Trong Đôi Mắt Ấy


Dù sao thì cũng chỉ mới gặp mặt, nên trên bàn ăn thực sự không nói được chuyện gì, chỉ có thể nghe thấy tiếng bát đũa va chạm, không hề nghe thấy giọng nói của con người.
Chử Sênh Lai nhịn không được nữa, gắp cho Lâm Gia Thanh một miếng rau, “Chị ăn nhiều rau chút đi.”
Lâm Gia Thanh nghe thấy tiếng đũa chạm vào bát mình, liền nhận ra Chử Sênh Lai đã làm gì, vội vàng gật đầu cảm ơn: “Cảm ơn em, chị không tiện gắp đồ ăn nên ăn rất chậm, em không thấy sao chứ, A Lai?”
“Tất nhiên là không sao ạ, em cũng ăn rất chậm.”
Chử Sênh Lai tiếp tục nói dối.
Nói thật thì cô không quen với nhịp điệu ăn uống như vậy, những người thường xuyên bận rộn không có thời gian để ăn như Chung Lương có thể ăn xong một bữa cơm chỉ trong vài phút, nên ảnh hưởng tới Chử Sênh Lai cũng ăn càng ngày càng nhanh.
Dù họ đều biết nhai kỹ nuốt chậm giúp tiêu hóa dễ hơn nhưng một khi đã vội thì chuyện gì họ cũng quên hết.
Nhưng lúc này Chử Sênh Lai đang ăn rất chậm rãi, trọng tâm không phải là ăn cơm mà là quan sát Lâm Gia Thanh nên cô cũng không hề thấy phiền hà gì.
Đồ ăn là do Lâm Gia Thanh tự mình bày biện, món ăn nào đặt ở đâu, nàng đều xác nhận lại với Chử Sênh Lai xong thì mới ngồi xuống ăn cơm, lúc ăn cơm nàng dựa vào trí nhớ của mình mà gắp đồ ăn.
Mỗi miếng ăn của nàng đều không nhiều, nàng chỉ cho một ít thức ăn vào miệng, sau đó cúi đầu ăn một miếng cơm, chậm rãi nhai nuốt, ánh mắt hơi đờ đẫn, nhưng vẻ mặt rất nghiêm túc, khiến nàng càng thêm dễ thương.
Chử Sênh Lai ăn không nhiều đã no rồi, đồ ăn thật sự không vừa miệng cô, cô cũng không ép mình ăn.
Cô vừa đặt bát đũa xuống, Lâm Gia Thanh đã thính tai mà nhận ra, “A Lai, em đã ăn xong rồi sao?”
“Dạ, trưa nay em ăn nhiều quá, nên bây giờ đã no rồi.” Chử Sênh Lai lấy ra một tờ giấy lau miệng, sau đó cười nhìn Lâm Gia Thanh, “Chị cứ ăn từ từ thôi, đừng vội, em sẽ ngồi ăn cùng chị.”
“A, được.”
Đã vào thu, trời càng ngày càng nhanh tối, trong phòng không bật đèn, nên càng lúc càng tối hơn.
Lâm Gia Thanh không cần phải bật đèn, nhưng nàng vẫn có thể phân biệt được ánh sáng yếu ớt, khi trời tối, tầm nhìn của nàng trở nên hoàn toàn tối đen thì nàng liền biết đã đến lúc phải bật đèn.
Nhưng Chử Sênh Lai cũng không bảo muốn bật đèn, chỉ lặng lẽ ngồi đối diện nàng, Lâm Gia Thanh chợt thấy hơi bối rối, bạn nhỏ 18 tuổi này hình như vô cùng bình tĩnh?
liền như vậy lặng yên không một tiếng động mà ngồi ở đối diện, Lâm Gia Thanh nhất thời có chút không hiểu ra sao, cái này 18 tuổi tiểu bằng hữu nhìn qua, giống như phá lệ trầm ổn?
Cuối cùng, Lâm Gia Thanh lên tiếng trước, “A Lai, em có muốn bật đèn không? Trời tối rồi phải không?”
Chử Sênh Lai tựa cằm, nghe vậy nhìn xung quanh, nói, “Đúng là trời đã tối thật rồi, công tắc ở đâu vậy ạ, để em đi bật đèn.”
Lâm Gia Thanh chỉ vào bức tường, “Ở ngay trên bức tường đối diện chị.”

Tiếng bật đèn vang lên, căn phòng thoáng chốc sáng lên, Chử Sênh Lai hơi không thích ứng được với ánh sáng này, hơi nheo mắt lại.

Ánh sáng bật ngờ ập tới, Lâm Gia Thanh bỗng nhiên lại cảm nhận được một chút ánh sáng, nàng không nói rõ được mình đang cảm thấy thế nào.
Chờ Chử Sênh Lai ngồi xuống, nàng lên tiếng: “A Lai, thực ra chị không bị mù hoàn toàn, chị vẫn có thể cảm nhận được một chút ít ánh sáng.

Nhưng tác dụng duy nhất của việc này có lẽ là để chị cảm nhận được chút khác nhau giữa ngày và đêm.”
Khi ánh sáng chiếu vào mí mắt nàng, và khi nàng nhận ra cảm giác nhỏ nhoi đó, Lâm Gia Thanh cảm thấy tựa như mình không bị sao cả.
Chử Sênh Lai tò mò, “Không bị mù hoàn toàn, vậy có nghĩa là thực ra vẫn có khả năng bình phục phải không ạ?”
“Cái này thì chị cũng không rõ lắm.”
Lâm Gia Thanh mỉm cười với Chử Sênh Lai và kết thúc chủ đề này, “A Lai, chị ăn xong rồi, phiền em thu dọn bát đĩa giúp chị được không?”
Chử Sênh Lai hiểu nàng không muốn nói đến chủ đề này, nên đứng dậy đáp lời, “Đương nhiên là được ạ.”
Sau khi cô trả lời, Lâm Gia Thanh đứng dậy, sờ vào cây gậy dẫn đường bên cạnh bàn, nhìn có vẻ như là muốn đi vào bếp.
Chử Sênh Lai hỏi, “Chị muốn đi rửa bát sao?”
Lâm Gia Thanh gật gật đầu.
“Chị nấu cơm thì em rửa bát.”
Chử Sênh Lai nhìn xung quanh, “Em có thể dùng găng tay treo trên tường được không?”
Cô dừng một chút lại nói thêm, “Hả chị?”
Lâm Gia Thanh cười, “Đương nhiên làm được rồi, vậy phiền A Lai nhé.”
Nói xong, nàng cũng không rời khỏi cửa bếp mà cứ chống cây gậy dẫn đường đứng đó, căn cứ vào phương hướng phát ra âm thanh mà nhìn về phía Chử Sênh Lai.
Loại cảm giác này thật thần kỳ, mặc dù không nhìn thấy, nhưng những giác quan khác đều được khuếch đại cảm giác.


Nàng có thể cảm nhận được sự hiện diện của em ấy qua khứu giác, thính giác, thậm chí xúc giác của nàng có thể cảm nhận không khí đang được khuấy động qua một số chuyển động của Chử Sênh Lai.

Lâm Gia Thanh cảm thấy hơi yên lòng.
Chỉ có vài cái bát, Chử Sênh Lai rửa rất nhanh và cũng rất cẩn thận.
Cô lấy ra mấy tờ giấy lau tay, sau đó đi đến trước mặt Lâm Gia Thanh nói: “Em làm xong rồi, chúng mình cùng ra ngoài đi.”
Lâm Gia Thanh gật đầu, “Được.”
Xoay người lại, Chử Sênh Lai đi cách phía sau nàng không quá xa cũng không quá gần, Lâm Gia Thanh cố gắng hết sức bước cẩn thận từng chút một để trông mình không quá khó coi.
Trong đầu đang nghĩ đến chuyện khác nên nàng không chú ý đến con đường dưới chân mình, ngay lúc Lâm Gia Thanh sắp đụng vào tường thì Chử Sênh Lai một tay nắm lấy cánh tay nàng, theo bản năng giơ tay lên che đầu nàng.
“Chị, cẩn thận chút.”
Lực trên cánh tay không mạnh, Lâm Gia Thanh sửng sốt một lúc, lập tức tránh ra, đứng sang một bên, “Cảm ơn A Lai.”
“Phòng khách ở bên này.” Chử Sênh Lai tốt bụng nhắc nhở.
Lâm Gia Thanh hít một hơi thật sâu, “Ừm.”
Quan hệ giữa người và người chú trọng vào giá trị trao đổi, hôm nay Chử Sênh Lai tới đây vốn là để làm công ích, ăn xong bữa cơm Lâm Gia Thanh nấu, thì hẳn là nên làm việc gì đó cho nàng.
“Chị ơi, bây giờ vẫn còn sớm, lần này chị muốn nghe cái gì? Để em đọc cho chị nghe.”
Lâm Gia Thanh không thích giọng nữ máy móc, giọng nói trầm khàn trong trẻo của Chử Sênh Lai cũng không tệ, việc đọc tin tức lần trước là do nàng bất chợt nghĩ ra, nếu không thì nàng không biết nên tiếp tục cuộc điện thoại như thế nào.
Lần này nàng tạm thời không nghĩ ra được hoạt động nào thích hợp để có thể làm cùng Chử Sênh Lai, nên nàng bèn theo lời Chử Sênh Lai mà nói: “Hay là lại đọc tin tức nữa nhé? Em đọc tin tức tuần này đi, chị cũng đang thấy khá tò mò.”
“Được ạ.” Chử Sênh Lai đặc biệt mang theo máy tính bảng, bấm vào trang web Nhật báo Nhân dân, lướt qua một chút, sau đó vào trang web Nhật báo Giang thành, “Em sẽ đọc một ít tin tức về những sự kiện lớn trong và ngoài nước, rồi đọc về một số sự kiện địa phương ở Giang Thành nhé, chị thấy sao?”
Lâm Gia Thanh rất hài lòng với sự sắp xếp này, “Được.”
Cảm giác ai đó đọc gì đó cho mình ở khoảng cách gần vẫn khác, Lâm Gia Thanh ngồi khoanh chân trên ghế sofa, sau lưng đặt hai chiếc gối, thả lỏng eo và dựa vào đó.
Chử Sênh Lai vốn không có ý định về sớm, cho nên hôm nay cô nói sẽ đọc trong một tiếng.
Sau khi đọc xong tin tức về những sự kiện lớn của quốc tế, cô dừng lại một chút, đột nhiên quay đầu nhìn Lâm Gia Thanh, phát hiện vẻ mặt nàng có chút buồn bã, mất mát.


Chử Sênh Lai chợt tò mò, lần trước Lâm Gia Thanh ở đầu bên kia điện thoại có biểu cảm như thế nào nhỉ?
Lâm Gia Thanh lại thấy buồn.
Nàng học luật, tính cách cũng giống luật, buồn tẻ và nhàm chán, nàng một lòng muốn trở thành luật sư giỏi nhất, còn những sở thích khác thì nàng không hề quan tâm tới.

Điều duy nhất nàng thấy thú vị có lẽ là đọc tin tức, nàng luôn cảm thấy con người cần hiểu rõ những biến động trên thế giới và tin tức chính là con đường tốt nhất.
Trước đây, trước khi đến thư viện nửa tiếng, nàng nhất định sẽ mở ứng dụng di động, đọc qua những tin tức quan trọng của ngày hôm qua, có đôi khi nàng còn vượt tường lửa lên mạng nước ngoài đọc tin tức quốc tế.
Bây giờ, nàng chỉ có thể thực hiện được điều này qua cách nghe người khác đọc cho, điều này khiến nàng cảm thấy chán nản.
“Chị có muốn uống cái gì không?” Chử Sênh Lai lấy di động ra định đặt ship, “Chị có thích uống trà sữa không?”
Lâm Gia Thanh lắc đầu.
“Muộn thế này rồi uống cà phê cũng không thích hợp.” Chử Sênh Lai lại cất điện thoại đi, “Nhà chị có trái cây và máy ép trái cây không, em làm một ít nước ép trái cây nhé?”
Lâm Gia Thanh suy nghĩ một lúc, “Tủ lạnh có táo, máy ép ở trong tủ, chị vẫn chưa dùng tới.”
Chử Sênh Lai đứng dậy, “OK, cứ giao cho em.”
Cô đi rất nhanh, Lâm Gia Thanh muốn đuổi theo cũng không kịp nên nàng không đứng dậy nữa.
Trong phòng bếp truyền đến tiếng động nhỏ, Lâm Gia Thanh nghe thấy, suy nghĩ lại bắt đầu trôi đi.

Đột nhiên, Chử Sênh Lai kêu đau, “Úi!”
Lâm Gia Thanh lập tức tỉnh táo lại, thẳng người lên, “A Lai, em bị sao thế?”
Chử Sênh Lai trả lời không sao, tiếp tục việc đang làm, cho táo đã cắt vào máy ép trái cây, nhấn công tắc, sau đó mới che trán lại đi về phòng khách.
Cô ngồi xuống: “Cửa tủ mở mà em không để ý, vừa ngẩng đầu lên thì đụng phải.”
Lâm Gia Thanh đưa tay ra, “Có nghiêm trọng không? Để chị xem nào.”
Chử Sênh Lai nhìn chằm chằm bàn tay đang đưa ra, suy nghĩ một chút, cô vẫn cầm lấy, đặt lên trán mình: “Chính là chỗ này ạ, hơi sưng một chút.”
Lâm Gia Thanh nghe thấy chữ sưng lên liền bắt đầu hoảng, nàng dùng đầu ngón tay sờ rất nhẹ vào chỗ đó, “Là ở chỗ này sao?”
Quả thực có một vết sưng nhỏ, chắc phải mấy ngày nữa mới tiêu, nhưng vẻ mặt lo lắng của Lâm Gia Thanh cộng với cảm giác ngưa ngứa khi được chạm vào lập tức chọc cười Chử Sênh Lai.
Nghe thấy tiếng cười của cô, Lâm Gia Thanh càng khó hiểu hơn: “A Lai?”

“Hơi ngứa chút.” Chử Sênh Lai né tránh, trấn an nàng, “Không sao đâu, mấy ngày nữa sẽ khỏi thôi ạ.”
“Chị đừng lo.”
Lâm Gia Thanh rút tay lại, hai tay chắp vào nhau, không ngừng xoa những đầu ngón tay vừa chạm vào Chử Sênh Lai.

Máy ép trái cây kêu ầm ĩ, có vẻ Chử Sênh Lai lại đứng dậy rời đi.
Không lâu sau, tiếng máy ép trái cây dừng lại, Lâm Gia Thanh nghe thấy tiếng cốc va chạm, rất nhanh tiếng bước chân của Chử Sênh Lai đã đến gần, một ly nước táo mới vắt được đưa tới tay nàng.
“Chị ơi, chị thử xem, có ngọt không?”
Lâm Gia Thanh nhận lấy, uống một ngụm, nhíu mày, “Ngọt.”
Với một người không thích đồ ngọt như nàng thì nó lại quá ngọt.
Chử Sênh Lai khá là hảo ngọt, nghi hoặc hỏi: “Thật sao? Em còn thấy bỏ chưa đủ mật ong.”
Lâm Gia Thanh đành phải lại bổ sung một câu, “Thật ra cũng ổn, vừa miệng chị.”
“Vậy là tốt rồi.” Chử Sênh Lai cầm lấy máy tính bảng, vừa xem vừa nói: “Đọc xong em hơi khát nước, mà em lại không thích uống nước, may là ở nhà chị có táo có thể ép lấy nước.”
Lâm Gia Thanh ừ một tiếng, hỏi: “A Lai, trán của em còn đau không?”
Chử Sênh Lai giơ tay lên sờ sờ, “Em đỡ nhiều rồi.”
“Chị...!chị thổi thổi cho em một chút nhé?” Lâm Gia Thanh thật sự không yên tâm, cũng thật sự rất áy náy, “Chị vẫn chưa chuẩn bị hộp sơ cứu trong nhà, chị......”
Chử Sênh Lai nói, “Không sao đâu, thật sự không sao hết ạ.”
Lâm Gia Thanh im lặng, một lúc sau mới nói, “Được.”
Nàng có chút áy náy, dù sao chính nàng là người gọi Chử Sênh Lai tới nhà mình, cũng chính nàng là người không thể chiêu đãi Chử Sênh Lai tử tế.
Ngay lúc nàng đang miên man suy nghĩ, bên người bỗng nhiên có hơi thở tới gần, Chử Sênh Lai lại gần rồi nói, “Được rồi, chị thổi giúp em một chút đi, thật ra em vẫn hơi đau.”
Lâm Gia Thanh lập tức gật đầu, vươn tay ra, Chử Sênh Lai cầm tay nàng đặt vào chỗ bị đụng, Lâm Gia Thanh hơi cúi đầu xuống, nhẹ nhàng thổi vào trán Chử Sênh Lai.
Hơi thở vấn vít, vẫn ngứa như vậy.
“Có chút ít còn hơn không.” Lâm Gia Thanh cảm thấy thoải mái hơn một chút, “A Lai, em thấy đỡ hơn không?”
Chử Sênh Lai không khỏi bật cười, mím môi trầm mặc hồi lâu: “Ừm, đỡ hơn nhiều rồi ạ.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui