Trong Cơn Say Đốt Đèn Nhìn Ngươi

Edit by An Nhiên

Chung Ly Mục khàn giọng, chậm rãi xoa bóp đầu gối bầm tím ứ máu của Kiều Hồng Ảnh, thấp giọng nói, “Ta không chê ngươi.”

Hơn nữa ngươi rất đẹp.

Chung Ly Mục không giỏi khen người, câu phía sau không nói ra miệng, chỉ âm thầm dư vị hồi lâu trong lòng.

Thích hắn, vừa đẹp mắt vừa biết chiến đấu, đặc biệt lại chỉ dịu ngoan với một mình mình. Yêu thích đối với Chung Ly Mục đơn thuần lại thẳng thắn, tình cảm đối với y là một loại yêu thích và bá chiếm.

“Đi.” Chung Ly Mục đỡ dưới nách Kiều Hồng Ảnh, tay kia nâng dưới đầu gối, bế người lên. Kiều Hồng Ảnh thân thể gầy yếu, Chung Ly Mục ôm hắn so với ôm mảnh lông chim không khác nhau, cũng không biết thân thể mảnh khảnh này làm thế nào mà bộc phát ra được sức lực lớn như vậy.

Kiều Hồng Ảnh mặt đỏ bừng đưa tay che lại hạ thân không vật che chắn, khẩn trương vùi đầu nhắm mắt, cầu khẩn người Trung Nguyên đừng có tập tục ôm chiến lợi phẩm trần trụi diễu hành.

Chung Ly Mục cảm giác được người trong ngực đang phát run, dừng lại cúi đầu hỏi, “Ngươi sợ cái gì.”

Thanh âm Kiều Hồng Ảnh cũng run lên, khẽ níu cổ áo Chung Ly Mục, nhỏ giọng cầu xin, “Đừng, đừng mang ta cho thật nhiều người nhìn được không.”

Khóe miệng Chung Ly Mục khẽ nhếch, “Không được.”

Kiều Hồng Ảnh vô cùng khổ sở, nhưng cũng không phản kháng, không giãy giụa.

“Được.” Chung Ly Mục vốn không thích nói đùa, nhưng từ sau khi gặp bảo bối này liền muốn trêu chọc hắn, mà hắn vẫn rất nghe lời, ngươi nói cái gì cũng đều nghe, nói cái gì cũng đều tin.

Thật thú vị.

Kiều Hồng Ảnh được ôm đến đầu giường ngồi xuống, chân khua đến một thùng gỗ nhỏ chứa nửa thùng nước lạnh, Chung Ly Mục đem nước nóng trước đó đã kêu người đun xách vào trong doanh trướng, đổi nước lạnh ở trong, ấm áp, ngâm đôi chân lạnh cóng của Kiều Hồng Ảnh vào.

Kiều Hồng Ảnh thoải mái mà ô ô hừ hừ, bàn chân nhỏ đông cứng rất nhanh dịu lại, được nước ấm ngâm đến hồng nộn mềm mềm, Chung Ly Mục kéo ống tay cẩm y đỏ thẫm lên, dội nước rửa vết bẩn bùn dính trên chân Kiều Hồng Ảnh, tiện thể rửa luôn con chym non lắc lư giữa hai chân.

Kiều Hồng Ảnh đỏ mặt bụm lấy không cho sờ, Chung Ly Mục đầy mặt không để ý, tựa như đã thấu rõ hồng trần, thông tỏ đại ngộ, vẫn múc nước dội sạch sẽ.

“Đại ca... Ngươi quá bắt nạt người...”

“Lúc trước ngâm mình trong nước bẩn, ngâm hư mất.”


“Vậy ta... ta tự mình làm...”

“Được.” Chung Ly Mục đưa gáo nước cho Kiều Hồng Ảnh.

Kiều Hồng Ảnh đầy mặt không tình nguyện, nhưng dù sao mình cũng là nam hài, không sợ bị nhìn, tự mình cúi đầu chăm chú chà lau sạch sẽ trong trong ngoài ngoài.

Chung Ly Mục vẫn đầy mặt lạnh nhạt như đã hiểu rõ cuộc đời, mặt không biểu tình, miệng đắng lưỡi khô.

Rốt cuộc nhẫn đến khi Chung Ly Mục hài lòng, Kiều Hồng Ảnh nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài, Chung Ly Mục lại đổi thùng nước, gội đầu cho Kiều Hồng Ảnh.

Một đầu tóc dài đen nhánh mềm mại vắt trên vai xuống qua eo, gội vô cùng hao phấn bồ kết.

Kiều Hồng Ảnh ngáp một cái, thật buồn ngủ.

Chung Ly Mục đem tiểu hài tử sắp ngủ tắm sạch sẽ, cầm khăn vải khô bao thành cái kén tằm mập, kẹp dưới nách ôm người trở về, một tay đổi đệm giường bẩn, lại trải cái khác sạch sẽ lên, đem tiểu hài tử bao thành quả bóng nhét về ổ chăn.

Lúc này mới gọi người vào thu dọn đệm giường quần áo bẩn.

Trong doanh trướng không được tính là rộng rãi không có gương, Chung Ly Mục cởi quần áo vắt bên hông, lộ ra eo bụng không có nửa điểm thịt thừa, trên người in rất nhiều sẹo cũ lâu năm, vai phải bị thanh gỗ đập nứt xương tím xanh đã biến thành màu đen, chảy ra một mảng máu lớn.

Chung Ly Mục hạ mắt cầm lấy một lọ cao bó xương mộc bạch dược trộn lẫn hoa hồng trên án thư, bôi lên vết thương bầm tím trên vai phải, biểu lộ lạnh nhạt, tựa như người bị thương không phải là mình, chỉ có chóp mũi chảy ra mồ hôi lạnh mới khiến người ta nhìn ra hắn quả thật đau.

Trong doanh trướng chỉ có một chiếc giường đã nhường cho Kiều Hồng Ảnh, Chung Ly Mục mặc quần áo xong ngồi dựa vào dưới giường, hơi khép mắt nghỉ ngơi.

Nửa canh giờ sau, thuốc mỡ bôi trên người Kiều Hồng Ảnh bắt đầu có tác dụng, muối ngấm vào miệng vết thương đau đến như chết đi sống lại.

Bởi vì trường kỳ trên chiến trường đã thành thói quen, Chung Ly Mục ngủ rất tỉnh, khẽ nghe thấy chút động tĩnh liền mở mắt, quay đầu lại nhìn trên giường, Kiều Hồng Ảnh cuộn người lại đầu đầy mồ hôi lạnh, một tay quờ loạn bên người, muốn nắm lấy thứ gì đó.

Chung Ly Mục cúi người nắm chặt cái tay đang quờ loạn kia, lau mồ hôi lạnh đã làm lòng bàn tay lạnh ngắt.

Tay trái bỗng nhiên bị nắm chặt, lông mày Kiều Hồng Ảnh nhíu chặt dần giãn ra, nắm lấy Chung Ly Mục không buông.

Trên người Chung Ly Mục có thương tổn, cúi người đứng một hồi không thấy Kiều Hồng Ảnh buông tay, đành phải mặc quần áo nằm lên giường.

Vừa nằm xuống, tiểu hài tử mềm núc ních bên cạnh liền lấn qua, giống như dính vào trên người Chung Ly Mục.


Chung Ly Mục nhíu nhíu mày, vốn muốn đẩy tiểu hài tử càn rỡ này trở về nằm ngay ngắn, đến lúc nghiêng người qua lấy tay khoát lên cái eo nhỏ bóng loáng kia, vẫn là nhịn không được ôm vào trong ngực mình.

Trên người Kiều Hồng Ảnh cái gì cũng không có, trơn bóng chen chúc trên người mình.

Kiều Hồng Ảnh nửa tỉnh nửa mê, mơ mơ màng màng chui vào trong ngực Chung Ly Mục, cảm thấy bên trong có hơi ấm, liền đem hai cái móng vuốt nhỏ lạnh cóng nhét vào trong áo lót Chung Ly Mục, khẽ vuốt cơ bụng xương sườn ấm áp.

Trên chân cũng lạnh, đá đạp lung tung chốc lát cũng tìm thấy nơi ấm áp, nhét ở giữa hai chân Chung Ly Mục bụm lấy, đột nhiên cảm giác được có một vật đặc biệt nóng, liền không khách khí co lên chân đặt lên.

Lần này quả thật, thiếu chút nữa khiến Chung Ly Mục cấm dục nhiều năm tước giới.

“Hừ.” Chung Ly Mục trầm thấp thở dốc một hơi, hạ thân trướng đến đau, nóng lòng tìm chỗ phát tiết, đang lúc khó chịu, hai cái chân nhỏ không thành thật kia lại chen tới, cọ cọ hạ thân mình.

Nếu thừa dịp tiểu hài này ngủ cọ giữa hai chân đi ra, có thể làm được loại chuyện đó, y liền không phải Chung Ly Mục.

Chung Ly Mục trừng phạt nhéo mông thịt Kiều Hồng Ảnh một cái, nhéo ra một vết hồng hồng, một lần nữa lấy chăn bông bao người ta thành cái bánh chưng cực kì chặt, bản thân thì trở mình nằm thẳng nhắm mắt, hít sâu, thở ra.

Một lát sau, Chung Ly Mục nghiêng người, một lần nữa ôm bánh chưng nhỏ trở về, tận tình sưởi ấm, một bên khẽ vuốt sau lưng, một bên thấp giọng dỗ, “Lập tức sẽ không đau nữa.”

Đứa nhỏ này ở nhà chịu oan ức, đã đến bên cạnh mình thì dỗ dành nhiều hơn một chút, Chung Ly Mục sẵn lòng để Kiều Hồng Ảnh giống như tiểu hài tử dựa vào mình làm nũng kêu đau, vật nhỏ này, đã bao nhiêu năm trốn đi tự liếm miệng vết thương rồi, hắn cứ bằng lòng kêu đau với một mình mình, nghe lời một mình mình, đặc biệt có thể thỏa mãn dục vọng chinh phục đã dưỡng thành thói quen của Chung Ly Mục.

Một con sói con cào người cắn người, chỉ nghe lời mình, chỉ vẫy đuôi mong chờ mình, tâm tình có thể không tốt được ư.

Kiều Hồng Ảnh vẫn luôn ngủ mê man, đói khát mỏi mệt bốn năm ngày, rốt cuộc tìm được nơi thoải mái mà ngủ, tỉnh lại đã là xế chiều.

Buổi sáng Chung Ly Mục vội vàng công sự ở bên ngoài, kiểm tra binh sĩ huấn luyện, sợ Kiều Hồng Ảnh tỉnh lại tìm mình, lại nhớ tiểu hài tử vẫn chưa ăn gì nên lo lắng vội vã trở về, kết quả gia hỏa này vẫn còn đang ngủ.

Nếu là binh sĩ bình thường ngủ đến lúc này, bị Chung Ly Mục một kiếm móc ra doanh trướng, thêm một trận quân côn là không thể thiếu, tương lai ba ngày đừng hòng ngủ.

Nhưng đến lượt Kiều Hồng Ảnh này, Chung Ly Mục nhíu nhíu mày, liệu có ngủ đến đêm nay hay không đây.

Chung Ly Mục nghiêng người ngồi xuống bên giường, sợ đột nhiên làm người ta tỉnh lại giật mình, lấy ra từ trong hộp cơm vừa mang tới một miếng bánh táo đỏ mềm, đưa đến trước mũi Kiều Hồng Ảnh.

Kiều Hồng Ảnh mơ thấy một miếng bánh ngọt thơm ngào ngạt, chóp mũi giật giật, hé miệng muốn cắn, miếng bánh nhỏ kia liền bay mất, như thế nào cũng không với tới, sốt ruột đuổi theo không được, bị dọa tỉnh lại.


Mở to mắt, mặt Chung Ly Mục gần trong gang tấc.

Kiều Hồng Ảnh phát hiện Chung Ly Mục cầm trong tay một miếng bánh ngọt, khóe miệng rớt một ngụm nước miếng.

Kiều Hồng Ảnh hơi há miệng sửng sốt, ánh mắt đối diện đôi mắt không chút gợn sóng của Chung Ly Mục.

Chung Ly Mục nhàn nhạt nói, “Rửa mặt, quay về ăn cơm.”

Kiều Hồng Ảnh đỏ mặt mặc quần áo đã chuẩn bị sẵn bên giường, chạy đi rửa mặt, chợt nghe thấy sau lưng một tiếng “Phụt” trầm trầm.

Thoáng qua tức thì. Kiều Hồng Ảnh hoài nghi mình nghe nhầm.

Kỳ thật không có nghe nhầm, đây đã là trình độ cười khoa trương nhất của Chung Ly Mục.

Kiều Hồng Ảnh rốt cuộc ăn được tiểu mô mô tha thiết ước mơ ngày nhớ đêm mong. Bị cười thì bị cười, đại ca cũng không phải người khác. Kiều Hồng Ảnh vò đã mẻ lại sứt nghĩ như vậy.

Chung Ly Mục cho Kiều Hồng Ảnh một quyển Kinh thi, bảo hắn học viết chữ.

(Kinh thi: là một bộ tổng tập thơ ca vô danh của Trung Quốc, một trong năm bộ sách kinh điển của Nho giáo. Các bài thơ trong Kinh Thi được sáng tác trong khoảng thời gian 500 năm, từ đầu thời Tây Chu đến giữa thời Xuân Thu, gồm 305 bài thơ.)

Toàn bộ buổi chiều, Chung Ly Mục ngồi xử lý quân vụ, nghiên cứu chiến thuật, Kiều Hồng Ảnh ngồi ở giữa hai chân Chung Ly Mục, vùi người trong ngực nằm sấp trên bàn học viết chữ Hán.

“Kiêm gia thương thương, bạch lộ vi sương, sở vị y nhân, tại thủy nhất phương.” Kiều Hồng Ảnh cầm bút lông sói, trợn mắt nhớ những chữ này thoạt nhìn đều giống nhau, đâu có khác nhau đâu.

( Đoạn thơ được trích trong bài Kiêm gia của Khổng tử:

“Kiêm gia thương thương,

Bạch lộ vi sương.

Sở vị y nhân,

Tại thủy nhất phương”

Nghĩa là:

Lau lách xanh tươi và rậm rạp,

Móc làm sương phủ khắp mọi nơi.


Người mà đang nói hiện thời,

Ở vùng nước biếc cách vời một phương.)

Chung Ly Mục cúi đầu nhìn chữ xiêu xiêu vẹo vẹo trên giấy Tuyên Thành, thấp giọng nói, “Rất tốt.”

Nếu như có thể, muốn dạy hắn mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, cứ như vậy nhìn hắn viết, viết một dòng chữ khó coi, lại khen một câu rất tốt.

Lúc trước Chung Ly Mục đã giao cho Vệ Lạc đi thăm dò chuyện công chúa hòa thân, bây giờ vẫn chưa có kết quả, gần đây quân vụ cũng bận rộn, Tây Duẫn hai lần khiêu khích Thiên Uy doanh, Chung Ly Mục không có khả năng nuốt xuống cơn giận này.

Trong Thiên Uy doanh hiển nhiên có nội gián mật thám của Tây Duẫn.

Đáng tiếc tên mật thám kia giảo hoạt, hành động không để lại dấu vết, chưa bắt được.

Tên mật thám Tây Duẫn kia khiến người ta đau đầu.

Kiều Hồng Ảnh viết trong chốc lát, nghe thấy tiếng thở dài trên đỉnh đầu, quay đầu hỏi, “Đại ca ngươi đang rầu rĩ sao?”

Kiều Hồng Ảnh ném bút, bò lên đùi Chung Ly Mục, thân mật ôm cổ, ngẩng đầu bẹp bẹp hôn một cái, còn tiện thể lấy cằm cọ cọ.

Lông mày Chung Ly Mục nhíu chặt chậm rãi giãn ra.

Kiều Hồng Ảnh phát hiện, mỗi lần mình cảm ơn đại ca, y đều sẽ rất cao hứng. Vì vậy Chung Ly Mục chau mày, sẽ nghênh đón một cái hôn nhẹ cực lớn.

Kiều Hồng Ảnh biết Chung Ly Mục đang sầu cái gì.

Không bắt được nội gián, đương nhiên phát sầu.

Kiều Hồng Ảnh chống cằm nghĩ một lát, khẽ đẩy đẩy tay phải cầm bút làm từ lông sói lông dê của Chung Ly Mục, “Đại ca, ngươi vẽ lại một bản đồ đường đi đi.”

Kiều Hồng Ảnh mỉm cười, trong mắt có thâm ý khác, “Phải vẽ thật giống.”

Kỳ thật Chung Ly Mục không cảm thấy tiểu hài tử ngay cả chữ Hán cũng viết không được này có thể có cách gì, chỉ là thấy hắn cười một tiếng, cảm giác giống như đóa hải đường tươi đẹp nở rộ trong hậu viện quý phủ, liền nghe hắn.

Kiều Hồng Ảnh đương nhiên sẽ không giống mạch suy nghĩ của người Hán, ngày hôm sau liền im hơi lặng tiếng biến mất trong doanh trướng, ai cũng không biết hắn đi đâu, thậm chí căn bản không ai phát hiện hắn rời khỏi.

Kiều Hồng Ảnh biết dù có nói trước với Chung Ly Mục, y cũng không có khả năng thả mình đi, đành phải lén đi, vốn muốn lưu lại tờ giấy cho Chung Ly Mục, tiếc rằng lại không biết viết chữ, đành phải dùng mấy chữ duy nhất mình biết viết ra: “Sở vị y nhân, tại thủy nhất phương, Kiều Hồng Ảnh.” (Người mà đang nói hiện thời, đang ở một nơi xa lắm)

Chung Ly Mục trở về nhìn thấy, trong đầu ong một cái, thiếu chút nữa ói ra máu.

Đây là thư tuyệt giao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận