Tối qua Vương Hành cùng chúng ta đi bộ về nhà, sáng nay dậy sớm, kịp bắt xe bò của Triệu đại thúc.
Là một công tử tao nhã, người chuyên mặc quần áo lụa là, vậy mà giờ đây lại mím môi, cau mày ngồi trên xe bò, ôm một chiếc bao cũ, nghe Triệu đại thúc thỉnh thoảng lại hét lên một tiếng “Nhặt phân đây ——”.
Cảnh tượng ấy thật là buồn cười, ta muốn cười, cố nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, “ha ha ha” cười thành tiếng.
“Ta còn tưởng là con gà mái nhà ai đang gáy.
”
Vị công tử tuấn tú biết mình bị châm chọc, sắc mặt rất khó coi.
Ta cố ý trêu hắn: “Gà mái nào chứ? À, nhà ta có, nếu cậu nhỏ thích, lần sau nhớ bắt hai con mang theo nhé.
”
“Hừ.
”
Chi An ở bên cạnh cũng đang cố nhịn cười, nhưng cuối cùng cậu bé không nỡ nhìn cậu nhỏ bị châm chọc, nên đã kéo kéo vạt áo ta như muốn xin tha cho hắn.
Ta cũng biết điểm dừng, đương nhiên sẽ không trêu chọc hắn nữa.
Cứ thế, cả đoạn đường không ai nói với ai lời nào, đợi đến thị trấn, đưa Chi An vào thư viện xong, Vương Hành vội vàng quay người bỏ đi.
Ta nhìn theo bóng lưng hắn, lại muốn cười, đang định cười thì hắn bỗng dừng bước, quay đầu lại.
“Ta kinh doanh ở bên ngoài, không có chỗ ở cố định, nếu có chuyện gì, cứ đến khách điếm Thanh Phong báo tin là được, yên tâm, sau này, Vương Hành ta sẽ bảo vệ các ngươi.
”
Dưới tán cây liễu trong gió xuân, chàng trai tuấn tú kia trịnh trọng nói với ta.
Khi Vương Hành rời khỏi thôn Đào Thủy, hắn định để lại vài túi bạc, nhưng bị Mã nãi nãi từ chối.
“Với thân phận của chúng ta bây giờ, giữ nhiều bạc bên người sẽ là họa chứ không phải phúc.
Kẻ sa cơ lỡ vận, làm việc gì cũng phải thận trọng, kín đáo một chút, người trong thôn đông, tai mắt lại nhiều, sau này con cũng ít đến đây thôi, đừng để liên lụy đến nhà họ Trần.
”
Trải qua biến cố bị lục soát, Mã nãi nãi hình như đã thông suốt hơn.
Sự thông suốt của bà ấy cũng ảnh hưởng đến Chi An, từ khi biết tin cha mẹ và ông nội đều bình an vô sự, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Chi An đã lâu lắm rồi mới lại xuất hiện nụ cười, dần dần, cậu bé cũng nói chuyện nhiều hơn.
Cậu bé vốn dĩ là một đứa trẻ vui vẻ, ngây thơ, hay cười.
Còn An Chi ——
An Chi hiện tại bị Thu Muội dạy hư, trở thành một cô bé hoang dã.
Bẻ chồi liễu, hái lá liễu, tuốt hoa du, con bé chạy chân đất, ôm lấy thân cây to bằng cỡ eo, nhanh chóng leo lên đỉnh cây như khỉ.
Ngoài việc leo trèo, con bé còn thường xuyên đánh nhau với đám con trai trong thôn.
Một hôm, đứa con trai thứ hai nhà Trương góa phụ lén lút nói xấu con bé và Chi An, con bé liền cầm gậy đuổi đánh thằng bé, đuổi đến tận hai dặm đường.
Một thằng con trai cao hơn con bé cả cái đầu, vậy mà lại bị con bé dọa cho sợ chạy mất dép.
Nhưng cho dù vậy, so với Thu Muội, thì những trò nghịch ngợm của An Chi vẫn chưa thấm tháp gì.
Thu Muội tám tuổi, không chịu học may vá, thêu thùa, lại thích làm những chuyện động trời khuấy nước, ví dụ như ghì người khác xuống đất, cầm kim châm vào người ta.
Người châm thì hai mắt sáng rực, người bị châm thì kêu la thảm thiết.
Giờ đây, tiếng xấu của Thu Muội đã nổi đình đám trong thôn Đào Thủy, trở thành một “đại ca” nhí.
Thế mà con bé vẫn cứng miệng, nói mình không phải là “đại ca”, mà là đang châm cứu cho người ta.
Trong thôn có một ông lão mù, nghe nói lúc trẻ là một lang trung giỏi, rất thành thạo việc châm cứu.
Nhưng một hôm, khi đang chữa bệnh cho người ta, ông ấy dùng kim không đúng cách, khiến bệnh nhân tử vong.
Người nhà bệnh nhân đương nhiên phải đến quan phủ kêu oan, vì vậy, ông ấy bị giam nhiều năm, đến khi được thả ra, tóc đã bạc trắng, mắt cũng mù lòa, tính tình cũng thay đổi.
Bình thường, ông lão lập dị này đóng cửa ở trong nhà, ít khi giao tiếp với người trong thôn, không ai biết ông ấy sống bằng cách nào.
Thế mà con bé Thu Muội lại không biết từ bao giờ đã bám lấy ông ấy, luôn lén lút chạy đến học châm cứu từ ông ấy, thật kỳ lạ, ông lão kia lại đồng ý dạy cho con bé.
Nhưng phải nói là, Thu Muội thông minh, lanh lợi, thật sự đã học được chút ít tay nghề.
Có lần, Chi An bị nóng trong người, viêm họng, đau đến mức không ăn được cơm, Thu Muội liền nắm lấy tay cậu bé, nhanh chóng châm hai mũi kim vào ngón tay, nặn ra vài giọt m.
á.
u đen, chưa đầy một canh giờ, cổ họng Chi An đã bớt đau.
Lại có lần, Đông Bảo bị cảm lạnh, nửa đêm sốt cao, Thu Muội không nói hai lời, trèo dậy, xoa bóp tay chân cho nó, động tác thuần thục, ánh mắt kiên định, không khác gì lang trung.
Nhờ sự xoa bóp của con bé, Đông Bảo toát mồ hôi, cuối cùng cũng ngủ yên, trời chưa sáng đã hết sốt.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...