"Thực sự xin lỗi chủ tịch Cổ! Hãy cho chúng tôi thêm mười phút nữa! Chỉ mười phút thôi! Giám đốc Giang của chúng tôi sẽ đến ngay!"
Một đám người hùng hổ đến đây, nữ tử phía trước có khí thế cường hãn, hai nam nhân bên cạnh cúi đầu, trên mặt mang theo nụ cười, không ngừng xin lỗi.
Lạc Chiêu Niên nhận ra Cổ Như Tâm trong nháy mắt, ánh mắt ông dừng lại, bước chân do dự một lúc.
Cổ Như Tâm đang định nói chuyện với tập đoàn Giang Thái, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy người đàn ông đẹp trai tuấn tú trước mặt, nhìn thoáng qua đã nhận ra ông, tiếng giày cao gót dừng lại ngay lập tức.
Hai mươi tám năm sau, họ vẫn nhận ra nhau trong nháy mắt.
Sau những năm này, tất cả đều đã thay đổi rất nhiều, người ấy trở nên chững chạc, lịch lãm, bảnh bao, không còn khí chất ngây thơ, non nớt của thời trai trẻ, mà bản thân cũng đã trở nên tự tin, thanh lịch, quyến rũ, không còn nét nữ tính thuở xưa nữa.
Nghĩ đến quãng thời gian xa xưa ấy, Cổ Như Tâm cảm thấy nó giống như một giấc mơ, một giấc mơ đẹp.
Những năm Cổ Như Tâm và Lạc Chiêu Niên bên nhau là những khoảnh khắc hồn nhiên và bình dị nhất của bà.
Bà thích vẻ ngoài của người ấy, thích sự dịu dàng và cẩn thận của người ấy, thích sự thông minh của người ấy, thích hôn người ấy, thích chọc người ấy, thích nhìn người ấy đỏ tai vì mình.
Nhà họ Lạc rất nghiêm khắc, trong nhà lại đông nên họ căn bản không có nhiều thời gian ở cạnh nhau, vậy nên mỗi lần hẹn hò đều giống như yêu đương vụng trộm trái với lệ trời.
Họ sẽ dùng hai mươi phút ngắn ngủi của buổi tối để hôn, âu yếm vuốt ve trong một nhà máy cũ nát trong một con hẻm sâu, nhân chứng của cuộc hẹn hò bí mật này chỉ là một đôi kính râm hư hỏng bị bỏ rơi.
Vậy đó, họ yêu nhau điên cuồng, vụng về, bất chấp thể diện, yêu nhau với nỗi thống khổ tột cùng, dần dần ham muốn chiếm hữu nhau điên cuồng ngày càng tăng ấy chỉ có thể được giải tỏa bằng cách hôn ôm, dùng hợp cả tâm hồn lẫn thể xác nhau, nhưng bọn họ rất hiếm khi tìm được cơ hội giao hoan.
Tình yêu kia thực sự giống như một căn bệnh.
Lần hẹn hò ấn tượng nhất với Cổ Như Tâm là vào Tết Trung thu, vào ngày 15 tháng 8 tại thành phố Ô Thủy. Người nhà họ Lạc, những người ở của nhà họ Lạc và những bệnh nhân đang tạm trú tại nhà họ Lạc tập trung tại sân trước của nhà họ Lạc để ngắm trăng chơi đùa.
Cổ Như Tâm bí mật lẻn trở lại phòng của Lạc Chiêu Niên, khóa trái cửa Lạc Chiêu Niên đang chờ cô trong phòng khóa cửa lại, sau đó ôm nhau ngấu nghiến, hôn từ cửa đến giường rồi có một cuộc hoan ái nồng nhiệt.
Nhớ đêm ấy, khi trăng tròn treo cao, trời quang mây tạnh, tiếng dế, tiếng ếch kêu râm ran ngoài sân, tiếng cười nói rộn ràng của đám đông trước sân.
Trong phòng, cả hai quấn lấy nhau như hai con rắn, vừa ngột ngạt vừa sung sướng.
Đó là trải nghiệm khó quên nhất trong cuộc đời Cổ Như Tâm.
Tất cả những mảnh ký ức trong quá khứ hiện lên trong đầu, Cổ Như Tâm định thần lại, dán chặt mắt vào Lạc Chiêu Niên và im lặng một lúc lâu.
"Chủ tịch Cổ, xin vui lòng đợi thêm năm phút nữa! Chủ tịch Giang của chúng tôi sẽ đến sớm thôi! Ngài ấy nói sẽ đích thân tiếp đãi ngài! Ngài có thể đợi thêm một lát được không?"
Người đàn ông mặc vest bên cạnh vẫn đang nói chuyện nhưng Cổ Như Tâm không nghe thấy lời nào, trong mắt chỉ nhìn thấy Lạc Chiêu Niên nhưng lại không gọi tên ông.
Đối mặt với Cổ Như Tâm, Lạc Chiêu Niên chỉ dừng lại hai giây, sau đó quay đi, lặng lẽ lướt qua Cổ Như Tâm và mọi người xung quanh.
Khi họ gặp lại nhau, người ấy coi mình như một người xa lạ...
——
Trước cửa nhà hàng.
Lạc Chiêu Niên chào tạm biệt vài người bạn cũ, duy trì một nụ cười khiêm tốn và dịu dàng trên khuôn mặt.
"Lão Lạc, ông bảo dưỡng thế nào mà sau bao nhiêu năm vẫn còn trẻ như vậy. Nhìn chúng ta toàn bụng bia, tóc cũng sắp rụng hết."
Lạc Chiêu Niên cười nhẹ: "Nếu có cơ hội đến thành phố Ô Thủy một lần, mấy ông sẽ biết lý do."
"Được rồi, được rồi, nếu có thời gian nhất định phải đi, nhất định phải đi."
"Thời gian không còn sớm, về thôi."
"Vậy hẹn gặp lại lần sau."
"Hẹn gặp lại lần sau."
Lạc Chiêu Niên bắt tay tạm biệt mấy người bạn cũ, nhìn ba người họ rời đi.
Dương Vân ở bên cạnh chồng chủ động nắm tay ông, nửa cuối bữa tối Lạc Chiêu Niên im lặng ít nói, Dương Vân cảm thấy chồng mệt nên cô đề nghị kết thúc bữa tối.
"Mình có mệt không?" Dương Vân nắm chặt tay chồng, dịu dàng hỏi.
Lạc Chiêu Niên nhìn vợ, đôi mắt trong veo và bình tĩnh, không nói lời nào.
Thấy chồng có chút kỳ quái, Dương Vân kinh ngạc: "Sao vậy?"
Một cơn gió thoảng qua, mái tóc dài rối bù của Dương Vân tung bay, vài sợi tóc quấn quanh khuôn mặt xinh đẹp như mạng nhện.
Lạc Chiêu Niên vén tóc vợ và nói nhỏ: "Không sao đâu, đừng lo lắng."
Ở cùng Dương Vân nhiều năm như vậy, sao ông có thể không yêu vợ được chứ? Ông yêu vợ mình, dù sao đây mới là người phụ nữ của ông.
Lạc Thiên Dịch đứng cách hai người không xa, đứng dưới cột đèn đường, yên lặng nhìn điện thoại, lông mày hơi nhướng lên, bộ dáng tuấn tú ảm đạm im lặng dưới ngọn đèn đường.
"Trong người cu Thiên có tâm sự, có lẽ liên quan đến bạn gái nó." Dương Vân nói.
Lạc Chiêu Niên không nói.
Dương Vân nói tiếp: "Vừa rồi khi ăn tối, em cố ý nhắc tới bạn gái lớn hơn thằng bé bốn tuổi, thằng bé không nói gì, cũng có vẻ không muốn nói, vẻ mặt có chút ảm đạm."
Lạc Chiêu Niên sửng sốt, thật ra không cần nghĩ cũng biết người đó là Cổ Kì, từ việc Lạc Thiên Dịch điền nguyện vọng ở đại học A thành phố Giang, ông đã biết con trai mình không hoàn toàn từ bỏ.
Đôi khi ông rất muốn kéo con mình lại, muốn kéo thằng bé ra khỏi vòng xoáy của thác dữ, thứ tình yêu đó quá dị thường, như muốn đánh mất chính mình và bị điều khiển bởi đam mê / dục vọng, nhưng ông biết sự vui vẻ đó lại là đỉnh điểm, không ai có thể dễ dàng thoát khỏi sự cám dỗ đó.
"Con đến khách sạn với cha mẹ hay quay lại trường học?" Dương Vân hỏi Lạc Thiên Dịch.
Lạc Thiên Dịch ngẩng đầu: "Trở lại trường học."
"Vậy thì đi chung đi, cha mẹ đưa con về trường trước, sau đó mới về khách sạn."
Mặc dù Lạc Chiêu Niên và Lạc Thiên Dịch đều là những người đàn ông chu đáo, nhưng Dương Vân luôn chu đáo hơn họ, sẽ chăm sóc mọi phương diện trong gia đình, chẳng hạn như đưa Lạc Thiên Dịch trở lại trường học trước.
Lạc Thiên Dịch do dự, khi đến cậu lái xe của chị gái, vậy nên từ chối: "Không tiện đường, để con bắt xe về."
"Vậy sao được? Không tiện đường cũng không sao. Đã lâu không gặp con rồi, đi xe lâu hơn một chút cũng được."
Lạc Thiên Dịch: "..."
Ba người đang đợi xe bên đường trước nhà hàng, một lúc sau có một chiếc taxi màu vàng xanh từ từ chạy tới, Dương Vân vẫy tay ra hiệu dừng xe, xe cũng dừng lại trước mặt ba người.
Lạc Thiên Dịch mở cửa ngồi vào ghế phụ, nhường ghế sau cho Dương Vân và Lạc Chiêu Niên, dưới cái nhìn của cậu, tình cảm của cha mẹ luôn rất tốt đẹp, là một cặp vợ chồng điển hình trong mắt mọi người.
"Bác tài, lái xe đến đại học A." Dương Vân lễ phép nói.
Lái xe: "Được."
Lạc Thiên Dịch nhìn xuống điện thoại di động, ngồi trong xe gọi điện cho Cổ Kì nhưng lại tắt máy.
Được rồi, vốn dĩ cậu cũng không hi vọng gì.
Xe vừa nổ máy, cậu ngẩng nhìn lên cửa kính xe, khi nhìn thấy Cổ Như Tâm và một nhóm người bước ra khỏi khách sạn, tim cậu đập nhanh hơn, não bộ phản ứng đầu tiên.
"Dừng lại!"
Tài xế mờ mit: "Sao vậy?"
"Dừng lại! Dừng lại—"
Lái xe dừng lại, Dương Vân ngồi ở hàng ghế sau có vẻ khó hiểu: "Sao vậy?"
Khi xe dừng lại, Lạc Thiên Dịch mở cửa bước xuống xe, cậu vội vàng chạy lại gần Cổ Như Tâm, Dương Vân và Lạc Chiêu Niên trên xe nhìn cậu qua cửa kính xe, cũng nhìn thấy Cổ Như Tâm đang đứng ở phía trước nhà hàng.
"A? Người phụ nữ đó khá giống bé Kì?" Dương Vân tò mò hỏi, hình như đang tự nói một mình.
Lạc Chiêu Niên nhìn về hướng Cổ Như Tâm, vẫn im lặng, ánh sáng vàng rực của đèn đường trào dâng trong mắt ông.
Trong chốc lát nhìn thấy Lạc Thiên Dịch, Cổ Như Tâm lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào xe taxi, nhìn Lạc Chiêu Niên, bà gần như dựa vào bản năng để tìm ông một cách chính xác.
Nhìn nhau trong hai giây.
Không khí se lạnh cuối thu như cách biệt giữa hai người, quá khứ đứt từng đoạn ruột đã biến thành một nỗi buồn không tên khác, ánh mắt họ như được ngăn cách bởi thời gian, như cách nhau cả thế kỷ.
Câu chuyện của Cổ Như Tâm và Lạc Chiêu Niên chắc đã xảy ra ở kiếp trước đúng không? Vậy nên cảnh tượng này mới xa vời như thế.
Bên kia, Lạc Thiên Dịch đứng trước mặt Cổ Như Tâm, sốt sắng nói: "Dì Cổ có biết chị gái ở đâu không? Nhất định dì biết chị ấy ở đâu, dì có thể nói cho con biết được không?"
Đôi mắt cậu bé đầy lo lắng và nôn nóng, thậm chí còn có cả sự cầu xin trong lời nói.
Cổ Như Tâm tỉnh táo trở lại, dùng ánh mắt để cấp dưới giải tán, những người đi theo bà đều giỏi nghe lời đoán ý, chỉ một ánh mắt, tất cả mọi người đều yên lặng tản đi.
"Cái Kì đi rồi?" Cổ Như Tâm trầm giọng hỏi, giọng nói khàn khàn.
Hôm nay, tâm trạng của bà lúc nào cũng lên xuống thất thường.
"Chị ấy nói sẽ vắng nhà vài ngày nhưng điện thoại không liên lạc được. Con rất khó chịu".
Nét mặt chàng trai trước mặt phờ phạc, vì Cổ Kì, thể xác và tâm hồn cậu như đang gian nan trong tuyết.
Trái tim Cổ Như Tâm cảm động.
Tại sao lúc trước nhìn thấy Chiêu Niên khóc bà có thể chịu đựng được mà chia tay ngay lập tức nhưng khi nhìn thấy Lạc Thiên Dịch như thế này bà lại không thể chịu đựng được?
Hóa ra sau bao nhiêu năm, bà đã dần hiểu thế nào là tình yêu.
"Không sao đâu, con bé luôn như vậy, luôn có vài ngày đột ngột biến mất." Cổ Như Tâm nói.
Lạc Thiên Dịch cau mày, trong lòng vẫn còn day dứt.
"Chị ấy có an toàn không?" Cậu nói, giọng khàn khàn.
Cổ Như Tâm: "Trước kia đều như vậy."
"Mấy ngày nữa chị ấy có thể về được không?"
Cổ Như Tâm không đành lòng nói thời gian không cố định, có khi là vài ngày, có khi là cả tháng, cứ như đi du ngoạn vậy.
Nhưng nhìn Lạc Thiên Dịch, bà vẫn gật đầu.
"Được." Lạc Thiên Dịch bình tĩnh lại một chút, "Con sẽ đợi chị ấy."
________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi không hy vọng bạn nghĩ câu chuyện của Cổ Như Tâm và Lạc Chiêu Niên là một cuốn tiểu thuyết lãng mạn, tôi chỉ mong nó là một câu chuyện xưa. Tiểu thuyết lãng mạn gần với truyện cổ tích, nhưng chuyện xưa thì không.
Khế edit
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...