Lucius tỉnh giấc, vừa định rời giường thì ngây ngẩn cả người.
Tiếng tim đập đều đặn vững vàng bên tai làm y nhúc nhích thôi cũng không dám, đầu óc vừa ngủ dậy còn lơ mơ cũng lập tức tỉnh hẳn.
Y cứ như vậy cứng ngắc nằm đó, chờ người bên cạnh thức dậy.
Từ lúc Lucius mở mắt Voldemort đã tỉnh rồi, sở dĩ không lên tiếng, vì hắn cảm thấy Lucius như thế rất đáng yêu.
Có điều thấy người trong lòng cứng đờ, hắn đành thôi giả bộ ngủ.
Bàn tay nguyên bản đặt ở thắt lưng Lucius dần dời xuống chỗ hắn mơ ước đã lâu, càng lúc càng xuống sâu, vừa chạm tới thì Lucius đột nhiên nhảy dựng.
“Ch – chúa tể!” Lucius cũng không muốn mất phong độ như vậy, nhưng không ngồi dậy, cái tay phá phách kia sẽ sờ tới mông y!
Voldemort thu tay lại, thản nhiên cười cười nhìn Lucius, không có chút chột dạ nào.
Thấy y quần áo xộc xệch hỗn độn, trong lòng lại bắt đầu ngứa ngáy.
Vươn tay kéo Lucius ôm vào lòng, Voldemort cảm thấy giờ mà hôn một cái thì quá tốt.
Có điều hắn còn chưa kịp hôn, người kia đã vội nhảy xuống giường.
Lucius đẩy Voldemort ra, đặt chân lên sàn nhà, thấy Voldemort nhìn y với vẻ không dám tin, y vội quanh co nói, “Tôi – tôi đi tắm đây.” Nói rồi còn không cho Voldemort cơ hội trả lời đã nhanh chân chạy đi.
Voldemort nằm trên giường, cảm thấy thất bại thực sự.
Lucius sợ hắn đến thế sao? Xem tình hình này, để Lucius cam tâm tình nguyện mang thai đứa con của hắn chẳng phải càng không thể? Tay hắn chợt đặt lên ngực, ngay vị trí có bộ phận yếu ớt nhất đang nảy lên từng nhịp sống, từ đây trích ra máu thịt thì có cảm giác thế nào nhỉ?
Lucius vùi mình vào làn nước nóng, cố bình ổn tiếng tim đập như trống chầu, ở gần Voldemort làm tim y đập nhanh thình thịch khiến y phải chạy trối chết.
Y nhắc đi nhắc lại bản thân rằng hãy thôi hy vọng đi, nhưng Lucius căn bản làm không được, quá khó cho y rồi.
Lucius, mày đúng là không xứng làm Malfoy, y tự giễu trong lòng.
Từ trước đến nay, y luôn hy vọng xa vời rằng Voldemort sẽ yêu y, nhưng chính y cũng rõ hơn ai hết, đây là chuyện không có khả năng.
Cho dù là có đi chăng nữa, chung quy y cũng phải lấy vợ sinh con.
Tinh yêu của một Malfoy cho tới bây giờ đều thật đáng buồn.
Vinh dự gia tộc cao hơn hết thảy, y không thể vì Voldemort mà bỏ mặc Malfoy.
Y thậm chí chán ghét bản thân như vậy, vừa khao khát có được tình yêu, vừa không thể giữ nó lại.
Chính y như thế thì có tư cách gì mong được Voldemort yêu thương?
Y ngâm mình trong bồn suy nghĩ thật lâu, thẳng đến lúc chợt nhớ ra Voldemort còn ở bên ngoài mới vội vàng đứng dậy.
Ra lệnh cho gia tinh lấy quần áo vào, chứ Lucius không dám mặc áo choàng tắm ra ngoài, ánh mắt Voldemort vào buổi sáng trước khiến trực giác y tinh tường nhận ra có gì đó không đúng, nhưng y không muốn nghĩ nhiều.
Thấy Lucius quần áo chỉnh tề ra khỏi phòng tắm, Voldemort càng thêm mất hứng.
Vì tìm kiếm bí phương cho pháp sư mang thai, hắn đã sớm cấm dục lâu ngày, cũng không phải hắn không thể bắt ép Lucius, nhưng Lucius rõ ràng không chịu.
Quý tộc kiêu ngạo như hắn cũng khó cúi đầu trước người khác, nên hắn cũng hiểu Lucius tự tôn cao đến mức nào, mà đã hiểu thì càng không thể bức bách Lucius.
Cho nên Voldemort – kẻ còn tự giễu cho mình cái danh chồng tốt – miễn cưỡng kìm chế bản thân đừng bổ nhào Lucius vừa tắm rửa xong còn đang thơm ngát hương xà phòng.
Yên lặng cùng Lucius dùng bữa sáng, Voldemort hưởng thụ giây phút hiếm hoi này, nhưng y thì không như vậy.
Ăn xong Lucius bắt đầu đuổi người, “Chúa tể, ngài đêm qua không về nhà, biết đâu có chuyện gì rồi sao?”
Voldemort cười đáp, “Có thể có chuyện gì được? Luci, em còn không ở phủ Slytherin nữa mà.” Khóe môi Lucius run run, y đây là…là bị đùa giỡn đúng không?
“Chúa tể thật khéo đùa, thế thì có liên quan gì tới tôi đâu?” Môi Lucius nhếch lên đúng mười lăm độ, chuẩn cười lạnh đến nỗi y phải tự khen mình, làm tốt lắm Lucius.
Voldemort chỉ thấy như có móng mèo cào nhẹ trong lòng, nhìn Lucius lộ ra kiểu cười này, cảm giác ấy càng bùng lên mãnh liệt.
Hắn cục cựa một hồi, bất thình lình đứng dậy, đi tới bên cạnh Lucius, lời không nên nói cũng bật ra luôn, “Lucius, sinh cho ta một đứa con đi!”
Vừa nói xong, cả hai đều sửng sốt nhìn nhau.
Lucius cả đời chưa từng kinh ngạc như lúc này, “Chúa tể, ngài – ngài mới nói gì vậy?”
Voldemort cảm thấy mình nhất định là uống lộn thuốc, nhưng dẫu gì nói thì cũng nói mất rồi, giờ đổi ý cũng không kịp nữa.
Hắn nhìn thẳng vào mắt y, cất tiếng với thái độ nghiêm túc chưa từng có, “Lucius, ta, Chúa tể Voldemort Slytherin, trịnh trọng muốn cầu hôn em.”
Đầu óc Lucius đặc nghẹt lại, có lẽ y còn chưa tỉnh ngủ chăng.
Nhưng đôi tay bị nắm lấy thật chặt truyền đến hơi ấm nhắc nhở y đây hoàn toàn là sự thật.
Y cứ thế đứng đó, nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Voldemort mà bật khóc.
Nước mắt cứ thế chảy xuôi, ngay cả chính y cũng không phát giác.
“Lucius?” Voldemort thấy y bỗng dưng trào lệ liền đưa tay ấp lấy mặt y.
Hắn không biết tại sao Lucius lại khóc, nhưng nhìn y như thế thực xinh đẹp.
Lúc tay hắn chạm tới mặt y, Lucius mới nhận ra mình đang khóc.
Chỉ là bây giờ y cũng mặc kệ cái gì hình tượng, y cũng muốn hỏi Voldemort xem hắn có nói thật không?
Nhưng y đã không nói nổi nên lời, cổ họng như bị tắc lại, không thốt lên được một chút thanh âm, chỉ có nước mắt rơi mãi không ngừng, tựa như muốn đem uất ức bây lâu khóc ra cho bằng hết.
Voldemort nhìn y rơi lệ đầy mặt, không kìm được ôm y vào lòng, tựa vào tai y mà thủ thỉ, “Đáp ứng ta, Lucius, đáp ứng ta đi.”
Lucius không thốt được một tiếng nào, đành phải không ngừng gật đầu.
Y cảm thấy mình như thế nhất định trông ngốc lắm, nhưng y chỉ có thể như vậy, niềm vui sướng đến quá đột nhiên, y thực sự trở tay không kịp.
Voldemort đương nhiên cảm nhận được động tác của y, hắn mừng rỡ vô cùng, nựng lấy mặt y, rốt cuộc hôn lên môi y.
Nụ hôn này hắn đã đợi lâu lắm rồi.
Triền miên nồng nhiệt làm Lucius thấy khó thở, tầm nhìn tối sầm như muốn ngất xỉu đến nơi.
Mà y quả thực cũng hôn mê bất tỉnh, ngay khoảnh khắc Voldemort vừa buông y ra, y đổ gục vào lòng hắn, khóe môi còn vương lại ý cười..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...