Rốt cuộc cảm giác ‘thích’ là từ đâu mà có? Tại sao phải là người đó mới được? Bối phận của hắn còn lớn hơn mình những một hàng.
Hơn nữa mình khi nào thì thích người ta cũng không biết, cứ thế dấn thân.
“Lucius?” Severus nhìn người trước mặt không biết thả hồn bay đến tận nơi nào, đành phải lên tiếng nhắc nhớ.
“Cái gì?” Lucius vội hoàn hồn, bất tri bất giác mà lơ đễnh như đi trên mây, hơn nữa còn ngay tại tiệc chào đón tân sinh thế này.
Severus đã đủ mười một tuổi, đúng ngày hôm nay vào Slytherin.
Là Voldemort đưa cậu tới, khiến Lucius có chút ghen tị.
Thậm chí cậu vừa lên tiếng chào hỏi Voldemort đã cất bước rời đi, lại nhớ mấy năm nay hắn lãnh đạm với y, Lucius mới có thể thả hồn treo ngược cành cây như thế.
“Lucius, tối nay anh sao vậy?” Severus đen mặt nhìn một Malfoy ngày thường không chút sơ hở nay lại lần nữa thất thần, tự nhẩm rằng mình còn có nhiệm vụ Voldemort giao cho, không thể không ‘quan tâm’ một chút.
“Không có gì.” Lucius rõ là nói cho có lệ.
Severus thấy Lucius đến bữa tối trước mặt còn không thèm đụng, cậu mấp máy miệng muốn nói, cuối cùng vẫn giữ im lặng.
Quả nhiên ‘quan tâm người khác’ đúng là việc khó làm.
Sau bữa tối, Lucius và Severus cùng nhau về hầm.
Mặc dù lúc khai giảng Thủ lĩnh Nam sinh nên bận rộn, nhưng đêm nay lại khá thanh nhàn.
Được nửa đường, chợt gặp Narcissa đang đi cùng một tốp nữ sinh.
Trong nháy mắt, cô bé con ngày nào chỉ biết khóc nhè nay đã trổ mã thành thiếu nữ xinh đẹp có tiếng, thậm chí Abraxas không chỉ một lần ám chỉ sự coi trọng đối với Narcissa, nghiễm nhiên xem cô như con dâu tương lai rồi.
Thành thực mà nói, Narcissa quả thật là người tốt nhất để chọn làm vợ, nhưng Lucius từ khi biết rõ lòng mình thì không cách nào nghĩ mình sẽ cưới cô về.
Lễ phép cười với bọn họ, nhưng lại làm lơ ánh mắt ra hiệu muốn đi cùng của Narcissa, Lucius khách sáo nhường đường mời đám nữ sinh đi trước.
Y và Severus cứ đứng một chỗ, chờ đến khi không nghe thấy tiếng các cô nữa, Lucius mới cất bước đi tiếp.
Severus nhìn rõ hết thảy, nhưng không nói lời nào, chỉ nghĩ lát nữa phải đem mọi thứ viết lại đưa cho Voldemort.
Đúng vậy, nhiệm vụ hắn giao cho cậu là giám sát Lucius, tùy thời báo lại cho hắn nhất cử nhất động của y.
Chuyện này hắn muốn làm đã lâu, bất đắc dĩ Voldemort lại không tìm được người phù hợp.
Bây giờ Severus nhập học rồi, vừa lúc có thể làm gián điệp cho hắn, dù sao cậu am hiểu nhất chẳng phải cái này ư.
Không thể không nói Severus đúng là có thiên phú, đương nhiên không phải trên phương diện điều chế độc dược, mà trong việc giám thị Lucius cơ, phải nói là thuận buồm xuôi gió.
Có lẽ cũng do Lucius chưa từng hoài nghi cậu, nên ở trước mặt Severus không chút phòng bị gì.
Thế là giáo sư nhỏ mới mười một tuổi, cứ thế lấy được rất nhiều nguyên liệu độc dược quý hiếm, dĩ nhiên là do Voldemort cấp cho.
Lucius hoàn toàn không biết gì cả, mấy hôm nay y vẫn buồn bực vì thái độ của Voldemort hôm khai giảng đó.
Tuy vài năm nay hắn không thân với y như hồi còn bé nữa, nhưng chưa tới mức lãnh đạm đến vậy.
Dù thế, Malfoy có năng lực che giấu rất tốt, ngoại trừ Severus, không một ai thấy được tâm trạng xuống dốc của Lucius.
Avery năm nay cũng không nói chuyện nhiều với y nữa, càng lúc càng chìm nghỉm mờ nhạt trong đám người.
Lucius cũng không quá để ý, tuy đã làm tay sai chạy vặt cho y bảy năm, nhưng chẳng qua chỉ là kẻ có cũng được, không có cũng chẳng sao mà thôi.
Huống hồ Lucius biết rõ mục đích Avery đi theo mình không đơn giản gì, bây giờ cậu ta không giao thiệp với y nữa, thế cũng tốt, Lucius chẳng hơi đâu cứ phải lá mặt lá trái với cậu ta.
Dù phiền lòng thế nào, ngày vẫn cứ thế trôi qua.
Mỗi ngày nói vài câu khách sáo với Narcissa, đi dạo tản bộ, xử lý chuyện của đám học sinh, qua lại với Severus, bất tri bất giác, thế mà đã hơn một tháng.
Tâm tình y vốn cũng khôi phục được ổn, nếu không phải phát hiện ra việc kia, Lucius hẳn đã thành công trong việc quay về đỉnh cao phong độ.
Hôm đó là thứ bảy, Lucius lúc đầu muốn tìm Severus đi Knockturn, đến phòng cậu gõ cửa lại không thấy ai trả lời, y thử đẩy cửa, thế mà cửa mở thật.
Y nắm chặt đũa phép, cảnh giác cao độ bước vào phòng.
Nhưng phòng tắm ở trong lại truyền ra tiếng nước, Lucius nghĩ có lẽ Severus đang tắm, bèn thở phào một hơi.
Lúc này y mới để ý có con cú đậu trên bàn học, Lucius nghĩ, nếu Severus không mở cửa, vậy con cú này cũng không bay đi được.
Sự thực so với phán đoán của y không khác mấy, chẳng qua không phải Lucius không mở cửa, mà là con cú này chưa được cho ăn nên không chịu đi, thậm chí có học sinh đi ngang qua mở cửa, nó vẫn không bay.
Lucius bước qua nhìn, thấy có cuộn thư buộc trên chân con cú, y nổi lòng hiếu kỳ lấy ra xem, tưởng đâu sẽ bắt được bí mật gì đó của Severus.
Ai ngờ vừa đọc được nội dung thư, Lucius như vị sét đánh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...