bị thương nặng đi cấp cứu trước, danh tính sẽ điều tra sau..
– Hình như có chuyên cơ của ba anh Luân đến đưa anh ấy đi rồi nè My.

Vậy là anh Luân còn sống, còn sống nên mới đưa đi cấp cứu..
Lúc đó, trái tim tôi như sống lại lần nữa..
Truyện được đăng độc quyền trên fb Diễm My Hoàng Anh.

Không được sao chép dưới mọi hình thức.
Sau hàng tiếng đồng hồ dài đằng đẵng thì tôi cũng đặt chân đến Mỹ, vội vàng bắt xe đến bệnh viện mà anh đang cấp cứu vì tôi đã liên hệ với ông Hùng, người thân cận của anh lúc trước, may thay ông ấy đã bay sang Mỹ để trao đổi công việc với ba anh, vừa hay khi anh gặp nạn ông Hùng vẫn còn ở đó nên cho tôi địa chỉ bệnh viện, nghe ông ấy nói anh vẫn hôn mê sâu, chưa tỉnh lại, có điều còn sống là tốt rồi.
Khi tôi đến, Jessica thấy tôi thì thái độ vô cùng bất ngờ.

Tôi nghĩ là cô ấy không ngờ tôi lại bay sang nhanh như vậy nên đi đến chắn ngang tôi và hỏi bằng tiếng Việt:
– Cô đến đây làm gì?
– Tôi biết anh Luân đang điều trị ở đây nên bay sang, anh Luân sau rồi hả Jessica.
– Cô còn dám sang đây và hỏi anh ấy sao rồi?
– Cô đang nói gì vậy? Sao tôi không dám sang đây?
Jessica cười khẩy, đôi chân lại tiến thêm một bước, khuôn mặt lạnh lùng, đáng sợ:’
– Nếu không phải vì cô thì anh ấy có bị tai nạn như vậy không, tại sao, tại sao cô đã vứt bỏ anh ấy bây giờ thấy anh ấy giàu có thì lại lao vào, Hà My, con người cô có lòng tự trọng không vậy?
Tôi sững sờ nhưng cũng nhanh miệng trả lời:
– Chuyện chúng tôi thế nào anh Luân tự hiểu, tôi tự hỏi không biết cô lấy tư cách gì mà trách vấn đay nghiến tôi ở đây? Phiền cô tránh ra.

Tôi vào thăm anh ấy.
Jessica cười nửa miệng, nhìn thẳng tôi mà nói một cách nghiêm túc:
– Tôi có thai rồi.
– Chúc mừng cô.
– Anh Luân là ba đứa nhỏ.
Nụ cười trên môi tôi tắt ngấm.

Jessica tiếp tục nói:
– Dựa vào việc là mẹ của con anh ấy, không biết tôi đủ tư cách để yêu cầu cô tránh xa anh ấy chưa, hoa hậu?
– Cô nói dối, không có chuyện đó được.
Jessica cười lạnh đi đến cái túi xách bên kia, lấy ra đưa tôi tờ giấy siêu âm, trong đó có tên cô ấy, tình trạng sức khoẻ và ..

và ..

tuổi thai..
Con Thư giật lấy tờ giấy, cũng như tôi không tin chuyện Jessica vừa nói:
– Chuyện này vô lý quá, anh Luân đang yêu Hà My, làm sao làm cô có thai được, cô đừng ăn nói lung tung.
– Không tin cô cứ hỏi ba anh Luân, ông ấy đang ở phòng bên cạnh, đợi anh Luân khoẻ lại chúng tôi sẽ kết hôn, ngày giờ cũng đã được chọn xong, anh Luân chưa nói với cô sao?
– Anh ấy chưa nói gì cả, mà tôi cũng chưa từng nghe chuyện anh ấy và cô có quan hệ gì.


Jessica, cô cũng biết chúng tôi yêu nhau mà..
Jessica cười, nhưng nụ cười của cô ấy lúc nào cũng mang theo sự lạnh lẽo và nguy hiểm:
– Bởi vì anh ấy muốn nhìn thấy cô đau khổ.

Cô nghĩ anh ấy thật lòng yêu cô sao, thật lòng muốn cưới cô sao.

Hoa hậu à, cô cũng thông minh lắm mà, sao chuyện này lại ngu ngốc không nhận ra ngay từ đầu anh Luan chỉ muốn trả thù cô thôi.
– Trả ..

trả thù..

trả thù gì..

?
.– Đúng vậy, trả thù những lời khinh miệt chê bai mà cô đã nói với anh ấy để lấy chồng giàu, và cả gia đình cô nữa, tất cả đều từng khinh khi mạt sát anh anh ấy.

Anh ấy đã thề sẽ cho cả nhà cô nếm mùi đau khổ.

Bây giờ thì coi như đã thực hiện được rồi, cô bỏ chồng, cô yêu anh ấy và cô sẽ được chứng kiến người cô yêu kết hôn, và dĩ nhiên cô dâu không phải cô… Có phải bây giờ cô đau lòng lắm không, cô đã hiểu cảm giác phản bội như thế nào chưa..Đó chính là cảm giác mà anh Luân đã trải qua..
Tôi không tin, cật lực phủ nhận những gì Jessica đang nói vì tôi cảm nhận được tình yêu mà anh dành cho tôi.

Tôi không tin anh bỏ ra nhiều công sức như vậy chỉ để trả thù tôi.
Tôi không tin..

vĩnh viễn không tin..
– Cô lừa tôi, gạt tôi..
– Để tôi cho cô nghe cái này..
Jessica mở điện thoại lên, bấm bấm gì đó rồi chìa cái điện thoại trước mặt tôi, từ trong điện thoại có giọng nói phát ra:
“ Đợi anh trả thù cô ta xong chúng ta kết hôn, cô ta sắp sập bẫy anh rồi..

Anh phải để cô ta nếm trải những gì mà anh đã trải qua.

Phải để cô ta yêu anh chết đi sống lại rồi bất ngờ mời cô ta sang dự đám cưới của chúng mình.

Nhìn cô ta đau khổ anh mới hả dạ..

đợi anh nhé, em yêu..”
Con Thư lắp bắp:
– Giọng nói này là của anh Luân mà.
Jessica gật đầu:
– Thính tai đấy.


Bây giờ thì tôi lấy tư cách vợ sắp cưới của anh Luân mời hai ngươi về cho.

Mong rằng từ đây về sau đừng làm phiền chúng tôi nữa..

Xin mời..

hay là đợi tôi gọi bảo vệ đây hoa hậu.

Làm người nên giữ lại cho mình chút tự trọng cuối cùng.

Tôi đang mang thai cũng không muốn gây khó dễ cho cô, anh Luân không có yêu cô đâu, chỉ đang trả thù cô thôi.

Cô về đi..

Quên anh ấy đi..
Rất khó tôi mới có thể mấp máy hỏi cô ấy:
– Cô nói đây không phải sự thật đi.
– Giấy khám thai cô cũng đã xem, những gì anh ấy nói cô cũng đã nghe không sót một từ.

Cô nên chấp nhận sự thật đi…
Con Thư chửi:
– Không ngờ anh Luân lại khốn nạn như vậy, Hà My, chúng ta về, khồng cần phí tình cảm vào loại người như vậy..

đi về..
Lúc đó con Thư kéo tôi khỏi bệnh viện , rồi đẩy tôi lên taxi liên tục chửi mắng Đặng Thành Luân là tên khốn nạn, khốn kiếp, Còn tôi, mãi một lúc lâu mới hỏi con Thư những chuyện vừa rồi có phải thật không hay chỉ là một giấc mơ.

Con Thư cáu lắm:
– Là thật, là sự thật, là giọng nói của anh ta một trăm phần trăm.

Mày quên mẹ anh ta đi.

Tưởng tốt đẹp lắm hoá ra cũng là dạng tầm thường như thằng chó Phú.

Khốn nạn cả bọn, bị tai nạn như vậy cũng vừa.

Chết mẹ nó luôn đi..khốn nạn, thật sự quá khốn nạn…
Con thư còn chửi nhiều lắm nhưng tai lùng bùng không nghe rõ, chỉ có thứ chất lỏng đang chảy vào trong khóe miệng mặn đắng, lòng đau như ai cắt từng khúc..
Những kỷ niệm bên nhau chợt ùa về.

Lời nói còn đó, nụ hôn còn đây, tín vật còn đeo trên bàn tay này, tại sao, tại sao những mộng đẹp ấy lại chỉ là lừa dối.
Tại sao, tại vì sao chứ,???
Tôi không cam tâm bật khóc nức nở trong lòng con Thư.

Nó an ủi tôi nhưng tôi không nghe lọt tai câu nào.

Nó nói nó sẽ đặt vé để chúng tôi bay về nước nhưng tôi không đồng ý:
– Tao sẽ ở đây đợi khi nào anh Luân tỉnh lại, chính miệng anh ấy nói những lời đó thì tao mới tin.
– My à, mày cố chấp nó vừa thôi.
– Giống như mày nói sống thấy người chết thấy xác, muốn chia tay thì phải trực tiếp rõ ràng với nhau..
– Để làm gì, để người ta trực tiếp sỉ nhục mày mới chịu hả.


Mày không thấy con kia có bầu rồi hả, người ta có con với nhau rồi mày còn định làm gì nữa.

Mày nghĩ có ai không yêu mà ngủ với nhau đến bầu bí như vậy không? Hà My, nghe tao đi, chúng ta về, anh ta đã nói rõ ràng với con kia như vậy mà còn lưu luyến gì loại đàn ông khốn nạn đó.

Mày còn trẻ, lại xinh đẹp hơn người, nhất định sẽ tìm được một người thật lòng yêu mày.

Chúng ta nghỉ ngơi rồi về Việt Nam bắt đầu cuộc sống mới.

Nha My…
– Nếu anh ta thật lòng yêu mày thì tỉnh lại sẽ đi tìm mày, còn nếu là loại khốn nạn như những gì con kia đã nói thì mày cũng đừng buồn vì ít ra đã biết bộ mặt của anh sớm.

Nghe tao.

Chúng ta về Việt Nam..
Chiếc xe dừng lại ở một khách sạn.

Tôi đưa tay hứng lấy tuyết trắng, mùa này lạnh quá, quần áo đang mặc dường như không đủ ấm, hai bàn tay lạnh ngắt đan vào nhau thế nào cũng không chống lại sự lạnh lẽo bao phủ lấy toàn thân thế.

Hoá ra không phải vì thời tiết lạnh mà vì lòng người lạnh, vạn vật cũng trở bên bi ai…
Tôi ngẩng lên bầu trời đất Mỹ.

Tuyết rơi rồi, rơi đầy đôi tay nhỏ, nhưng rồi từ tan thành nước chảy…Giống như lòng này..

tan nát tận tâm can…
Đặng Thành Luân, đời này em đã yêu anh hai lần, hai thời điểm khác nhau.

Lần đầu tiên chính là yêu anh khi em vừa mới lớn, biết rung động, biết thế nào là nhung nhớ một người.

Nhưng lần đó, em đã vì gia đình mà phụ anh.

Là em đã sai với anh.

Lần thứ hai em vẫn yêu anh, nhưng trái tim đã chằng chịt những vết thương.

Thế nhưng chỉ vì ba chữ “Hãy tin anh” mà em gạt bỏ hết mọi lo lắng, sợ hãi để đến bên vòng tay rắn chắc của anh thêm lần nữa.

Anh biết không, em đã từng nghĩ ngày tháng sau này sẽ chăm sóc anh từng miếng ăn giấc ngủ, sẽ sinh cho anh vài đứa con gái như ngày xưa anh hay nói “Con gái tình cảm, anh thích con gái hơn con trai.

Con gái xinh đẹp dịu dàng như em..” Vậy mà những gì em mong muốn rốt cuộc chỉ là mình em tự huyễn hoặc, tự vẽ ra, còn anh chỉ đến với em để trả thù.

Nhưng em không hận anh đâu, coi như lần này em trả nợ cho anh năm đó đã ruồng bỏ anh, chúng ta không ai nợ ai nữa nhé.
Chúc anh chân cứng đá mềm, đường xa không mỏi, đường về bình an.
Chúc anh một đời phồn hoa.

Mỗi khi nhàn rỗi có tách trà nóng hổi..
Chúc anh bên cạnh người ta..

Nắm tay hạnh phúc, bên nhau trọn đời..
Còn em ôm trái tim nửa vời, yêu thương thì ít, đớn đau thì nhiều….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui