Trọng Khải Thần Thoại Bản Dịch


Bóng tối bao trùm đại địa, nhấn chìm toàn bộ trấn nhỏ Kafuno.

Wayne và Mike không cần tranh nhau xem ai vào cửa trước, cánh cửa chân lý thấy qua một hồi lâu mà không có ai phản ứng mình, dứt khoát bỏ luôn tất cả mọi người vào trong.

Veronica nói đúng, chỉ có pháp sư truyền kỳ mới có tư cách tiến vào cánh cửa chân lý, Mike còn xa mới đạt đến tiêu chuẩn, gã sử dụng ma pháp trận tam giác hoàng kim để mưu lợi, dẫn đến cánh cửa chân lý mất khống chế, trực tiếp bước vào trạng thái bùng nổ.

Cho dù là pháp sư truyền kỳ chân chính thì cũng không dám tùy tiện mở ra cánh cửa chân lý, sở dĩ Mike dám to gan lớn mật như vậy, thật sự là đúng với câu nói kia, người không biết thì không sợ gì cả.

Hiển nhiên, Mike cũng không hiểu rõ những thứ này, gã đắm chìm trong niềm vui sướng khi được bước chân vào trong cánh cửa chân lý, dang hai tay ra, chờ đợi vô tận tri thức buông xuống trước mặt mình.

Tri thức đến, đến như núi hô biển gầm.

Gần như là trong nháy mắt, khát vọng của Mike đã lấy được sự thỏa mãn từ tri thức, hắn bơi lội thỏa thích trong không gian vũ trụ sâu thẳm vô tận, lấy được chân lý thế giới, cũng nhờ vậy mà vô cùng mạnh mẽ.

Đổi thành thị giác của Wayne, Mike dang rộng hai tay, a một cái liền không còn hơi thở sự sống.

Dứt khoát, triệt để, không có một tia gợn sóng.

Quả cầu thịt màu đen sụp đổ, giải thể, pháp tắc ẩn chứa bên trong cũng trở về với vũ trụ tinh không, Mike đã thực hiện được mộng ước của mình, hòa thành một thể với tri thức, vĩnh viễn sẽ không chia lìa nhau.

Mike ra đi vô cùng an tường, tâm trạng cũng vô cùng ổn định, chứng kiến cảnh này Wayne tê cả da đầu, vội vàng tìm kiếm lối đi ra cánh cửa chân lý.

Từ nơi sâu xa, hắn sinh ra một dự cảm, phải mau chóng rời đi, chậm trễ sẽ không thể rời đi được nữa.

Khác với Mike có trí thông minh trực tiếp về 0 khi bước vào cánh cửa chân lý, Wayne hoàn toàn ngược lại, hắn rất tỉnh táo, nhưng đáng tiếc, hắn không có cách nào khống chế được cơ thể của mình, bước chân di chuyển cực kỳ chậm chạp.

Túi da quái vật khổng lồ hoàn toàn sống dậy, làn da nhăn nheo sần sùi thở ra hít vào hô hấp, lọc những vật chất hoặc năng lượng nào đó bên trong không gian vũ trụ sâu thẳm, con mắt lớn lấy được vui thích cực độ, thỏa mãn đến tột đỉnh.


Wayne cùng Tham dục chi thư hòa làm một thể, sự vui vẻ hạnh phúc của Tham dục chi thư chính là sự vui vẻ hạnh phúc của hắn, nhưng sự vui vẻ hạnh phúc khi mất khống chế cơ thể lại khiến hắn cảm thấy cực kỳ lo lắng bất an, sợ rằng nếu tiếp tục để Tham dục chi thư tùy ý buông thả như vậy, hắn sẽ biến thành Mike thứ hai, dung nhập vào mảnh tinh không này rồi bị vũ trụ đồng hóa.

Làm người phải tự biết mình, đã nói pháp sư truyền kỳ mới có tư cách, ma pháp sự học việc cũng đừng tơ tưởng mộng đẹp.

Wayne hét lớn một tiếng, cưỡng chế đánh gãy thi pháp, trách mắng Tham dục chi thư để nó thu liễm dục vọng của mình, bằng không nếu hắn phát điên thì ai cũng sẽ không có kết quả tốt lành.

Nhưng Tham dục chi thư mà hiểu được như thế nào là thu liễm, như thế nào là biết dừng lại đúng lúc thì nó đã không phải là Tham dục chi thư, mà là Lễ độ chi thư.

Wayne cưỡng chế ngừng lại ma pháp, làn da xấu xí chậm rãi rút đi, từ chiều cao ba mét thu nhỏ đến hình dạng vốn có, nhưng con mắt trước ngực Wayne không muốn từ bỏ, nó giãy dụa điên cuồng nhảy lên.

Song phương tiến hành giằng co một hồi lâu về mặt tư duy, nhìn như là Wayne và Tham dục chi thư đang lấy tinh thần giao chiến với nhau, nhưng trên thực tế lại là Wayne đang đấu tranh với một mặt khác của bản thân hắn.

Một là lý trí, một là tham lam!
Đối diện với nguy cơ sống chết, lý trí cuối cùng đã chiến thắng tham lam, tròng mắt lớn lùi về trong cơ thể Wayne, kết thúc bữa tiệc thịnh soạn này một cách bất đắc dĩ.

Đây là lần đầu tiên Wayne và Tham dục chi thư dung hợp với nhau, trong quá trình dung hợp, dục vọng tham lam thắng được tất cả, lại bởi vì lúc ban đầu buông thả, cho nên suy nghĩ của hắn cũng bị ăn mòn không ít.

Biểu hiện trực quan nhất là trước ngực Wayne, sau khi biến trở về hình người, trên lồng ngực hắn lại xuất hiện thêm ra một vết cháy nắng tương tự như hình con mắt.

Wayne không để ý đến điều này, hắn không có nhiều thời gian như vậy, nhờ vào cảm ứng siêu tự nhiên, hắn tìm được một chỗ bạc nhược của vũ trụ tinh không.

Cánh cửa chân lý chưa đóng lại, hiện tại rời đi vẫn còn kịp.

Sau khi đi được mấy bước, Wayne bỗng ý thức được rằng, ba tiểu đồng bọn của mình cũng bị cánh cửa chân lý nuốt vào.

Hắn hít sâu một hơi, sau đó bước nhanh chạy về phía hai người một mèo.

Không gian vũ trụ sâu thẳm không có khái niệm không gian trên dưới trái phải, dưới chân cũng không có điểm mượn lực, nhưng điều quỷ dị là, người ở bên trong vẫn có thể tự do đi lại, thậm chí vẫn có thể hô hấp như thường.


Rất khó nói rõ được đến tột cùng thì vùng vũ trụ này là gì!
Wayne chạy được một đoạn thì dần dần cảm thấy thể lực không thể chống đỡ nổi nữa.

Chủ yếu là do tư duy đã nhận lấy xung kích mãnh liệt.

Dưới sự bảo vệ của Tham dục chi thư, tư duy của Wayne sẽ không bị số lượng lớn tri thức phá tan trong nháy mắt, điều này giúp cho hắn có thể giữ lại lý trí, hiểu được rằng phải mau chóng chạy thoát thân.

Nhưng cơ sở của Wayne quá mỏng, hắn lại tiến vào phó bản cao cấp không nên đặt chân tới, dù có được thần khí hộ thân, nhưng trị số lý trí vẫn bị trừ đi từng chút từng chút một.

Ta dần dần hiểu rõ tất cả (?)
Ta sắp điên rồi (√)
Wayne ngơ ngác ngây ngô, vô thức tiếp tục chạy nhanh, vết cháy hình con mắt trước ngực lấp loé không yên, cơn nóng rực khó nhịn quét khắp toàn thân, hắn vô thức cởi bỏ dây thần kinh xấu hổ trên người, vừa chạy vừa loạng choạng mò mẫm.

Rất nhanh, Wayne theo mùi đã tìm được vị trí của đồng bọn, hình tượng Monica cùng William đại biến, nhưng lúc này hắn đã không còn năng lực tự hỏi, chỉ biết, chính là cái mùi này, là người hắn muốn tìm, không sai.

Nếu bạn cảm thấy bạn mang vác gánh nặng tiến lên, không cần cảm thấy, bạn đúng, nhất định là có người cưỡi lên năm tháng bình yên của bạn.

*(Câu này còn có nghĩa là: Trong cuộc sống của người thường, họ phải nỗ lực hết mình và gánh vác những gánh nặng để duy trì một cuộc sống tốt lành yên bình.

Còn tư bản thì gần như là cưỡi trên đầu hầu hết mọi người, họ có thể tận hưởng sự yên bình và tĩnh lặng của năm tháng mà không cần phải làm gì cả.

)*
Wayne cõng ba người bước đi một cách máy móc, con ngươi mất đi tiêu cự, trước mắt là một mảnh trắng xóa, cơ thể tuân theo mệnh lệnh cuối cùng của lý trí, tiến về phía ánh sáng.

Tiến lên, tiến lên, cứ tiến lên, đừng nên dừng lại.

Nơi phương xa của không gian vũ trụ sâu thẳm, một bóng đen vô cùng khổng lồ xuyên phá không gian, tựa như giòi bọ có giác hút hình xoắn ốc dữ tợn, từ khoang miệng đến thực quản đều mọc đầy răng nanh.


Nó ngửi được mùi thịt, thế là nó chảy nước bọt nhào về phía bốn người Wayne.

Một ngàn mét!
Năm trăm mét!
Một trăm mét!
Mười mét!
Vào khoảnh khắc con cự thú kia muốn một miệng nuốt trọn bốn người, Wayne bước qua con đường màu trắng, biến mất ở không không gian sâu thẳm này.

Cự thú cuộn thân quay cuồng, phẫn nộ, không cam lòng mà gầm thét, giác hút hình xoắn ốc mở to, phun ra dịch thể màu xanh sẫm.

Đánh dấu địa điểm ăn uống.

Ngồi xổm một hồi, mai phục trước!
————
Wayne không hề biết rằng mình vừa trở về từ cõi chết, suýt chút nữa thôi là đã trở thành phân và nước tiểu, nếu hắn biết, sẽ càng cảm thấy may mắn với phán đoán của mình.

Phó bản vô cùng cao cấp, không phải là nơi hắn có thể đặt chân đến, việc hắn phải làm lúc này chỉ có một.

Tích lũy thực lực, không nên bốc đồng!
Wayne là cười tỉnh, hắn đã mơ một giấc mơ có lợi cho cả thể xác lẫn tinh thần.

Căn nhà nhỏ ven hồ, hắn đang câu cá, ba con ma nữ tóc dài phấp phới bò lên từ dưới nước, không thấy rõ mặt mũi, chỉ biết là vô cùng hung dữ, giương nanh múa vuốt nhào về phía hắn.

Ba "hung ninh" nửa đêm, khí thế hùng hổ, cảm giác giống như là muốn chà đạp hắn vậy, hắn căng thẳng đến quên phản kháng, bị ba nữ quỷ đè chặt trên mặt đất.

Đẫy đà ngạo nghễ ưỡn lên, mềm nhẵn bắn vào tay.

Mắt thấy ma nữ lột sạch quần áo mình, Wayne cười tỉnh vào giây phút cuối cùng, kết thúc sớm bữa tiệc tại gia này.

Có hơi không cam lòng, tại sao lại tỉnh lại chứ!
"Có giỏi thì làm tiếp đi chứ, ta thì sao cũng được, mấu chốt là bạn ta muốn xem! "
Wayne phát hiện mình đang nằm trên lầu hai kho thóc, dưới thân trải một tấm thảm lông, trên thân đắp một cái chăn, trông rất quen mắt, là vật tư hắn đã mua trước đó, chúng vẫn luôn được đặt sau cốp xe con.


Hắn lắc lắc cái đầu vẫn còn hơi choáng váng của mình, sau khi ngồi dậy thì phát hiện có gì đó không đúng.

Cmn, quần áo mình đâu rồi?
Lẽ nào đó không phải là mơ!
Wayne ngớ ra, đột nhiên lại nghe được vài tiếng bước chân, hắn vội vàng nằm xuống đắp chăn lại.

Nữ thần trên cao, hi vọng là do Veronica làm, tuyệt đối đừng là William!
Monica thì càng không được.

Làn gió thơm thổi tới, ba bóng người xinh đẹp vây quanh Wayne, một nhíu mày, một ngượng ngùng, một kích động.

"Anh ta còn chưa tỉnh!.

"
"Vậy thì nhanh lên, tỉnh rồi thì chơi không vui nữa.

"
"Ây! "
"Thế nào, cậu oẳn tù tì thua còn muốn đổi ý sao?
"Không phải, tớ không có! "
"A, vô tình quá đi, Wayne bất chấp nguy hiểm tính mạng cứu được cậu, suýt chút nữa đã mất mạng.

Thay quần áo cho thì có gì đâu chứ, không muốn thì đứng qua bên cạnh, để tớ.

"
"Im miệng, tớ làm thì tớ làm!"
Veronica hít sâu một hơi, đúng vậy, thay quần áo mà thôi, có gì ghê gớm đâu chứ.

A, đúng là có chút ghê gớm.

Xấu quá!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui