Hào Sâm nhíu mày: "Chỗ nào không giống?"
"Tôi cũng không hiểu Khải Tát, chỉ từng xem anh ấy thi đấu mà thôi." Thiệu Hàm nói: "Nếu như xét về thi đấu thì anh ấy hay đi lối riêng hơn anh."
"Nhưng người ta luôn nói phong cách đánh trận của tôi rất giống với anh ấy."
"Cùng một trò chơi, bất luận là phong cách đánh của ai thì ít nhiều gì cũng sẽ có điểm tương đồng, dẫu sao thì cũng có các kỹ năng là phổ biến mà." Thiệu Hàm đáp lời, chất giọng nhàn nhạt không hiểu sao lại hơi mang tính thuyết phục khiến người ta tin tưởng: "Anh cũng không cần để ý người ta nói cái gì đâu, đa số mọi người sẽ cho là thế bởi vì người ta đố kỵ, ghen ghét người mạnh mẽ đến vậy khi mới còn trẻ tuổi, tự nhiên mà cho rằng anh bắt chước ai thôi."
Hào Sâm im lặng nhìn Thiệu Hàm, đột nhiên lại vứt não mà hỏi một câu lạc đề: "Cậu đã có bạn gái chưa?"
Thiệu Hàm ngây ngẩn, xác nhận là mình không nghe lầm: "...!Không có."
"Vậy sao cậu luyện ra được kỹ năng an ủi người khác vậy?" Hào Sâm cười như không cười: "Mạnh thật đó, hình như tôi bị cậu nói đến rung động luôn rồi."
Thiệu Hàm thầm phiền muộn, Hào Sâm như vậy mà còn cần người khác an ủi sao?
Hào Sâm mỉm cười nhẹ nhõm: "Bất luận là an ủi hay là nịnh hót thương mại, tôi cũng rất cảm ơn."
Thiệu Hàm bất đắc dĩ nói: "Không phải an ủi cũng chẳng phải là nịnh hót thương mại, là lời thật lòng."
Hào Sâm cũng thôi không chọc cậu nữa, cười nhẹ hai tiếng, nói: "Cảm ơn."
"Không có chi."
"Ơ mà cậu chưa có bạn gái thật à? Lạ lùng quá nha."
"Không có mà."
Hào Sâm thầm nghĩ, không có bạn gái, vậy có bạn trai chưa?
Tối đó, lúc Hào Sâm thay giày thể thao ở cửa ký túc xá chuẩn bị ra ngoài, Vương Vũ Tích mặc đồ ngủ bước từ phòng tắm ra, miệng vẫn còn ngậm bàn chải đánh răng: "Cậu lại đi chạy bộ đấy à?"
"Ừm."
"Chạy bộ ban đêm có thật sự hữu ích cho chứng mất ngủ không?"
"Cũng được." Hào Sâm nói: "Chí ít là rèn luyện cơ bắp.
Tớ không giống cậu, chỉ có đúng một cơ bụng, còn tròn vo nữa."
"Đậu xanh mi! Ngày mai ông đây sẽ đến phòng gym cho mà biết nhá! Hơn nữa cơ bụng tớ tròn chỗ nào hả, không tin cậu sờ thử xem."
Dưới yêu cầu mãnh liệt của giám đốc Quách, Vương Vũ Tích lại tin vào cái loại lý do thoái thác ba hoa chích chòe "Thân thể là vốn liếng của Esport" kia, mua cho tập thể các đội viên Titans bọn họ mấy cái thẻ năm* ở phòng gym cao cấp tại tòa cao ốc Ức Du.
(*Phòng gym sẽ có thẻ tính theo tháng, theo năm.
Thẻ năm ở đây là dạng thẻ thường niên, gói tính theo năm ấy, mỗi năm thanh toán một lần)
Lần đầu tiên Vương Vũ Tích đến phòng gym đã thề son thề sắt rằng cậu ta có thể hít xà hơn hai chục cái, kết quả là mới làm được có mười cái đã nằm phè ra đất thở hồng hộc, cánh tay thì run lẩy bẩy không ngừng.
Hào Sâm rặt một vẻ khinh bỉ: "Lực cánh tay của một tên chơi Esport như cậu gà vậy mà không thấy mất mặt hả?"
"Chơi Esport chứ không phải chơi ném đĩa được không hả! Tớ chơi dựa vào cổ tay chứ không phải là cánh tay! Cậu thì ghê quá rồi!"
Đương lúc các đội viên Titans cười rộ ầm ĩ lừa đội trưởng Hào Sâm tới hít xà, cánh cửa phòng gym được mở ra, vài đội viên Con Tàu Noah mặc đồ thể thao bước vào bên trong.
Lúc nhìn thấy Thiệu Hàm, đôi mắt Hào Sâm sáng quắc.
Vương Vũ Tích nhìn chằm chằm về phía đối diện, nghi ngờ nói: "Bây giờ Con Tàu Noah cũng giàu đến mức này rồi đấy à?"
Thiệu Hàm bước tới, quan sát xung quanh, thấy đâu đâu cũng đều là đội viên của Titans.
Cậu cũng biết, hai năm nay Câu Lạc Bộ Titans hào khí ngút trời, do dự nói: "Các anh… bao cả phòng rồi?"
Hào Sâm đang chuẩn bị nói, Vương Vũ Tích nhanh nhảu cướp luôn lời, nụ cười treo trên cái gương mặt kia khiến Hào Sâm vừa nhìn đã có một loại cảm giác bị hố: "Không có không có, các cậu cứ dùng tự nhiên, bọn tôi đang thảo luận về múi của đại đội trưởng nhà tôi thôi."
Vương Vũ Tích không nói một lời mà vạch thẳng áo thun của Hào Sâm lên, tay rất tự nhiên mà chà chà cọ cọ trên cơ bụng anh, vừa sờ mó vừa khoe khoang vừa giở cái giọng dịch thuật mà cảm thán: "Hú lão đại của bọn em! Là múi hàng thật giá thật này! Mau đến đây xem cơ bắp xinh đẹp ngầu lòi này hết đi! Đúng là đẹp y như con chó đực sát vách nhà mèo Tom nha!"
Những múi cơ của Hào Sâm nổi rõ lại cân đối không khoa trương quả thực khiến người người chung quanh được mãn nhãn, các đội viên đều ồn ào trêu chọc đưa tay sờ sờ mó mó, khiến Hào Sâm cảm thấy bản thân y hệt một bé sói xám vô tội bị lợi dụng vậy.
Thiệu Hàm đứng ở một bên, không biết có phải mình không nên quấy rầy các đội viên Titans thưởng thức cơ thể của đội trưởng bọn họ hay không nữa.
Vương Vũ Tích thấy bừng bừng náo nhiệt thì cũng chẳng chê mà thổi bùng ngọn lửa lớn hơn, cậu ta nắm lấy tay Thiệu Hàm rồi kéo qua: "Nào, Thiệu ca đừng khách sáo, tới đây cảm nhận một cái luôn nào."
Lòng bàn tay ấm áp dán lên một mảng múi cơ mềm dẻo lại tràn trề sức mạnh, xúc cảm thật sự là tuyệt không tả nổi.
Thiệu Hàm rút ý vị ấy lại, tức khắc thẹn đến đỏ mặt, gương mặt trắng ngần không kiềm nổi mà hơi đỏ ửng.
Cậu nhanh chóng rụt tay lẫn tầm mắt mình về, không nhìn Hào Sâm mà quay người nhanh chân bỏ đi: "Tôi quên chưa cầm băng cổ tay theo."
Đồng đội bên cạnh Thiệu Hàm lầm bầm: "Không phải băng cổ tay ở trong túi anh ấy sao..."
Hào Sâm nhìn bóng lưng Thiệu Hàm, ngăn chặn hết mấy con người không đoan chính kia, anh nói với Vương Vũ Tích lát nữa quay lại tập tiếp rồi mặc áo khoác vào bước ra ngoài.
Thiệu Hàm về đến hành lang tầng ký túc xá của mình, đứng trước cửa phòng lại chẳng muốn bước vào.
Cậu tựa vào cạnh cửa thở dài một hơi, cảm thấy bản thân cứ như bị thần kinh vậy.
Thực sự thì cậu cũng chẳng muốn như thế, nhưng mà dáng người hoàn mỹ của Hào Sâm đối với cậu… có lẽ đối với cậu mà nói thì tuýp người như vậy thật sự là rất hấp dẫn.
Từ trước đến giờ, Thiệu Hàm vốn chưa từng có cách nào mà đối phó trước những tình huống như vậy hết.
Sao trước đây cậu lại không phát hiện dáng người Hào Sâm đẹp đến vậy nhỉ? Lẽ nào đây chính là "cởi đồ lộ múi"* trong truyền thuyết sao?
(*Gốc ở đây là "Xuyên y hiển sấu - mặc đồ hiện gầy" ý chỉ mấy người mặc đồ thì trông gầy nhưng mà cởi ra thì dáng người lại rất mlem)
Lúc này, chiếc điện thoại trong túi quần vang lên, Thiệu Hàm lơ đễnh mà cầm lên xem thì lại bị họ tên người gọi điện đâm một cái vào dây thần kinh.
Thiệu Hàm cầm điện thoại, điện thoại rung lên liên tục trong lòng bàn tay.
Cậu lưỡng lự một hồi, cuối cùng vẫn nhận máy: "...!Alo, Thẩm Hữu?"
"Là tôi, gần đây cậu có bận không?"
Thiệu Hàm hơi nhíu mày: "Cậu tìm tôi có chuyện gì không?"
"Là vầy, tôi có một cậu bạn muốn tham quan tòa cao ốc Ức Du vào hai tuần sau, nhưng không phải là bên ấy sẽ không mở cửa cho du khách vào các ngày trong tuần sao? Tôi muốn hỏi là có thể phiền cậu đưa cậu ấy vào được hay không, cậu ấy chỉ vào xem chút thôi không làm gì khác hết, chừng một tiếng là ra thôi." Thẩm Hữu khá áy náy, cười nói: "Tôi không quen nhiều người trong các đội của tòa cao ốc Ức Du, tôi chỉ có thể nghĩ đến cậu thôi."
Thiệu Hàm do dự một hồi, giọng nói khá lộ ra vẻ miễn cưỡng: "Được thôi."
"Vậy cảm ơn cậu nha, lát nữa tôi đưa WeChat cậu ta cho cậu, trước khi đến cậu ấy sẽ liên hệ với cậu."
"Ừ."
Thẩm Hữu ngừng một chút rồi nói: "Thiệu Hàm, tôi và cậu với cả Bạch Duyệt nữa đã lâu rồi không tụ tập lại nhỉ, các cậu có thời gian rảnh không? Nếu không thì hôm nào cùng tụ tập lại được chứ?"
"...!Ngại quá, tôi thật sự rất bận bịu chuyện luyện tập, cậu có thể hỏi Bạch Duyệt xem sao." Giọng nói của Thiệu Hàm hơi hơi trầm xuống: "Xin lỗi, Thẩm Hữu."
Thẩm Hữu im lặng hồi lâu, khẽ thở dài: "Tôi thật sự không có ý gì khác."
"Tôi biết, nhưng mà…" Thiệu Hàm lưỡng lự: "Chúng ta vẫn không nên… gặp riêng thì hơn."
Thiệu Hàm bỏ điện thoại xuống, nhất thời chẳng còn hứng thú quay lại luyện tập nữa.
Cậu về thẳng ký túc xá, mà lại không chú ý đến một bóng người bị ánh đèn kéo dài mờ dần ở góc hành lang.
Hào Sâm đã đứng tựa vào tường được một lúc, anh nghe thấy tiếng Thiệu Hàm đóng cửa ký túc xá rồi mới xoay người rời đi.
Chiều nay Titans luyện tập theo lệ thường, dạo gần đây huấn luyện viên Câu toàn đến hướng dẫn cho bên nhị đội, ý ngầm chỉ đến việc tuyển chọn đội viên dự bị trước khi đi thi đấu.
Bốn người nhất đội chẳng có ý kiến gì với việc dự bị, dù sao thì cũng chỉ cách WCAD hơn nửa năm nữa thôi, chẳng sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.
Nếu như trong bốn người bọn họ có ai không cẩn thận mà gặp vấn đề gì thì vẫn chưa đến nỗi gây hỗn loạn đội hình.
Huấn luyện viên Câu không ở đây cái bốn người họ tự động chơi squad trong trận tập huấn.
Mọi người bất ngờ phát hiện ra hôm nay Hào Sâm đặc biệt im lặng, chừa lại ba con người không biết nên làm cái gì; dọc đường Hào Sâm diệt sạch sẽ từng tên một, giành được số đầu người cao nhất toàn cuộc.
(Squad: chơi đội 4 người)
Trình độ của đối thủ thật sự không thể nào so với bên bọn họ, chỉ mỗi mình Hào Sâm giết thôi cũng giết được hết sạch.
Nhưng mà đánh solo trong trận đấu chuyên nghiệp là cấm kỵ, càng không cần nói đến Hào Sâm thân là đội trưởng nữa.
Vương Vũ Tích tháo tai nghe, vỗ vỗ vai Hào Sâm: "Cậu làm sao thế hả? Cậu mà cứ đánh như vậy là lão Câu chửi tiễn cậu về với Diêm Vương luôn đó."
"Không sao hết, sảng khoái." Hào Sâm bình tĩnh nói: "Làm ván nữa."
"Vậy cậu sảng đủ chưa?"
"Chưa đủ."
"Cậu uống lộn thuốc à? Không phải sáng nay vẫn rất tốt sao?" Vương Vũ Tích trừng mắt, duỗi chân đá cái chân ghế gaming của Hào Sâm: "Lẽ nào cậu giận tớ nhây nhây gọi mọi người lại sờ múi của cậu hả? Cậu đâu có nhỏ nhen vậy đâu ha?"
"Cậu cả nghĩ rồi." Hào Sâm chống mũi chân xuống đất rồi kéo chiếc ghế bị Vương Vũ Tích đá ra lại: "Vậy đánh duo đi, tớ và lão Tống đấu với cậu và lão Bạch."
Sự thật đã chứng minh, lúc tâm trạng Hào Sâm không tốt mà anh lại đi trút vô game là một lựa chọn sai lầm.
Vương Vũ Tích và Bạch Duyệt gần như bị Hào Sâm đè trên đất mà đánh, đánh đến nỗi suýt chút nữa là bọn họ đi qua ngấu nghiến bên nhị đội để lấy lại cảm giác ưu việt vốn có của mình rồi.
Vương Vũ Tích: "Như vậy thật không công bằng! Lão Tống là hệ toàn diện mà!"
Tống Minh Triết: "Không phải lão Bạch cũng là 'Kim bài phụ trợ' sao?"
Vương Vũ Tích: "Hào Sâm rốt cuộc là cậu bị làm sao vậy hả? Có chuyện gì thì nói với bọn tớ đi chớ, ai nói mấy anh em tụi tớ không thể giải quyết giúp cậu được chứ hả!"
Hào Sâm: "Chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, tớ có thể tự giải quyết được."
Vương Vũ Tích bĩu môi, đột nhiên khua tay rồi cười nói: "Vậy tối nay anh của mấy cưng sẽ buông thả nhó! Daddy Tích sẽ san sẻ với mọi người phiên hiệu* được cất giấu kỹ càng nhiều năm! Lão Bạch lão Tống, tối nay chúng ta xem phim 1522! Toàn là đồ tốt không, bao thoả mãn!"
(*Phiên hiệu: tên gọi bằng số của các đơn vị lực lượng vũ trang)
Hào Sâm nhướng mày nhìn Vương Vũ Tích: "Không phải lúc trước lão Câu bảo bọn mình xem trận đấu của Odin trước khi đi ngủ à, video mấy chục GB cậu xem xong hết rồi hả?"
"Cứ coi riết mấy tên đàn ông thô kệch thì có gì vui đâu trời!" Vương Vũ Tích thanh minh: "Không được xem mấy em gái xinh theo định kỳ thì không thèm coi tiếp đâu!"
Bạch Duyệt - trai thẳng như thành lũy - khiến những khi anh thật sự không muốn xem thì sẽ quay qua nhìn mặt mấy đứa bạn mình và những pha gánh team kia, anh chê bai: "Cậu không thể chia sẻ ổ Cloud cho chúng tớ luôn à?"
"Coi với nhau mới vui chứ." Vương Vũ Tích nói: "Nhân tiện thì thằng con trai nào cũng nên so nha, lớn nhỏ nè, dài ngắn nè, thời gian nè.
Thật sự là phải so lúc sung mãn á nha!"
Tối đó mấy con người Vương Vũ Tích Bạch Duyệt Tống Minh Triết chen chúc trước bàn máy tính coi phim, mở âm lượng max volume.
Hào Sâm thì nằm trên giường đeo tai nghe xem livestream của Thiệu Hàm, đương lúc livestream trong giờ breaktime, im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng động kịch liệt truyền đến từ phía bàn máy tính.
(Các chú có thì cứ tụ lại mà coi, anh đây có bé riêng của anh:))))
Bạch Duyệt đứng dậy: "Tớ vào toilet trước đây, các cậu cứ từ từ."
"Lão Duyệt vô chung đi, so thời gian?"
"Cậu đi mà so với lão Tống, tớ không muốn nhìn, cay mắt lắm."
Hào Sâm: "Các cậu không thể nhỏ tiếng một chút sao?"
Vương Vũ Tích hạ giọng xuống một chút: "Cậu không xem với bọn tớ thật hả?"
"Không xem."
Mãi đến khi ba con người kia sinh hoạt ban đêm xong rồi, Bạch Duyệt và Tống Minh Triết mới về lại phòng mình.
Vương Vũ Tích ngâm nga hát, tinh thần sảng khoái rửa tay trong toilet, Hào Sâm mới nằm lên giường nói với vẻ lười biếng: "Lão Vương, cậu tán gẫu chuyện tình cảm với tớ đi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...