Đã có chuyện Minh Nguyệt khiêu khích Abe Kana lúc trước, việc Thẩm Lưu Mộc nói ra những lời như vậy cũng không ngoài ý muốn, nhưng cơ hồ ánh mắt mọi người đều mang theo hai phần đồng tình, Thẩm Trì tâm liền động.
Xem ra tên Miura Tsubasa này quả nhiên là một cao thủ, dù Abe Kana có thua trong tay Minh Nguyệt thì bọn họ cũng không hề cho rằng Miura Tsubasa sẽ thất bại, trong mắt bọn họ, hình như căn bản không có ai có thể chiến thắng được Miura Tsubasa!
“Cẩn thận.”
Thẩm Lưu Mộc mở miệng, Thẩm Trì thấy y đem hai chữ “ba ba” trong cổ họng nuốt xuống, sau đó nở nụ cười, “Yên tâm!”
Mười lăm tuổi, vóc dáng Thẩm Lưu Mộc so với phần lớn những bé trai cùng tuổi thì lớn hơn, mới mười lăm tuổi đã cao trên một mét bảy lăm, nhưng trong giai đoạn thân thể phát triển mạnh nhất, không biết có phải do thể chất đặc thù hay không, có lẽ là trước đây do quá cực khổ nên y dị thường thích ăn mặn, trong ba đứa nhỏ cũng là đứa ăn nhiều nhất, thế mà thịt lại không nhiều thêm tí nào, trông lại có vẻ cao gầy thon dài.
Thiếu niên mặc áo phông quần bò, tóc đen hơi dài, nếu trong thời đại hòa bình sẽ tuyệt đối là cái loại giáo thảo* được một đám con gái thầm mến trong các trường trung học. Bề ngoài của y thật sự rất đẹp, dù ăn mặc đơn giản cũng không che giấu được vẻ đẹp này.
*người được mọi người trong trường công nhận là nam sinh đẹp trai nhất – một thuật ngữ xuất phát từ phim thần tượng Đài Loan
Miura Tsubasa đứng dậy, bên hông hắn treo một thanh kiếm võ sĩ, khuôn mặt không chọc người chú ý giống Abe Kana mà chỉ có thể coi là bình thường, đôi mắt đặc biệt sắc bén, môi luôn mím chặt, mũi ưng, nếp nhăn nhợt nhạt bên khóe miệng làm hắn có vẻ đặc biệt nghiêm khắc cố chấp, không dễ thân cận.
Thanh kiếm võ sĩ kia của hắn thoạt nhìn cũng có chút đặc biệt, đầu kiếm rất dài, dù bọc trong vỏ kiếm vẫn có thể cảm nhận được tấm thân nhỏ và mỏng của nó.
Ánh mắt sáng ngời cuồng nhiệt của binh lính bốn phía, bao gồm cả Abe Kana quả thực là cho Thẩm Trì không thể lý giải.
Có điều, tên Miura Tsubasa tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản!
Thanh kiếm rời khỏi vỏ, một loại hơi thở không rõ tràn ngập, thậm chí ngay cả Thẩm Trì cũng có chút rùng mình.
“Ý?” Kỷ Gia bỗng nhiên nhíu mày.
Thẩm Trì nhìn về phía cô bé, “Làm sao vậy?”
Kỷ Gia cẩn thận nói, “Thanh kiếm này, có điểm là lạ.”
“Lạ ở chỗ nào?” Ngay cả Minh Nguyệt cũng quay sang cô bé hỏi.
Kỷ Gia cẩn thận nhìn chằm chằm thanh kiếm trên tay Miura Tsubasa, “Hình như em đã từng nhìn thấy hoa văn trên thân kiếm kia.”
Thanh kiếm này có hình dáng hết sức ưu mỹ, cực kỳ xinh đẹp, hẳn là nên tả như vậy, so với cái sự sắc bén của nó thì bề ngoài của nó càng khiến người ta chú ý hơn, ít nhất trong mắt Thẩm Trì – người dốt đặc cán mai đối với văn hóa Nhật Bản, thanh kiếm này bộ dáng hết sức đẹp mắt, vừa mịn lại vừa mỏng, thân kiếm rất dài, lưỡi đao gần chuôi có khắc lập thể một đóa hoa cúc mười sáu cánh tinh xảo, phía dưới lại khắc một đường vân ngang, xinh đẹp như một tác phẩm nghệ thuật.
“A!” Kỷ Gia kinh hô.
Thẩm Trì cũng không chú ý hỏi nữa, vì Miura Tsubasa đã bổ một kiếm xuống Thẩm Lưu Mộc!
Thẩm Lưu Mộc không chỉ dùng mỗi roi, thực vật tiến hóa trong tay y rất nhiều nhưng không cần thiết phải khoe hết ra trước mặt tên Nhật Bản này, trước hết vẫn nên thử trước xem sao. Vì thế khi một kiếm kia chém đến, lòng bàn tay của y nháy mắt xuất hiện một cây roi dài xanh thẫm, giống như có sinh mạng cuốn chặt thanh kiếm võ sĩ trông có vẻ yếu ớt kia!
Miura Tsubasa cười lạnh, ánh sáng màu vàng kim chợt lóe, toàn bộ thanh kiếm võ sĩ đều bị thứ ánh sáng vàng ấy bao quanh, nhìn như một cái đuôi sao chổi!
Cây roi màu xanh thẫm đụng đến ánh sáng vàng kim kia liền bỗng chốc tan rã như tuyết rơi xuống, nhưng nó cũng không phải là một cây roi bình thường, vừa tan rã lại tiếp tục sinh trưởng vô hạn, căn bản không sợ bị ánh sáng vàng kim cắn nuốt.
Sắc mặt Thẩm Trì trầm xuống, tên Miura Tsubasa này quả thật cũng có chút năng lực.
“Chú Thẩm, cái hoa văn kia hình như là gia huy của hoàng tộc Nhật Bản.” Kỷ Gia đè nén thanh âm nói, “Chỗ cô giáo Lý có một quyển sách, cháu đã từng đọc qua rồi.”
Cô giáo Lý chính là cô giáo lịch sử đã dạy ba đứa nhỏ suốt ba năm.
Trí nhớ của Kỷ Gia rất tốt, tư chất của cả ba đứa đều không tồi, nếu trong thời đại hòa bình thì có lẽ đều trở thành học bá, đáng tiếc lại gặp phải tận thế. Nếu Kỷ Gia nói như vậy thì chắc không sai.
Thẩm Trì hoàn toàn không có chút hiểu biết gì đối với lịch sử Nhật Bản, tất nhiên sẽ không nhận ra cái gọi là gia huy của hoàng tộc Nhật Bản, cũng không biết thanh kiếm võ sĩ trong tay Miura Tsubasa không phải là một thanh kiếm võ sĩ bình thường, mà là thanh Kiku-nohana katana*, đây là binh khí do hoàng thất Nhật Bản ngự chế. Thanh kiếm này mỏng, kỳ thật không thích hợp để thực chiến, có điều ở trong tay Miura Tsubasa lại trở nên thập phần đáng sợ.
*Một loại kiếm cổ của hoàng thất Nhật Bản, dài 78.48cm, chỗ tay cầm khắc bông hoa cúc 16 cánh – hoàng gia huy Nhật Bản, đã có hơn 800 năm lịch sử – Hình minh họa ở cuối chương (Thực ra tên của em nó là Kiếm hoa cúc aka Cúc kiếm, cơ mà vì lịch sự nên mình để tên tiếng nhật, do bạn YamiRyu đặt
)
Thẩm Lưu Mộc vội vàng thối lui, ánh sáng phát ra từ kiếm của Miura Tsubasa càng sáng, cơ hồ bao phủ cả người ông ta, những binh lính và dị năng giả đang xem cuộc chiến lớn tiếng trầm trồ khen ngợi.
Bỗng nhiên, cước bộ Miura Tsubasa dừng một chút, khóe mắt đảo qua mặt đất mới phát hiện, không biết từ khi nào sân huấn luyện bằng phẳng đã biến thành một vùng đất hoa cỏ xanh tươi mềm mại, mà lẫn trong màu xanh của hoa cỏ chính là từng hàng từng hàng gai nhọn! Chỉ suýt chút nữa ông đã dẫm phải cây gai nhọn sắc bén trong đó, không biết vì sao, những gai nhọn này khiến ông có cảm giác lạnh lẽo trong tim.
Mùi hương tươi mát của cỏ cây tràn ngập chóp mũi của ông ta, mơ hồ còn có mùi thơm của hoa, phảng phất, cũng không quá rõ ràng.
Miura Tsubasa không biết hương hoa này có độc hay không, chỉ đành nín thở, cũng may có thanh Kiku-nohana Katana ở trong tay, thể năng của ông ta cũng vượt quá người thường, trong một thời gian không hô hấp cũng không trí mạng, nhưng ông ta đã bị ép bắt đầu trở nên cẩn thận.
“Dị năng giả hệ Mộc, quả nhiên thần kỳ.” Ông ta giọng điệu thản nhiên, đây là lần đầu tiên nói chuyện với bốn người Thẩm Trì, vậy mà trình độ Hán ngữ của ông ta một chút cũng không thua kém Abe Kana!
Thẩm Lưu Mộc khẽ cười, “Kiếm của ông chú cũng rất thần kỳ.”
Dị năng giả hệ Mộc khi chiến đấu không hề khí phách, mạnh mẽ, cường đại như hệ Lôi, hệ Hỏa hay hệ Quang, nhưng không thể không nói về độ đẹp mắt khi trên chiến trường thì hệ Mộc tuyệt đối có thể xếp thứ nhất. Rất nhanh quần chúng đây vây xem cuộc chiến trở nên không thoải mái, vì từ trên mặt đất bỗng nhiên mọc lên một khu rừng khiến cho bọn họ không thể nhìn thấy tình huống chiến đấu bên trong, chỉ có thể ngẫu nhiên dựa vào cảnh cành lá rơi xuống và thanh âm vi vu để phán đoán độ kịch liệt của trận đấu.
Sắc mặt Abe Kana hoàn toàn chìm xuống, trong lòng có chút sốt ruột, ai cũng có thể xảy ra sự cố, chỉ riêng Miura Tsubasa là không thể! Nếu không hắn chết nghìn lần cũng chưa hết tội, vạn nhất mấy tên Trung Quốc này vốn muốn lừa Miura Tsubasa vào tròng để mưu sát thì phải làm sao! Thậm chí lúc hắn chiến bại, hắn vẫn có thể bảo trì trấn định, đụng tới Miura Tsubasa thì lại khiến hắn ngón tay cũng có chút run rẩy.
Chỉ có Thẩm Trì vẫn cực kỳ ung dung, bởi vì hắn có thể rõ ràng thông qua giá trị sinh mệnh của đồng đội để phán đoán xem Thẩm Lưu Mộc có gặp nguy hiểm hay không.
Lá cây bay tán loạn, thái dương Miura Tsubasa giờ toàn mồ hôi lạnh, rõ ràng ông ta vẫn đang trong địa bàn của mình, chính là sân huấn luyện mình vẫn quen thuộc, hiện tại lại giống như ông ta đang ở một chỗ sâu nào đó trong rừng rậm không người, khắp nơi đều là cây cối cao lớn và hoa cỏ ông ta xa lạ, hơn nữa nguy cơ trùng trùng, khắp nơi đều là cạm bẫy, thậm chí ông ta hoài nghi nơi này có thứ gì đó làm ảnh hưởng đến sức phán đoán của ông ta, tạo ra ảo giác, bởi vì ông ta biết rất rõ độ lớn của sân huấn luyện, không có khả năng chạy một vòng vẫn còn đang lạc ở sâu bên trong tùng lâm.
Tiếng cười của thiếu niên như ẩn như hiện, ký hiệu hoa cúc trong tay đại phóng quang minh, hai ba mét bán kính xung quanh ông ta cỏ cây nhất thời không còn, nhưng tiếp theo, đất đai lại bị màu xanh biếc bao trùm, trong lòng ông ta trở nên nghiêm túc, biết thiếu niên này chắc chắn đã là dị năng giả trên cấp ba, nếu không thì sẽ không thể làm ra cảnh tượng lớn như vậy. Ông ta đột phá cấp bốn vẫn chưa được một tháng, ở Nhật Bản đã là một trong những người nhanh nhất, thiếu niên trước mắt này ít nhất cũng đã cấp bốn, Trung Quốc đất rộng người đông, không biết còn có bao nhiêu người giống y?
Ý nghĩ này làm ông ta không rét mà run.
Thân phận của ông ta khiến ông ta không thể chỉ nhìn cục diện trước mắt, mà phải nhìn ra xa hơn.
Tận thế giáng xuống, đảo quốc giống Nhật Bản liền cận kề nguy cơ diệt vong, lực lượng bọn họ vất vả lưu lại không thể thất bại!
Thẩm Lưu Mộc đứng trên một cái cây, những hạt giống cây cỏ này đương nhiên không phải tất cả đều là thực vật tiến hóa, chúng nó cũng không phải là ảo giác mà là thực vật thực sự, phần lớn đều là hạt giống bình thường qua tay y nhanh chóng phát triển, như vậy mới có thể che giấu được những thực vật tiến hóa, mà ở chính giữa rừng rậm này chính là một cây ăn quả có thể tạo hương gây ảo giác, vì nó mà Miura Tsubasa chỉ có thể một mực vòng vèo ở phụ cận mà không chút nào phát giác ra.
“Rất lợi hại, vậy mà cũng có thể phát hiện.” Thẩm Lưu Mộc nhảy xuống, u lục trong mắt chợt lóe, toàn bộ lá thông ở cây tùng gần Miura Tsubasa nhất hướng ông ta vọt tới như mưa!
Dù là lá thông bình thường bắn như vậy cũng đã rất đau, càng khỏi nói đây không phải là lá thông bình thường. Cây tùng này là thực vật tiến hóa cấp hai, tuy chỉ mới cấp hai nhưng sự cường đại của nó hoàn toàn thể hiện trên lá thông, cho nên độ cứng của lá thông có thể so với sắt thép.
“Đến đây đi!” Miura Tsubasa vung kiếm lên, quét rơi một mảng lá thông, lại xoay người chém ngang một kiếm, kiếm mang sắc bén vô cùng!
Ông ta đã phát hiện ra cây tạo ảo giác, ý định ban đầu là muốn dẫn Thẩm Lưu Mộc đến, đối thủ của ông ta không phải là những cây cối này, mà chính là người thao túng bọn chúng Thẩm Lưu Mộc!
“Xoẹt ——” Chiếc áo phông của Thẩm Lưu Mộc hiện ra một vết rách dài, máu tươi chảy ra.
Thẩm Lưu Mộc nhảy lùi về sau, một cây đại thụ lá cây sột soạt, hạ xuống một chạc cây đưa y đi lên, y cứ như vậy ngồi ở trên cành cây khô, từ trên cao nhìn xuống Miura Tsubasa, “Ông chú cũng thật lợi hại.”
“Quá khen.” Miura Tsubasa ánh mắt lạnh băng lãnh như đao.
Thẩm Lưu Mộc lại nở nụ cười, y nâng cánh tay lên, nhẹ nhàng liếm đi vết máu ở vết thương trên cánh tay của mình, bình thường y vốn dễ nhìn, giờ đây vết máu dính ở trên cánh môi lại càng thêm môi hồng răng trắng, lộ ra vài phần xinh đẹp yêu mị. Y cười rất vui vẻ, đồng tử trong mắt lại đen kịt, nếu Thẩm Trì ở đây sẽ có thể đoán được Thẩm Lưu Mộc đang hưng phấn ——
Đúng vậy, không phải tức giận cũng không phải phẫn nộ càng không phải vì bị thương mà sợ hãi, người này chỉ cần nhìn thấy máu là trở nên hưng phấn, dù là máu người khác hay là máu của chính mình.
“Chơi thật vui.” Y nhẹ nhàng nói, ánh mắt sáng rực như sao, “Người như vậy tôi không thể không tiếp đãi thật tốt…”
Lòng Miura Tsubasa trầm xuống.
Vô số cây bụi hướng ông ta xoắn tới, mãnh liệt như thủy triều! Ông ta vung đao, lại phát hiện có thứ gì đó đang đâm vào mắt cá chân của mình, một kiếm chém xuống, một cây Hấp Huyết Đằng như một con đỉa, trên mặt đất quay cuồng, máu tươi bị hút ra từ chính thân thể mình bị cái cây như có sinh mệnh này “phun” ra, ghê tởm đến mức ông ta cũng muốn ói.
Không cả có cơ hội để thở gấp, đây căn bản là một hồi chiến đấu không chút công bằng, mình đơn đả độc đấu, đối phương lại đang quần ẩu!
Tay của Miura Tsubasa đã có chút kiệt sức.
Tiêu hao của Thẩm Lưu Mộc lại không quá lớn, những thực vật tiến hóa này đều là những cá thể đơn độc, mà chúng nó đã triệt để thần phục y, lực lượng của y bị tiêu hao chủ yếu là để phát triển những thực vật bình thường, mệnh lệnh những thực vật tiến hóa lại không tiêu hao sức lực của y lắm, chẳng qua để cho bọn chúng mạnh hơn, y mới cho chúng nó một ít năng lượng hệ mộc thuần túy mà thôi. Mà lúc này, bởi vì đang hưng phấn mà năng lượng hệ mộc của y cuồn cuộn không ngừng rót vào những thực vật tiến hóa này, chúng nó biết, chủ nhân muốn chúng nó giết chết người kia, đem ông ta hút khô thì mới có thể được chủ nhân tưởng thưởng.
Ở ngoài cánh rừng sắc mặt Thẩm Trì có điểm không tốt, hắn biết, thằng nhóc Lưu Mộc này lại không kiểm soát! Nếu không phải không khống chế được thì chính là nổi điên! Hắn có thể thấy được giá trị sinh mệnh của Thẩm Lưu Mộc, còn có năng lượng dị năng, giống như là cột máu lam của nhân vật trong trò chơi vậy. Lúc này năng lượng hệ mộc của Thẩm Lưu Mộc đang điên cuồng phát tán ra ngoài! Rõ ràng là thằng nhóc này đến lúc hưng phấn liền không thèm chú ý đúng mực nữa.
Thẩm Lưu Mộc tùy ý để máu tươi trên cánh tay mình từng giọt từng giọt rơi trên cỏ, thậm chí còn để một cây hấp huyết đằng nhỏ đang khát vọng máu tươi lên cánh tay của mình, như vậy một vết thương nhỏ đáng lẽ trong chớp mắt y có thể trị khỏi, giờ thì lại không, y thích mùi vị máu tươi tràn đầy không khí.
Đặc biệt là của người khác.
Mùi rỉ sắt của máu tươi truyền đến chóp mũi, Thẩm Lưu Mộc hít một hơi thật sâu, dáng cười lạnh nhạt.
Miura Tsubasa bị thương, ông ta bị hai cây mộc đằng treo lên, thanh Kiku-nohana Katana còn trân quý hơn tính mạng của ông tay thì rơi vào tay Thẩm Lưu Mộc, quả thực là nhục nhã lớn nhất trong cuộc đời ông ta.
Người bên ngoài vẫn không hề hay biết, từ lúc hai người bọn họ bị vây khốn trong rừng rậm đến bây giờ còn chưa đến mười phút, ai cũng không nghĩ đến trong thời gian ngắn như vậy Miura Tsubasa đã sắp thua.
Thẩm Lưu Mộc cầm thanh Kiku-nohana Katana, hơi híp mắt lại, “Thanh kiếm này thực thích hợp để cắt da thịt, nhìn xem, vừa mỏng lại vừa bén”
Tứ chi của Miura Tsubasa bị dây leo thật lớn gắp gao cuốn lấy lơ lửng ở giữa không trung, dù giãy dụa thế nào cũng không làm gì được, “Trung Quốc bọn mày có câu nói, Sĩ khả sát bất khả nhục*, nếu tao đã thua, xin mời cứ tự nhiên lấy đầu tao xuống!”
*Kẻ sĩ dù chết cũng không nguyện chịu nhục
“Đừng nói giỡn chứ, cứ như vậy giết chết thì chơi không có vui.” Thẩm Lưu Mộc nghiêng đầu, cầm thanh Kiku-nohana Katana nhẹ nhàng di chuyển trên da của Miura Tsubasa, những dây leo linh hoạt lấy đi quần áo trên người ông ta, Miura Tsubasa cả người trần trụi, phẫn nộ trong mắt cơ hồ ngưng tụ thành thực chất, “Mày- vô sỉ!”
Thẩm Lưu Mộc bĩu môi, “Hiện tại đắc tội tôi không phải là một hành vi sáng suốt đâu.”
thanh Kiku-nohana Katana quả nhiên dùng rất tốt, lúc vẽ hình trên da có thể cắt xuống một đường vừa mỏng vừa mảnh, không sâu nhưng lại vẫn có thể chảy máu, Thẩm Lưu Mộc thích cảm giác như vậy.
Nhìn đồng hồ trên tay, y kinh hỉ nói, “Ai nha, phải đi ra ngoài nói với Minh Nguyệt mới được, mình lại phá kỉ lục, giờ mới được ba phút!”
Chỉ trong ba phút mà thôi, Miura Tsubasa đã biến thành một huyết nhân, toàn thân trên dưới không có một chỗ da lành lặn nào, đau đến mức ông ta sắp ngất, tí tách tí tách máu ông ta chảy xuống đầy đất, bị hấp huyết đằng ở dưới tranh nhau ăn sạch, một giọt cũng không lưu lại.
Thẩm Lưu Mộc lúc này mới thỏa mãn, y tiến lên từng bước, dùng thanh Kiku-nohana Katana mở một miệng máu, từng hạt giống cứ như vậy chui vào trong thân thể của Miura Tsubasa, Miura Tsubasa đã đau đến cơ hồ mất đi cảm giác cũng không hề phát giác, tiếp sau đó trong nháy mắt ông ta cảm thấy trên người ấm áp, tuy rằng mỗi một dây thần kinh cảm giác đều bắt đầu cảm nhận được đau đớn, nhưng cảm giác ấm áp này đủ để làm ông ta mừng rỡ.
“Bịch” một tiếng, ông ta bị vứt xuống mặt đấy, Thẩm Lưu Mộc trào phúng nhìn ông ta, “Còn không mau mặc lại quần áo, trông ông chú trần truồng có gì đẹp mắt?”
Miura Tsubasa vẫn mờ mịt.
“Ưm, ông chú sẽ không phải vì thua tôi mà mổ bụng chứ?” Thẩm Lưu Mộc hứng thú nhìn ông ta, “Đâm một kiếm xuống bụng hình như trong chốc lát cũng chưa chết ha…”
Miura Tsubasa cảm thấy cả người vẫn cực kỳ đau, nhưng nhìn làn da mình lại không thấy nửa điểm vết thương, cất giọng khàn khàn hỏi, “Vì sao..”
“Vì sao ư?” Thẩm Lưu Mộc nghiêng đầu nhìn ông ta, “Luận bàn thì chính là luận bàn, không phải sao? Miura tiên sinh chẳng lẽ cho rằng tôi sẽ ở trước mặt đại quân các người giết ngài sao?” Vẻ mặt của y rõ ràng viết chữ “ông bị ngu à”, Miura Tsubasa cảm giác gân xanh của thái dương mình thình thịch nảy lên, cả người không có chỗ nào không đau.
Trên thực tế, Thẩm Lưu Mộc cảm thấy, đợi những người ở Bắc Kinh đến, Miura Tsubasa mang theo quân đội Nhật Bản đối chiến, đợi đến khi nhóm người ông ta dưới sự bảo vệ của quân lính bỗng nhiên nổ bung thành một đoàn hoa ăn thịt người, nhân tiện ăn sạch mấy tên quan quân Nhật Bản trọng yếu, như vậy không phải càng thêm tuyệt vời?
Rừng rậm trong nháy mắt phát triển bọn họ thấy được, đây quả là sinh mệnh kỳ tích, mà rừng rậm cũng trong nháy mắt khô héo hóa thành tro bụi, cũng đồng dạng dao động nhân tâm, tuy rằng phiến rừng rậm này chỉ tầm ngàn mét vuông.
Abe Kana thiếu chút nữa không kìm nén được đi vào trong tìm Miura Tsubasa, thậm chí đám dị năng giả đã người đã căng chặt như dây cung, những binh lính kia lại càng không cần phải nói, tay đã nhất tề nắm chặt súng trên tay. Chỉ cần Abe Kana ra lệnh một tiếng, nhóm dị năng giả này sẽ lập tức xông vào, mà bọn lính lập tức nổ súng vào ba người Thẩm Trì.
Miura Tsubasa hiện ra trong tầm mắt bọn họ, trên tay cầm lấy thanh Kiku-nohana Katana đã được tra vào bao, tuy rằng sắc mặt có chút tái nhợt nhưng lại không thấy bị thương.
Ngược lại Thẩm Lưu Mộc mặc một chiếc áo phông trắng đã thấy một vết rách, theo cánh tay có thể thấy một vết thương không tính là sâu.
Thẩm Trì trừng mắt nhìn y, Thẩm Lưu Mộc lại giống như không biết, vô cùng cao hứng nhanh nhẹn trở lại.
“Thật quá ngu ngốc!” Thẩm Trì dùng một hạt dẻ nện lên đầu y, thanh âm thanh thúy đến mức Kỷ Gia nhịn không được rụt cổ lại.
Thẩm Lưu Mộc ôm đầu kêu đau đớn, Thẩm Trì trầm mặt nói, “Còn biết đau sao, tay mình bị thương sẽ không đau phải không?”
Thân là dị năng giả hệ mộc còn mang theo vết thương ra ngoài, quả thật là ngu ngốc muốn chết!
Thẩm Lưu Mộc lúc này mới “A” một tiếng ——
Nói thật, y thực sự quên mất… Không phải cố ý.
“Còn không mau chữa khỏi!” Thẩm Trì cơ hồ muốn tách đầu y ra xem y rốt cuộc suy nghĩ cái gì.
Thẩm Lưu Mộc lại cúi đầu nói nhỏ: “Không còn sức.”
Thẩm Trì sắc mặt càng khó nhìn, Thẩm Lưu Mộc trước quá điên, lực lượng cuối cùng đã dùng để triệt tiêu mảnh rừng rậm này, tính ra cũng không nói sai.
Cơ hồ mang theo thần sắc hung tợn, hắn từ trong ba lô lấ ra băng gạc, mạnh mẽ băng bó vết thương cho Thẩm Lưu Mộc.
Đường đường là một dị năng giả hệ mộc, luân lạc đến mức dùng băng gạc băng bó vết thương, có ai ngu ngốc hơn y không chứ?
Thẩm Lưu Mộc một bên miệng hô đau một bên nhìn chằm chằm Thẩm Trì cúi đầu băng bó cho y.
Lông mi ba ba thật dài, bộ dạng ba ba thật đẹp, ánh mắt ba ba thật ôn nhu. Dù ngoài mặt có hung dữ nhưng ánh mắt của người đều luôn luôn ôn nhu, làm cho tim y đập thình thịch.
Làm sao bây giờ, y, thật thích ba ba, hận không thể cắn một miếng trên cổ ba ba.
Y rất muốn biết, máu của ba ba, đến tột cùng là có vị như thế nào.
Nhất định là so với máu của bất luận kẻ nào cũng mỹ lệ hơn, chỉ tưởng tượng một chút không khiến tim y đập rộn, huyết mạch sôi sục.
Nhưng —— y luyến tiếc.
“Thẩm Trì.” Y bỗng nhiên nói.
Thẩm Trì lập tức phản ứng không kịp, động tác trên tay ngừng một chút mới ngẩng đầu, Lưu Mộc vừa mới gọi hắn là gì?
Thẩm Lưu Mộc nhìn hắn, nhẹ nhàng mà lại gọi một tiếng.
Đây là lần đâu tiên y gọi tên Thẩm Trì, cố tình lại làm cho hắn hoang mang, không hiểu sao lại khiến người hắn tê rần, đây không phải là do hắn có vấn đề, mà là do Lưu Mộc, cái giọng điệu này chứa chan loại tình cảm làm cho hắn không được tự nhiên.
“Thẩm Trì” Thẩm Lưu Mộc gọi, hoàn toàn khác biệt với khi gọi “ba ba”, triền miên lại gắn bó…
Giống như là, đang gọi tình nhân của y.
Trong nháy mắt đó, Thẩm Trì đột nhiên cảm giác được, con trai hắn đã thật sự trưởng thành, chậc, tóm lại, đã có chút làm hắn không hiểu được…
Rốt cuộc là khác biệt ở chỗ nào nhỉ. Thẩm Trì cũng không suy xét cẩn thận.
=== ====== ====== ====== =======
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Ưm, cá nhân ta, ta viết Thẩm Trì không phải là anh hùng cứu vớt thế giới, hắn cũng không lợi hại đến mức có thể xây dựng lại trật tự mới, thực chất, hắn chỉ muốn hoàn hảo sống sót, đời trước bất hạnh, đời này, hắn chỉ cầu hạnh phúc, lý tưởng rất nhỏ cũng rất đơn giản, chỉ có điều ở tận thế nên có chút khó khăn, cần cố gắng tiến lên phía trước mới có thể làm được mà thôi.
Có tình tiết báo thù, đương nhiên, tình tiết báo thù chiếm độ dài không nhỏ, nhưng không phải toàn bộ, Thẩm Trì không phải người bị hận thù chi phối, hắn cũng không buông xuống cừu hận, toàn bộ thù hận sẽ lần lượt được thanh toán rành mạch, nhưng cừu hận không phải toàn bộ nhân sinh của hắn, nên thân ái muốn xem báo thù có thể sẽ khó chịu. Có điều không cần lo lắng, hắn sẽ không buông xuống cừu hận, thù sâu như vậy, muốn buông xuống cũng không thể.