Trọng Hồi Mạt Thế Chi Thiên La Kinh Vũ

“Chào mọi người, tôi là Úy Ninh thuộc Lôi Đình”. Người thanh niên mỉm cười, ôn hòa hữu lễ nói.

“Đạo đức giả!” Kỳ Dung Thúy hoàn toàn không để cho gã chút mặt mũi, trực tiếp giễu cợt.

Thẩm Trì dù thế nào cũng chưa từng nghĩ đến sẽ vào lúc này gặp lại Úy Ninh, bởi vì không thể tưởng tượng được, việc này đánh cho hắn một cú trở tay không kịp.

Úy Ninh là một thanh niên rất xuất sắc, bằng không cũng sẽ không để cho đời trước Kỳ Dung Thúy bỏ qua hàng đống vệ tinh xuất sắc theo đuổi, chỉ dựa đầu vào ngực gã, nhưng xuất sắc của gã không giống như Thẩm Trì tuấn mỹ không tì vết mà là một khuôn mặt hoàn toàn bất đồng.

Gã có một khuôn mặt trẻ con không nhìn ra tuổi, rất thanh tú tinh xảo, khi cười rộ lên thậm chí còn mang chút ngượng ngùng, đương nhiên không phải là gã thực sự ngượng ngùng, nhưng trời lại sinh cho gã một khuôn mặt như vậy đó (Óa óa, hóa ra bạn Úy Ninh là loại hình đáng yêu à?? Không ngờ luôn, cứ tưởng loại hình anh tuấn cường tráng cơ 0.0) Hai anh em họ Úy nửa điểm cũng không giống nhau, Úy Bình lớn lên giống cha hắn, thâm trầm lại tháo vát, Úy Ninh thì giống mẹ gã như đúc, mẹ gã lại là một cô gái rất đáng yêu, gã thừa kế của bà khuôn mặt, còn bản tính thì lương bạc giống cha và anh gã. Dù cho vóc dáng gã cao gầy, dáng người thon dài, nếu nhìn mỗi bóng dáng thì không phải là loại hình nam nhân đáng yêu suy nhược, thậm chí còn khá cường tráng mạnh mẽ, nhưng chỉ cần nhìn thấy làn da trắng nõn như ngọc, cùng với nét cười lúc nào cũng đeo trên mặt, khiến cho người khác không sinh ra được một chút tâm phòng bị nào, đối phó với nữ nhân còn hữu hiệu hơn, các cô thực ra càng ưa thích cái sự xuất sắc mà lại không có khoảng cách này hơn, chứ không phải giống như Thẩm Trì, đẹp đến mức làm cho người ta áp lực, phần lớn chỉ dám nhìn chứ không dám thực sự tiếp cận.

Thẩm Trì đến bây giờ vẫn nhớ cái ngày hắn và Úy Ninh quen biết, nếu gã thay đổi gương mặt, sợ là sẽ không làm cho mình nhanh như vậy giao tâm (đoạn này QT dịch là thổ lộ tình cảm mà mình giật nảy, hóa ra là “giao tâm”, chắc ý chỉ tin tưởng =.=) cho gã đi? Có một ít người có khuôn mặt rất chi là có tính lừa gạt, Thẩm Trì quen biết Úy Ninh mười lăm năm, cũng phải đến một khắc cuối cùng mới nhận rõ được gã, mười lăm năm, không phải mười lăm ngày, cũng không phải mười lăm tháng, mà là suốt mười lăm năm đó, Thẩm Trì một mực xem gã là người anh em quan trọng nhất, thẳng đến khi đó mới hiểu được họa bì họa nhục nan họa cốt, tri diện tri diện bất tri tâm*, Úy Ninh chính là một nam nhân trong ngoài không đồng nhất khiến lòng người phát lạnh.

*Nhận thức một người thì dễ, lý giải nội tâm người đó thì lại khó

Không chỉ có một mình gã đến đây, Lôi Đình đến tổng cộng có năm người, Úy Ninh, Bách Bằng Trạch, Trịnh Tĩnh Quân, Nhạc Hồng và Quách Ngưng, không có một ai, không có một khuôn mặt nào hắn không quen thuộc.

Vô luận là kiếp trước hay kiếp này, bọn họ đều là chủ lực của Lôi Đình, cũng là những chiến hữu Thẩm Trì từng kề vai chiến đấu.

Ở viện nghiên cứu ba năm, Thẩm Trì xuôi xuôi ngược ngược tỉ mỉ nghĩ đi nghĩ lại, dần dần cũng nghĩ thông lý do bọn họ tại sao lại phản bội, càng nghĩ thì càng thấy lòng lạnh lẽo. Trịnh Tĩnh Quân có người nhà, người nhà của hắn đều do Úy thị chiếu cố, dù hắn là người trung hậu tính cách trầm ổn cũng coi như là có nghĩa khí, nhưng dù mình là anh em với hắn thì so ra cũng kém trọng lượng của huyết nhục thân nhân và cái thằng con trai ngang ngược luôn gây rắc rối kia trong lòng hắn. Nhạc Hồng bộ dạng bình thường, năng lực coi như cũng được, cũng bởi vậy mà có một cô bạn gái xinh đẹp, Thẩm Trì rất không thích ả đàn bà kia, bởi vì cô ta nhiều lần cố ý vô ý ám chỉ với mình, Thẩm Trì lại không có cách nào nói với Nhạc Hồng bạn gái của hắn thủy tính dương hoa (lẳng lơ), trái lại lại khiến Nhạc Hồng sinh ra oán khí với mình. Quách Ngưng thì không cần phải nói, cô thích Úy Ninh đã mười năm, dù cho Úy Ninh và Kỳ Dung Thúy ở chung một chỗ cô cũng không buông tha, tự nhiên là Úy Ninh nói gì là làm theo. Bách Bằng Trạch lại càng đơn giản, nếu như nói trong Lôi Đình ai dễ bị dụ dỗ nhất, không thể nghi ngờ chính là hắn ta, ba phải, dễ dụ, nói dễ nghe phong lưu, nói khó nghe là có chút háo sắc, lúc dùng tiền luôn tiêu tiền như nước, hầu như quanh năm suốt tháng đều bị vây trong trạng thái thiếu tiền.

Ở tận thế, nhân tính là cái gì đó rất khó nói rõ ràng, Thẩm Trì tuy hiểu điều đó, nhưng không có cách nào tha thứ, hắn không có cho phép những chiến hữu mình gắt gao che chở, thậm chí nguyện ý vì bọn họ trả giá sinh mệnh lại phản bội hắn, bất kể là xuất phát từ lý do gì.

Nhưng hắn chính là nghĩ không ra vì sao Úy Ninh lại làm vậy, ngay cả một lý do cũng tìm không ra.

Có lẽ mình cho đến tận bây giờ vẫn chưa từng hiểu gã, Thẩm Trì nghĩ, khóe môi hiện ra nụ cười trào phúng.

Năm người chủ lực của Lôi Đình, ngoại trừ Úy Ninh là dị năng giả hệ Lôi, còn có Bách Bằng Trạch hệ Phong, Trịnh Tĩnh Quân và Nhạc Hồng là người biến hình, Quách Ngưng là dị năng giả có thị giác đặc biệt. Ngoại trừ Lôi Đình, Hỏa Mân Côi đến đây ba người, Kỳ Dung Thúy, Bao Hằng, Tống Khanh; Tiểu Lê mặc dù là chủ lực của Hỏa Mân Côi nhưng cô là loại phi hành, trong không gian tương đối nhỏ và phong bế như thế này không chiếm được ưu thế, tới là Bao Hằng người biến hình rắn mối cấp hai, Tống Khanh là dị năng giả tốc độ cấp ba, trong ba người là người lớn tuổi nhất, cũng tương đối trầm ổn.

Không chỉ có bọn họ, Thẩm Trì còn nhìn thấy không ít người quen, chính là bọn Đàm Nghiên Nhã và Ngụy Băng, nhiều người khác đều là những người đã cùng đi Trùng Khánh, bọn họ vốn đã là những dị năng giả tinh anh, lúc viện nghiên cứu chiêu mộ dị năng giả, ngoài trừ việc không ở Bắc Kinh, bọn họ lại mới từ nhiệm vụ trở về, trong nhiệm vụ ở Trùng Khánh ở lại trong thành Bạch Đế nên được rửa sạch hoài nghi sát hại Dương Vinh Huy, trở thành những lựa chọn tốt nhất.

Rốt cuộc viện nghiên cứu vẫn còn chút lo lắng những phe khác sẽ có người lẫn lộn chui vào.

Người Lôi Đình ở đây cũng không ngoài ý muốn mọi người, Úy gia là chi trưởng của Lý thượng tướng, viện nghiên cứu vốn cùng với Lý thượng tướng có thiên ti vạn lũ liên hệ.

Nhưng Thẩm Trì vẫn nhất thời khó khống chế được cảm xúc, chỉ có thể cúi đầu thật sâu che đi vẻ mặt hắn không thể khống chế được.


“Ba ba, ôm!”

Thẩm Trì lập tức đem Thẩm Lưu Mộc bế lên, Thẩm Lưu Mộc ôm lấy cổ của hắn, che đi mặt của hắn. Thẩm Trì biết y cố ý, trong lòng ấm áp, lập tức bình tĩnh một chút.

“Ba đừng sợ, con sẽ bảo vệ ba.” Thẩm Lưu Mộc ở bên tai Thẩm Trì lặng lẽ nói.

Thẩm Trì quả thực dở khóc dở cười, không biết vì sao bình phục lại từ trong đống suy nghĩ hỗn độn, nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Thẩm Lưu Mộc, hắn xoa nhẹ mái tóc của con trai, ôn nhu mỉm cười.

“Sao lại có trẻ con ở đây?” Úy Ninh kinh ngạc nói.

Kỳ Dung Thúy trào phúng nói: “Đừng khinh thường trẻ con, để tôi xem anh có hữu dụng bằng nó không!”

Lôi Đình Úy Ninh và Hỏa Mân Côi Kỳ Dung Thúy bất hòa không phải ngày một ngày hai, cho nên cũng không có ai nói gì thêm, lúc này một người đi vào phòng họp.

“Thẩm Trì!”

Lại là Hầu Phi.

Chờ đến lúc Thẩm Trì lại nâng đầu lên, đã khôi phục lại bình tĩnh.

Úy Ninh lúc này mới thấy rõ mặt hắn, không biết vì sao, đột nhiên trong lòng kinh sợ, tiếp sau đó, ánh mắt dần phát sáng.

Thẩm Trì không biết chuyện gì, quả thực bị Úy Ninh nhìn cho lông mao dựng đứng.

Mấy năm nay, Úy Ninh luôn nằm mơ ngắt quãng, gã nghĩ, chắc hẳn đó không thể gọi là ác mộng, nhiều khi, gã thậm chí còn có thể cảm nhận được sự ấm áp, an bình trong giấc mộng kia, dù cho gã không nhìn rõ người kia, lại biết được cảm giác này, cái loại cảm giác hắn đứng bên cạnh liền khiến mình tim đập rộn lên, hận không thể đem hắn nuốt vào trong bụng.

Chính là cảm giác này, lúc hắn bảo vệ mình sẽ cảm thấy đắc ý, lúc hắn nấu cho mình ăn sẽ cảm thấy ngọt ngào, lúc hắn nhìn người khác sẽ cảm thấy tức giận, mãnh liệt đến mức khi gã tỉnh lại vẫn còn lưu giữ lại cảm giác này trong cơ thể.

Gã nghĩ, người kia hẳn là người yêu của mình đi? Tuy rằng, gã cảm giác được có chuyện gì đó trọng yếu mà gã không nghĩ ra, cũng rất kỳ quái tại sao thường xuyên cảm giác được tuyệt vọng trong giấc mơ, tràn ngập phẫn nộ và ấm ức muốn hủy diệt tất cả. Khi đó, gã mơ thấy một mảnh đỏ, gã muốn giết người, muốn xé cái gì đó thành từng mảnh nhỏ, sau đó khát vọng nuốt vào trong bụng.

Chính là, cái gì cũng không nhìn ra được.

Úy Ninh là một người một mực theo đuổi sự hoàn mỹ, cũng rất thông minh, gã từ những hình ảnh lộn xộn đó đoán được quỹ tích vận mệnh của mình, chỉ thiếu một người mà thôi, gã không biết tại sao người kia lại không xuất hiện, nhưng lại gặp được Kỳ Dung Thúy nữ nhân khiến gã chán ghét trong mộng, gã liền trăm phương nghìn kế đưa cô vào chỗ chết ——

Gã cũng không biết tại sao lại như vậy, rõ ràng trước kia ở tận thế gã chưa từng xem mạng người như cỏ rác, nhưng gã lại giống như là đã ở tận thế rất nhiều năm vậy, mạng người đối với gã mà nói nhỏ như cỏ rác, một chút cũng không tính là gì, dù để gã hạ sát thủ với một đứa trẻ, gã cũng có thể mắt cũng không thèm nháy.


Sau đó, bây giờ người này xuất hiện.

Trong mộng hắn là tình nhân hoàn mỹ, ưu tú lại xuất sắc như vậy, là một mỹ tình nhân ôn nhu tin cậy hoàn mỹ, đúng không? Chờ một chút, tại sao lại lòi thêm một thằng nhóc chướng mắt thế kia?

Thẩm Lưu Mộc cảm thấy ánh mắt kia, đứng ngồi không yên, làm cho lông tóc y dựng đứng.

Thẩm Trì lại cảm thấy mỗi sợi dây thần kinh trên người đều tràn ngập cảnh giác tới cực hạn, hắn quen thuộc ánh mắt lúc này của Úy Ninh, dịu dàng thân mật như vậy, thật giống như lúc trước, đêm đó, gã ta chính là dùng ánh mắt như vậy đưa mình vào viện nghiên cứu.

“Hầu tiến sĩ” Thẩm Trì chỉ có thể lễ phép chào Hầu Phi, “Sao ngài lại ở chỗ này?”

Hầu Phi cũng không phải người tiến hóa não vực, chỉ có thể nói là một tinh thần lực dị năng giả, cho nên tinh thần lực của hắn so với người bình thường cao hơn vài bậc nhưng luận tính công kích và phòng hộ thì còn chưa bằng người tiến hóa não vực, vì vậy Thẩm Trì đối với việc hắn ta xuất hiện ở nơi này cảm thấy kinh ngạc.

Hầu phi cười khổ, “Lúc trước phạm phải chút sai lầm, chỉ có thể lấy công chuộc tội, phương diện này cũng không có ai so với tôi quen thuộc hơn, Dư tiến sĩ và mấy trợ thủ của ông ta đều bị vây trong phòng thí nghiệm trong cùng, các anh sợ lúc đi vào sẽ nhất thời không tìm thấy vị trí, cho nên cấp trên sai tôi tới dẫn đường.”

Những người khác không biết Hầu Phi phạm phải sai lầm gì, Thẩm Trì lại biết, thẻ thân phận của hắn ta bị mất, mà người mở ra cửa phòng thí nghiệm lại chính là Hầu Phi, dù cho có người chứng minh hắn đêm trừ tịch luôn đứng ở trong khu nghỉ ngơi thì vẫn là một sai lầm cực kỳ nghiêm trọng.

Có điều, như thế cũng thật đúng lúc, Thẩm Trì ánh mắt tối sầm lại, cùng lúc giải quyết luôn hắn ta cũng là việc rất hợp ý hắn.

“Khi nào thì xuất phát?” Hình như cùng Úy Ninh đứng trong cùng một không gian cũng khiến cô cảm thấy không kiên nhẫn, Kỳ Dung Thúy trực tiếp hỏi.

Hầu Phi nhìn cô, “Bây giờ có thể rồi, các cô cậu có cần chuẩn bị gì không?”

“Chúng tôi đều đã chuẩn bị tốt.” Thẩm Trì trả lời.

Hầu Phi cười, “Vốn tôi có chút chống đối với nhiệm vụ lần này, nhưng thấy Thẩm Trì cậu cũng ở đây, dù cho có nguy hiểm hơn nữa cũng không có vấn đề gì.”

Thẩm Trì không hiểu cũng không nhận thấy những lời này có chỗ nào không đúng, lại nhất thời không nghĩ nhiều, nhưng thật ra Thẩm Lưu Mộc lại nhe răng, biểu cảm rất hung ác, làm cho y ngoài ý muốn chính là, cái người mới gặp mặt lần đầu kia lại có thể khiến cho y cảm thấy còn nguy hiểm hơn cả Hầu Phi trước mắt, thần sắc cư nhiên lại bất thường như vậy.

Thẩm Lưu Mộc ôm chặt Thẩm Trì, y vừa mới mười hai tuổi lại lộ ra răng nanh, vẻ mặt tràn ngập lệ khí.

Ba ba là của y, ai muốn cướp đều đáng chết!

Không nhiều không ít, vừa vặn mười chín dị năng giả, thêm Hầu Phi là đủ hai mươi người, người quý ở chất lượng chứ không phải số lượng, dù sao sau khi đi xuống người nhiều thì càng dễ kinh động đến vật thí nghiệm nguy hiểm, trái lại ít người lại dễ dàng hơn, Lôi Đình năm người, Thẩm Trì bọn hắn bốn người, Hỏa Mân Côi ba, Băng Viêm của Đàm Nghiên Nhã ba, cô, Ngụy Băng và một người biến hình báo Nhan Kim, còn lại bốn người là dị năng giả của sở nghiên cứu, Thẩm Trì từng gặp qua ba người, bọn họ lúc giúp Dư Khánh khống chế vật thí nghiệm thì không chút nương tay, một người biến hình nhện, có thể xuất ra mạng nhện tinh mịn dính chắc, có hiệu quả khống chế, chỉ sợ lửa, một người là dị năng giả hệ Thủy, là một nữ tử trẻ tuổi có tính khiết phích, biểu tình còn cao ngạo lạnh lùng hơn cả Đàm Nghiên Nhã, một người là dị năng giả đặc thù, khung xương toàn thân dẻo dai mềm mại giống như cao su vậy, lại từ nhỏ đã tập cái gọi là nhu thể thuật, ở phương diện vũ kỹ cực kỳ xuất sắc, một người còn lại Thẩm Trì chưa từng gặp qua, cũng không biết dị năng của hắn là gì.


Trong những người này, không thể nghi ngờ bốn người Thẩm Trì chọc người chú ý nhất, nhất là ba đứa nhỏ kia.

Cánh cửa trắng bạc mở ra, bọn họ đứng trên thang cuốn tự động.

“Cẩn thận một chút.” Hầu Phi giảm thấp thanh âm, “Những vật thí nghiệm trong này thính lực đặc biệt mẫn tuệ, tận lực đừng quấy rầy bọn nó.”

Thẩm Trì châm chọc cười cười.

“Tôi đã từng gặp anh chưa?”

Nghe thấy giọng nói này thân thể Thẩm Trì cương cứng một chút, rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh, hắn thản nhiên nói, “Úy tiên sinh, đây chỉ sợ là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.”

Đời này là lần đầu tiên, nhưng Thẩm Trì hi vọng cả đời này cũng không phải nhìn thấy gương mặt ghê tởm này, có điều không phải lo, hắn rất nhanh sẽ đẩy gã ta xuống địa ngục!

Úy Ninh mỉm cười, “Anh mang cho tôi một cảm giác rất quen thuộc, mặc kệ tin hay không, tôi cảm thấy anh nhất định là tình nhân kiếp trước của tôi!”

Thẩm Trì trong giây lát nhìn về phía gã, vẻ mặt tràn đầy sự không thể tin, khỉ gió, đây là cái chuyện gì vậy!

Đời này hắn và Úy Ninh rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt có được không?? Đến tột cùng hắn là bị hủy hoại như thế nào, Úy Ninh, gã ta căn bản không phải là một người tùy tiện như vậy! Ách, quên đi, dù sao mình cũng coi như không hiểu hết gã, chỉ có điều Thẩm Trì không thể hiểu nổi, Úy Ninh tột cùng là dưới tâm trạng gì nói ra một câu khiến mình rét run như vậy?

Phải biết rằng, có một đêm kiếp trước, Úy Ninh cũng hay nói giỡn là yêu hắn, Thẩm Trì nhớ rõ mình từng nói, “Đúng vậy, tôi cũng yêu cậu, chúng ta là anh em tốt không phải sao?” Sau đó bị chính tay Úy Ninh bán hắn đi, nhìn xem, làm anh em đã gặp phải kết cục kiểu này, ai còn dám làm tình nhân của Úy Ninh gã, đừng có nói giỡn có được không! Không nhớ Kỳ Dung Thúy đời trước là tình nhân của gã sao, kết cục như thế nào, từ một dị năng giả hệ Hỏa lợi hại, lại cuối cùng tiều tụy khô héo mà thê thảm chết đi.

Thẩm Trì cảm thấy, càng đến gần Úy Ninh thì càng đáng sợ.

Thật sự là rất đáng sợ.

“Không cần kinh ngạc như vậy, có lẽ, tôi với anh là nhất kiến chung tình?” Úy Ninh cười, làn da trắng nõn nhiễm lên một tầng ửng hồng, giống như là thoa lên một lớp son vậy.

Nam nhân đẹp đến loại trình độ này cũng là cái tội.

Nhưng Thẩm Trì chỉ cảm thấy trái tim của hắn còn chưa đủ cường đại.

“Tôi là đàn ông.”

“Tôi cũng biết a.” Úy Ninh nhìn về phía hắn, “Trước khi gặp được cậu, tôi cũng cho là mình thích đàn bà.”

Thẩm Trì còn chưa nói, Thẩm Lưu Mộc đã kéo Thẩm Trì qua, “Ba ba, người đi bên này!” Sau đó không khoan nhượng chen vào giữa Thẩm Trì và Úy Ninh, “Chú cách cha tôi xa một chút!”

Úy Ninh không giống Kỳ Dung Thúy bị một đứa trẻ cản trở thì lui lại phía sau, gã thản nhiên liếc nhìn Thẩm Lưu Mộc một cái, “Ngoan ngoãn cho tao một chút, ba ba của mày nhất định là của tao.” Tính cách gã nguyên bản chính là cường hãn bá đạo như vậy, hoàn toàn tương phản với khuôn mặt ôn nhu ngại ngùng, đương nhiên, còn có tính khiết phích và theo đuổi hoàn mĩ đến cố chấp.

Thẩm Lưu Mộc lập tức tạc mao, “Mày muốn chết đúng không?”


Ánh mắt Úy Ninh khinh miệt.

Thẩm Trì vẻ mặt trầm xuống, dù cho hắn không hiểu hết Úy Ninh, nhưng hắn biết người này không hề dễ chọc, Lưu Mộc dù là một đứa trẻ trưởng thành sớm, nhưng lúc này y còn chưa đủ lớn để có thể đối kháng với Úy Ninh, hơn nữa, Úy Ninh cho hắn một loại cảm giác rất không thích hợp, ít nhất trong ký ức của hắn, một năm này Úy Ninh không phải là cái dạng này mới đúng.

Mình sống lại, chẳng lẽ Úy Ninh cũng ——

Tưởng tượng như vậy, hắn lại thấy máu mình như đông cứng, không đúng, Úy Ninh cho dù tâm cơ có sâu như thế nào cũng không có cách nào có thái độ đối xử như thế này với mình chứ? Hơn nữa, đời này hắn có sợ gì đâu! Đã biết khiêm tốn, người của viện nghiên cứu tuyệt đối sẽ không có chút hứng thú nào với mình! Huống chi, chỉ cần lần này có thể xử lý được Dư Khánh và Hầu Phi, ha ha, những người khác cũng không có lá gan và năng lực đi chủ trì phòng nghiên cứu thực nghiệm cơ thể sống.

Thẩm Trì rất nhanh đã định ra mục tiêu, dù cho lửa thù hận trong đáy lòng đang bùng nổ, đầu óc hắn lại ngày càng tỉnh táo, hắn biết rõ mục đích của mình trong chuyến đi này, đầu tiên phải thủ tiêu người của viện nghiên cứu, tiếp theo mới là mấy người Úy Ninh bọn họ.

Đang nghĩ ngợi, “bộp” một tiếng, Tống Khanh đi tuốt đằng trước giống như là một cước dẫm lên một vũng nước vậy, nổ bung một tiếng vang nhỏ.

Hắn là dị năng giả tốc độ, cơ hồ trong chớp mắt liền lui xuống vài bước, nhưng vẫn nhịn không được kêu thảm một tiếng, “Có độc!”

“Lưu Mộc!”

Thẩm Lưu Mộc rất nhanh tiến về phía trước, rõ ràng chỉ là một đứa bé, y lại như cơ hồ chỉ cần một cái liếc mắt đằng tiên trong tay đã nhanh chóng cuốn lấy chân hắn ta, một tay kéo mạnh, máu tươi đầm đìa!

Nháy mắt đã tháo xuống xương đùi trái của Tống Khanh, giọng trẻ con thanh thúy, “Độc lan quá nhanh, ba giây nữa là lên đến tim, cháu không kịp cứu chữa.” Dừng một chút mới nói, “Dị năng giả hệ Mộc cũng không phải vạn năng, tự các người cẩn thận.”

Không biết có phải bị Úy Ninh kích thích không mà giọng điệu trở nên lão luyện trầm ổn không giống một đứa bé, cùng với thằng nhóc vừa nãy vẫn còn dựa trong lòng cha nó như là hai người hoàn toàn khác nhau.

“Bọn mày là ai!” Một giọng nói khàn nhỏ trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến.

Viện nghiên cứu đã cắt sập nguồn điện của khu nghiên cứu này, chỉ để lại thiết bị theo dõi để quan sát tình huống phía dưới, khi nhóm hai mươi người bọn hắn đến nơi, cơ hồ toàn bộ cao tầng của viện nghiên cứu đều đang ở trong phòng, bên tai Hầu Phi có một cái tai nghe, có thể nghe được thanh âm từ tổng bộ điều khiển.

“Cô ta ở phía trên!”

Hầu Phi trong giây lát ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt, “Cẩn thận!”

Hắn biết cô ta, đương nhiên là biết, những độc chất kia là do chính tay hắn tiêm vào người cô ta, sau khi hỏi một câu kia, cô ta đương nhiên đã nhận ra mình, vì vậy nên mới ẩn núp ở ngay phía trên mình.

Số 39.

Tí tách… Tí tách… Tí tách…

Từng giọt nọc độc từ trên đỉnh đầu bọn họ rơi xuống.

Đó là một cô gái còn trẻ, thân thể của cô đầy những mủ độc xanh biếc, tràn đầy những chất lỏng nhầy nhụa, khuôn mặt lại oánh nhuận như ngọc thanh tú xinh đẹp, chỉ có điều mắt lại lồi lên, cả con ngươi cơ hồ toàn là tròng mắt trắng, nhãn cầu co lại chỉ bằng một nửa người bình thường, nhìn qua vô cùng đáng sợ, mà mái tóc dài màu đen kia lại dính những chất dịch nhầy độc kia, lộn xộn trộn chung với nhau, dài chừng một thước.

Lưỡi rất dài lè ra, hình ảnh theo dõi nhoáng lên một cái, trong nháy mắt liền hoàn toàn biến thành màu đen.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui